Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 15: Chương 15: Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến lốp xe thấy cũng phải nổ…






Mặc Thiên Tân ngồi trước cổng chính cách đó không xa, chờ, chờ, chờ, chờ đến Hoa nhi cũng cảm thán thế nhưng cánh cổng sắt nhà Mặc gia chưa từng mở ra.

“Ai…” Cậu buồn bực thở dài.

Thật vất vả mới đợi được ba ra tù, chẳng qua muốn gặp một lần cũng khó như vậy sao?

Nhìn bầu trời dần tối, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay đang nghĩ hay về nhà thì chiếc cổng sắt nhà Mặc gia cuối cùng cũng mở ra. Một chiếc xe Bugatti màu đen từ bên trong đi ra.

Mặc Thiên Tân đột nhiên đứng lên, hai mắt toát ra kim quang, đôi chân nhỏ bé rất nhanh chạy về hướng đường cái. Cuối cùng đứng ở giữa đường, giang rộng hai tay ra chặn lối.

Trên xe.

Hỏa Diễm ngồi phía trước lái xe, Mặc Tử Hàn ngồi ở phía sau. Hai người đồng thời trông thấy Mặc Thiên Tân đang đứng chặn đường.

“Đại ca?”

“Tiếp tục đi.”

“Thế nhưng… đó chỉ là một đứa bé.”

“Trẻ con thì có thể ngáng đường của tôi sao? Tôi không nhớ là mình có tâm địa từ bi bao giờ. Chính nó muốn tìm cái chết, tôi sẽ thành toàn cho nó… tiếp tục đi.” Mặc Tử Hàn ra lệnh, không quan tâm tới sống chết của bất cứ kẻ nào.

Hỏa Diễm hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn dẫm xuống chân ga, tăng tốc độ xe.

Mặc Tử Hàn hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân càng ngày càng gần. Anh thật muốn xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, có thể kiên trì tới khi nào thì bỏ đi. Nhưng mà khi còn cách khoảng năm thước, khóe miệng Mặc Thiên Tân nhếch lên, khuôn mặt tươi cười của cậu khiến anh hơi kinh ngạc. Đồng thời “bùm” một tiếng nổ vang lên, lốp xe đột nhiên nổ tung, chiếc xe vừa vặn dừng trước mặt Mặc Thiên Tân.

“Yes!”

Mặc Thiên Tân nắm chặt tay,làm ra tư thế thắng lợi. Sau đó vui vẻ bước đến bên cạnh cửa xe, đắc ý gõ vào cửa sổ ba cái.

“Cộc, cộc, cộc.”

Cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, Mặc Tử Hàn quay đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo kính của cậu.

“Hi, chú, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau!”

Lần đầu tiên gặp ba rõ ràng đến như vậy, cậu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – đẹp trai mê người! Rất tàn bạo! Quả thực không thể so sánh!

Chú?

Mặc Tử Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ, sao ngươi dám chặn xe của ta, không sợ chết sao?”

“Sợ a, cháu đương nhiên sợ! Nhưng có một vị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nói với cháu, đến lốp xe thấy cũng phải nổ: chỉ cần cháu đứng ở đó, tuyệt sẽ không chết! Người đó còn đưa cho cháu một trăm hai mươi đồng nữa!” Cậu mặt không đỏ, tim không nhảy bịa ra một người hoàn toàn xa lạ

“Vậy người kia đâu?” Mặc Tử Hàn hoàn toàn mắc bẫy.

“Không biết a. Người đó đã đi rồi. Nhưng mà người đó có để lại một phong thư nhờ cháu chuyển cho chú!” Mặc Thiên Tân nói xong liền lấy một phong thư trong cặp sách ra đưa cho anh.

Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhận lấy phong thư, đang muốn xem

“Chờ chút!” Mặc Thiên Tân vội ngăn cản anh.

“Sao vậy? Không phải là của ta sao?”

“Đúng là của chú. Nhưng mà cái người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở kia có lời chuyển lại cho chú.” Cậu vẻ mặt tinh quái, khuôn mặt lúc đó lóe ra

“Nói” Mặc Tử Hàn lên tiếng.

“Người đó nói… tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt.” Cậu nói xong còn cố ý gợi ý cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.