Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 43: Chương 43: Nguy hiểm tới gần, bẫy sau lưng!!!






Thanh âm người đàn ông này không phải là Kim tổng, tại trong phòng kia còn có một người đàn ông khác?

Anh ta là ai vậy?

Trong ý thức Bách Hiên đột nhiên hiện lên hình ảnh Mặc Tử Hàn, thế nhưng thanh âm này so với Mặc Tử Hàn càng lạnh như băng, càng âm trầm, càng tà ác, mỗi lời giống như mang theo nguyền rủa, khiến toàn thân người ta run sợ.

Nếu thật là anh ta, vậy mục đính chính là Tử Thất Thất?

"Rít"

Trong tai nghe truyền đến âm thanh chói tai, rất rõ ràng là máy nghe trộm đã bị hư hại, anh nhanh chóng tháo tai nghe xuống, đôi lông mày cau lại, cảm giác bất an đánh thẳng vào tim.

...

Sập tối.

Tử Thất Thất thay quần áo, chuẩn bị tan ca.

Cả ngày đều gió yên sóng lặng, thuận thuận lợi lợi, người phòng VIP 001 cũng không có gọi cô tới, có thể nói cả ngày cô đều du thử du thực, nhưng yên bình như vậy lại làm cô bất an, đây sẽ không là yên bình trước cơn bão chứ?

"Cốc, cốc, cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, làm đứt đoạn tâm tư lo lắng của cô.

Tử Thất Thất nghi ngờ mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy Bách Hiên mặc âu phục phẳng phiu đứng trước cửa mỉm cười với cô.

"Có rảnh không?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"A... Dạ!" Cái này... Hẳn là xem như câu trả lời cơ bản nhất của một người bạn đi?

"Chúng ta cùng ăn tối được không?"

"Được"

Bình thường có chút không quen, bầu không khí xấu hổ tràn ngập, hai người sánh vai mà đi, cách nhau 10 cm, trầm mặc không nói lời nào.

Khách sạn Rich, sảnh ăn cao cấp.

Đồng ý với yêu cầu của Tử Thất Thất, hai người không đi chỗ khác mà trực tiếp lên lầu ba.

Bàn ăn vuông, khăn trải bàn trắng như tuyết, mặt trên bày rượu đỏ, bò bít tết và hoa tươi, không khí làng mạn, âm nhạc tao nhã, hai người ngồi đối diện nhau.

Bách Hiên tỉ mỉ cắt miếng bò bít tết cho cô, sau đó cầm chiếc ly đế cao, nâng chén nói: "Cheers!"

Tử Thất Thất cười, cũng cầm chiếc ly đế cao lên chạm nhẹ vào ly anh.

"Duang"

Hai ly chạm nhau phát ra âm thanh dễ nghe.

Tử Thất Thất uống nhẹ một ngụm, còn Bách Hiên chỉ cho ly chạm qua môi rồi để xuống.

"Thất Thất, ngày mai chúng ta đi du lịch ở đảo Ba Li, thế nào?" Anh đột nhiên cười nói.

Đảo Ba Li?

Tử Thất Thất ngạc nhiên

"Vì sao đột nhiên muốn đi du lịch? Em còn việc phải làm ở đây, không thể đi xa như vậy."

"Anh đã phê chuẩn cho em nghỉ dài hạn một tháng, chuyện phòng VIP, anh cũng đồng ý yêu cầu thay đổi người của em."

"Hả? Anh đồng ý? Thế nhưng, Thiên Tân còn đang đi học, chỉ sợ..."

"Anh đã hỏi qua nhà trường, họ nói chỉ cần Thân Tân có thể theo kịp được với chương trình học cũng có thế cho nó nghỉ một tháng, anh nghĩ Thiên Tân thông minh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì"

"Thế nhưng..." Tử Thất Thất do dự kéo dài âm, không ngừng tìm cớ.

"Em không muốn đi cùng anh sao?" Bách Hiên chợt hỏi, cũng nói: "Cho dù anh dùng thân phận bạn trai mời em, em cũng không thể đồng ý với anh sao?"

Thử Thất Thất nhíu mày nhìn anh!

Bạn trai?

Anh ấy mà lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy để giữ chân cô sao.

"Haiz..." Cô thở một hơi, nghiêm túc nhìn anh nói: "Xin lỗi, tuy anh dùng thân phận bạn trai yêu cầu em, nhưng em lấy tư cách bạn gái anh cũng còn có quyền lựa chọn được từ chối, cho nên em không thể cùng anh đi đảo Ba Li, thật xin lỗi."

Vừa dứt lời, hai mắt cô bỗng trở nên mơ hồ, cơ thể nhoáng lên, không có cánh nào thăng bằng.

Chuyện gì xảy ra?

Cô chỉ uống một chút rượu, không thể có khả năng say? Chẳng lẽ...

"Bách Hiên, anh..." Lời cô vừa nói ra, liền lập tức mất ý thức gục xuống bàn.

Bách Hiên nhìn cô hôn mê, mi tâm lộ ra một vết hằn sâu.

Ban đầu chỉ cần cô vui vẻ lập tức đồng ý, anh sẽ để cô ăn miếng thịt bò bít tết trước mặt, trong đó có thuốc chống hôn mê, nhưng cô lại kiên định cự tuyệt anh cho nên...

"Nên nói xin lỗi... là anh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.