Tử Thất Thất bật ra mấy câu như có như không, mặc dù vô cùng không rõ rệt, nhưng những lời đó rõ ràng đã lọt vào tai Mặc Tử Hàn.
Trong nháy mắt, cả người của anh cũng sửng sốt.
Cô mới vừa nói gì? Thích anh?
Đây là thật sao? Cô thật sự thích anh sao?
Không thể tin được. . . . . . Anh bắt đầu không tin vào lỗ tai của mình, không phải là anh nghe nhầm chứ? Không phải là anh đang nằm mơ chứ?
"Tại sao tôi lại. . . . . . Thích cái loại người Đại Khốn Kiếp. . . . . ."
"Tại sao tôi lại. . . . . . thích anh. . . . . ."
"Thích anh. . . . . ."
Câu nói đứt quãng, khi anh cẩn thận thăm dò, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ ‘ thích anh ’, không sai, cô xác thực đã nói mấy chữ này, cô nói rồi, cô nói rồi. Cuối cùng anh đã được nghe chính miệng cô nói ra.
"Tử Thất Thất . . . . . . Tử Thất Thất. . . . . ." Anh hốt hoảng kêu tên của cô, bàn tay nắm thân thể của cô, khẩn trương nói, "Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa những điều em vừa nói, lặp lại lần nữa. . . . . . Lần nữa lặp lại lần nữa. . . . . ."
Anh muốn xác định lại, anh muốn xác nhận mình không có nghe lầm, chỉ cần lại một lần nữa. . . . . . Nói lại lần nữa. . . . . .
"Khốn kiếp. . . . . . Đại Khốn Kiếp. . . . . . Bại hoại. . . . . ." Tử Thất Thất không ngừng nhẹ giọng nỉ non, không ngừng mắng anh, nhưng thủy chung cũng không có nói ra câu mà anh muốn xác nhận kia , mà ý thức của cô cũng càng ngày càng không rõ rệt, cả người lúc lạnh lúc nóng, càng khó chịu, cuối cùng hai mắt của cô từ từ khép lại, hai tay vô lực rơi trên giường, nỉ non nói, "Mặc Tử Hàn. . . . . . Tại sao. . . . . ."
Lời nói đứt quãng đột nhiên dừng lại, Tử Thất Thất cả người rơi vào mê sảng.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng đang hôn mê của cô, nhìn đôi môi cô mín thật chặt, anh kích động lắc lắc thân thể của cô, nói, "Tử Thất Thất em tỉnh lại cho anh, em nhanh tỉnh lại cho anh . . . . . Nói với anh, lặp lại lần nữa, nói em thích anh, nói em đã thích anh rồi, nói. . . . . . Nói. . . . . . Nói. . . . . ."
". . . . . ." Tử Thất Thất không có bất kỳ trả lời, rơi vào hôn mê.
"Người phụ nữ đáng chết, tỉnh lại cho anh —— tỉnh lại ——" Mặc Tử Hàn lớn tiếng gầm thét, tức giận lắc lắc thân thể của cô.
Tại sao tại thời điểm này cô lại cố tình rơi vào hôn mê? Tại sao không nói lại một lần nữa những lời vừa nói? Cô là cố ý sao? Cố ý như vậy trêu đùa anh sao?
Khốn kiếp —— khốn kiếp —— khốn kiếp ——
Anh nhất định phải nghe cô nói một lần nữa, anh nhất định phải lại một lần nữa xác định những lời cô vừa nói. . . . . .
"Phanh ——" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Hỏa Diễm mang theo bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến bên giường, bác sĩ hốt hoảng bắt đầu kiểm tra Tử Thất Thất. Hỏa Diễm nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm, sau đó tay vội chân loạn mặc lên người anh. Hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất đang ngủ mê man, trong lòng có hốt hoảng, có gấp gáp, có lo lắng, có tức giận, cũng có vui sướng. . . . . .
Rốt cuộc anh đã được nghe cô nói thích anh rồi. Tuy nhiên lại muốn lúc cô tỉnh lại lập lại những lời đó một lần nữa. Tại thời điểm cô lập lại lần nữa, anh hi vọng không phải ‘ thích anh’, là ‘ em thích anh ’.
. . . . . .
Nửa giờ sau
Sau khi bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ xong, thì kê thuốc cho cô, sau đó an tâm lau mồ hôi.
"Thế nào!" Mặc Tử Hàn ổn định lại tâm tình, lạnh lùng hỏi.
"Sẽ không có chuyện!" Bác sĩ trả lời.
"Phải?"
Mặc Tử Hàn hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, chất vấn, "Phải là có ý tứ gì?"
"Ách. . . . . . Này. . . . . . Cái này. . . . . ." Bác sĩ lập tức hốt hoảng , miệng cũng bắt đầu cà lăm.
"Trả lời tôi!" Âm thanh Mặc Tử Hàn rét lạnh.
"Này. . . . . . Là cái này. . . . . . Đã không sao, cô ấy không sao, Mặc tổng xin ngài yên tâm, vị tiểu thư này cô ấy đã thật sự không sao, tôi dám cam đoan với ngài!" Bác sĩ kinh hoảng trả lời, thanh âm hơi run rẩy.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt mê man của Tử Thất Thất, xác thực so lúc trước tốt hơn nhiều, không phải đỏ bừng rồi, hơn nữa mồ hôi trên trán cũng đã biến mất không thấy.
"Ngươi đi ra ngoài đi, tối nay sẽ ở lại ngay phòng bên cạnh, có chuyện ta sẽ sẽ gọi ngươi!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Dạ!"
Bác sĩ đáp trả, lập tức xoay người đi ra khỏi cửa phòng, Hỏa Diễm cũng cùng đi ra ngoài, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt hôn mê bất tỉnh của Tử Thất Thất, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cô, sau đó nhẹ giọng nói, "Những điều em vừa nói đều là thật sao? Em nói em thích anh rồi, đây là thật tâm đúng không? Tại sao không nói sớm với anh một chút? Tại sao không cho anh biết sớm một chút? Nếu như em sớm nói với anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy rồi. . . . . . Đứa ngốc. . . . . ."
Anh nói xong, thân thể lại đột nhiên từ từ di động, nằm nghiêng ở bên cạnh cô, nhìn cô không chớp mắt, không tự chủ dùng môi của mình nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, sau đó lại nhẹ nhàng cười nói, "Anh bất kể. . . . . . Tử thất Thất em đã nói rồi, em sẽ phải chịu trách nhiệm, em đã nói thích anh, như vậy. . . . . . em sẽ phải phụ trách yêu anh cả đời!"
Nói xong, anh lại một lần nữa hôn lên mặt của cô, sau đó tham luyến lại hôn lên môi của cô, mỗi một cái đều là nhẹ như lướt nước, nhưng cũng tràn đầy tình yêu nồng đậm. . . . . .
Thích cô!
Thích người phụ nữ vừa kiên cường vừa mạnh mẽ lại vừa xinh đẹp này. . . . . .
Mười hai giờ trôi qua
Buổi sáng hôm sau
Tác dụng của thuốc trên người Tử Thất Thất đã hoàn toàn biến mất, cả buổi tối cô rơi vào hôn mê, nhưng lại cảm giác ngủ rất ngon. Hơn nữa còn có thể nghỉ ngơi rất thoải mái, thân thể trong nháy mắt thay đổi nhẹ nhàng rất nhiều, cảm giác nóng bỏng phía dưới cũng biến mất.
Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy trần nhà, sau đó hơi quay đầu, nhìn thấy gương mặt đang ngủ của Mặc Tử Hàn, nhưng trong lòng lại có một chút bất đồng, gương mặt anh ta biểu lộ vẻ mệt mỏi vẻ, còn có một quầng thâm dưới mắt.
Cả đêm anh ta không ngủ sao?
Sẽ không phải là bởi vì cô ngã bệnh, cho nên anh ta lo lắng chăm sóc cô suốt cả đêm chứ?
Anh ta có lòng tốt như vậy sao?
Từ từ, cô từ giường ngồi dậy, thận trọng đem chăn của mình đắp lại cho anh, sau đó lại nhìn anh mấy lần, lúc này mới rón rén xuống giường.
Đột nhiên. . . . . .
Mặc Tử Hàn vươn tay ra, vững vàng bắt được tay của cô, không đợi cô phản ứng kịp, anh lại đột nhiên lật người, dùng sức vén chăn lên, vừa lật người đè cô ở phía dưới, vừa dùng chăn cuốn chặt hai người lại, cũng lập tức hôn lên đôi môi của cô.
"Ưm. . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . . Ưm ưm. . . . . ." Tử Thất Thất kinh hoảng giãy giụa, nhưng lại bị anh che miệng không nói ra được một chữ.
Mặc Tử Hàn hôn cô thật sâu, bàn tay vững vàng bắt được hai tay của cô, cả người anh đè lên người cô, khiến cho cô chỉ có thể hơi ngọ nguậy thân thể của mình, mà chiếc chăn đắp trên người bọn họ theo động tác của cô mà rơi ra.
Sau khi hôn cô một lúc, Mặc Tử Hàn đột nhiên ngừng.
Tử Thất Thất gấp rút hít không khí.
"Khốn kiếp, anh cư nhiên giả bộ ngủ!" Cô lớn tiếng mắng.
"A. . . . . ." Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ, đắc ý nói, "Không giả bộ ngủ tại sao có thể biết em quan tâm anh!"
"Người nào quan tâm anh!" Tử Thất Thất rống to phủ nhận.
"Em!"
"Tôi không có!"
"Thế ai vừa sợ anh lạnh , đem chăn trên người trùm lên trên người của anh."
Mặc Tử Hàn hai mắt sắc bén nhìn kĩ biểu hiện của cô, tâm tình trong nháy mắt cực kỳ vui mừng, vui vẻ cười ra tiếng, "Ha ha ha. . . . . . Như thế nào? Không phản bác sao? Đó chính là thừa nhận em quan tâm tới anh?"
"Tôi không có!" Tử Thất Thất nhắm mắt lần nữa phủ nhận.
Mặc Tử Hàn đột nhiên cúi đầu, đem môi mình đến gần bên tai của cô, thủ thỉ thù thì, mập mờ dây dưa mà nói, "Em còn nhớ rõ tối hôm qua em đã nói gì với anh không?"
Lời nói?
Tối ngày hôm cô đã nói?
"Nói cái gì?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Em không nhớ sao ?" Anh hỏi ngược lại.
Tử Thất Thất trầm mặc hồi tưởng, tối ngày hôm qua cô uống viên thuốc Mặc Thâm Dạ đưa cho sau đó thân thể liền bắt đầu nóng lên, đầu hỗn loạn cái gì cũng nhớ rõ.
Cô có nói cái gì không? Chẳng lẽ cô không phải hôn mê luôn sao?
"Tôi. . . . . . Tôi đã nói cái gì ?" Cô không khỏi có chút thấp thỏm hỏi.
"Em thật sự không nhớ rõ?" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa hỏi.
Mặc Tử Hàn cố ý ngậm nhẹ vành tai của cô, khóe miệng hơi tà ác nâng lên, tà mị mà nói, "Em nói. . . . . . Em thích anh!"
Tử Thất Thất trong nháy mắt khiếp sợ!
"Không thể nào!" Cô cáu kỉnh phủ nhận.
"Đây là sự thật!" Mặc Tử Hàn xác định.
"Không thể nào. . . . . . Không thể nào, không thể nào, không thể nào. . . . . ." Tử Thất Thất ba lần bốn lượt phủ nhận, cuối cùng rống to, "Tôi sẽ không bao giờ nói những lời đó với anh. Đó không phải là tôi nói, tuyệt đối không phải!"
"Thế nào? Em không tin? Như vậy. . . . . ." Anh hơi dừng lại, cười dâm đãng mà nói, "Anh sẽ trừng phạt em……… sau đó để em ngã bệnh…….sau đó em sẽ tự mình nói ra câu kia. . . . . . Em thích anh! Như thế nào?"