Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 290: Chương 290: Sờ bụng cô, sờ con cô!




Giữa trưa ngày thứ hai

Phòng ngủ lầu hai

Tử Thất Thất ngủ say trên giường, từ tối hôm qua cô ngủ thẳng tới giờ này, giống như là muốn ngủ bù bổ sung mấy ngày trước, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

Mặc Tử Hàn nằm nghiêng bên cạnh cô, từ sáng khi tỉnh dậy liền nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, sắc mặt cô đã chuyển biến tốt lên, lúc ngủ cô còn nở nụ cười ngọt ngào như mơ thấy mộng đẹp, đã bao ngày rồi không thấy bộ dáng này của cô? Thật may mắn và hạnh phúc khi cô còn làm bạn bên cạnh anh.

Vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má ấm áp của cô, sau đó liền nở nụ cười.

“Ưm…” Tử Thất Thất khẽ kêu rồi không tự chủ dựa gần vào anh, tay cũng ôm lấy anh, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh, dùng đầu khẽ ma sát mấy cái xong lại ngủ say.

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô, cả người nháy mắt cứng ngắc.

“Hình như… Có chút không ổn!” Anh lầm bầm lầu bầu, người lại bắt đầu nóng lên.

Kiềm chế, kiềm chế!

Ít nhất anh phải nhịn tám tháng mới được.

Tám tháng a, 240 ngày đó…

Nghĩ đến mấy con số đó, trong lòng anh liền thấy mất mát. Mặc dù nói trong thời gian mang thai cũng có thể, nhưng thân thể cô ấy gần đây thật sự là quá yếu, anh tuyệt đối không thể làm loạn.

“Thất Thất…” Anh khẽ gọi tên cô rồi dịch xuống chút, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Mặc dù không biết Thủy Miểu nói với cô ấy những gì, cũng không biết cô ta có mục đích gì, nhưng có thể thấy Tử Thất Thất trở nên vui vẻ như vậy, anh thật muốn cám ơn cô ta, từ rất lâu rồi anh vẫn không ngừng cám ơn người phụ nữ đó.

Song trên mặt lại lộ ra tia đau buồn.

“Mặc Tử Hàn… Mặc Tử Hàn… Mặc… Tử Hàn…”

Tử Thất Thất theo thói quen nói mớ, nháy mắt liền quét đi đau buồn trên mặt Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn thâm tình nhìn cô, hai tay ôm chặt cô, nhắm mắt cảm thụ hạnh phúc giờ khắc này.

Hai tiếng sau…

Tử Thất Thất rốt cục ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, mà khi tỉnh lại thì giống như trước kia, đầu tiên thấy gương mặt anh tuấn của Mặc Tử Hàn, trong lòng liền thấy ấm áp, sau đó mỉm cười nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Chào buổi sáng!”

“Không còn sớm nữa đâu, giờ đã là xế chiều rồi đó!” Mặc Tử Hàn đang nhắm mắt bỗng mở miệng nói chuyện.

Tử Thất Thất kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó đẩy anh ra.

“Anh tỉnh rồi? Xế chiều? Em ngủ lâu vậy sao?” Tính từ 9h tối ngày hôm qua, cô đã ngủ suốt mười bảy giờ?

“Đúng thế đấy!” Mặc Tử Hàn từ từ ngồi dậy, nhìn cô, cố ý trêu chọc, “Em ngủ như con heo lười, vừa ngáy vừa gọi tên anh!”

Cái gì?

Con heo lười? Ngáy? Gọi tên anh?

“Em mới không làm chuyện mất mặt như vậy, anh gạt người!” Tử Thất Thất phủ nhận.

“Anh cũng biết em nhất định sẽ không thừa nhận, cho nên…” Mặc Tử Hàn vừa nói vừa vươn tay cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, sau đó mở một đoạn video ngắn đưa cho cô nói, “Tự em xem đi, anh có bằng chứng hẳn hoi đấy!”

Tử Thất Thất nhìn hình ảnh trên điện thoại, thấy bộ dáng lúc ngủ rồi lại nghe tiếng líu ríu của bản thân liền đỏ mặt, nhưng vài giây sau, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tà ác, sau đó nhanh chóng ấn nút xóa, nói, “Hiện tại bằng chứng đã mất, ha ha ha…”

“Em…” Mặc Tử Hàn lập tức đoạt lấy điện thoại di động, nhìn đoạn video anh định bụng cất kỹ.

Bực thật!

Tử Thất Thất vui vẻ giơ hai tay lên, mệt mỏi duỗi lưng, sau đó bước xuống giường, đứng bên cửa sổ rồi kéo cánh cửa ra, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm.

“Bách Hiên, anh có thấy được không? Ngày hôm nay của em… Vô cùng vui vẻ!” Cô nhìn bầu trời mỉm cười.

Mặc Tử Hàn nghe được lời cô nói ra, bỗng ngẩn ra nhìn cô.

Tử Thất Thất từ từ quay đầu, dùng nụ cười như vậy nhìn anh, cười nói, “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em đều báo cáo tâm tình của mình với Bách Hiên, em sẽ vĩnh viễn đặt anh ấy trong lòng em, anh sẽ không để ý chứ, đúng không?”

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, mơ hồ có chút ghen tị nhưng…

“Dĩ nhiên, anh giống người hay giận dỗi vậy sao?” Anh cực kỳ độ lượng đồng ý.

“Rất giống a!” Tử Thất Thất gật đầu khẳng định.

“Em nói cái gì?” Mặc Tử Hàn bỗng vén chăn lên, tức giận xuống giường đi tới trước mặt cô.

“Anh làm gì thế? Anh muốn làm gì em? Đừng quên em lúc này đang mang thai, anh dám động vào em?” Tử Thất Thất hai tay chống nạnh, nâng cao bụng, ngạo mạn uy hiếp anh.

Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng lớn lối của cô, sau đó nhìn xuống cái bụng vẫn còn rất bằng phẳng của cô, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt, nhưng… Quên đi, anh nhịn!

“Được rồi, anh rất hẹp hòi, như vậy em hài lòng rồi chứ? Mau về giường nằm đi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều đấy!”

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh. Không nghĩ tới chiêu này hiệu nghiệm như thế.

“Oh, oh…” Cô trả lời thoáng qua, sau đó ngồi trở lại giường.

Mặc Tử Hàn đắp chăn lên người cô, sau đó cúi người nhìn thẳng mặt cô nói, “Ngủ lâu như vậy, nhất định đói bụng rồi hả? Muốn ăn gì không? Anh bảo nhà bếp làm cho!”

Trước mắt Tử Thất Thất chỉ có khuôn mặt anh tuấn của anh, hai gò má khẽ ửng hồng, cô suy nghĩ một chút rồi sau đó xấu hổ nói, “Mì… Mì Udon!”

Mì Udon?

Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, rồi mắt lại cong tít lên, vui vẻ cười nói, “Không thành vấn đề, anh lập tức đi bảo nhà bếp chuẩn bị!”

“Ừ!” Tử Thất Thất nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc Tử Hàn cầm lấy áo ngủ ở đầu giường mặt vào, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Tử Thất Thất ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, bỗng nhiên che miệng cười vui vẻ.

Cô có thể hạnh phúc nhìn anh ôn nhu, hạnh phúc cùng anh nói chuyện, hưởng thụ tất cả hạnh phúc lúc này đều là Bách Hiên cho cô, là anh đã cho cô cuộc sống hạnh phúc trên thế giới này, thế nên cô tuyệt đối sẽ không quên anh, nhất định mỗi ngày đều nhớ kỹ anh trong lòng mình.

Bỗng cô đưa tay ra, đặt lên trái tim mình, khẽ nói, “Bách Hiên, cám ơn anh…”

Bên tai lại một lần nữa truyền đến trận gió mát, kèm theo đó là giọng nói ôn nhu:

“Không có gì!”





Nửa tiếng sau

Tử Thất Thất ngồi trên giường kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục…

“Cộc, cộc, cộc!”

Nghe được tiếng gõ cửa, Tử Thất Thất lập tức vui vẻ nói, “Vào đi!”

“Cạch!” Cửa phòng bị mở ra, Thủy Miểu bưng bát mì Udon nóng hổi đi vào.

Tử Thất Thất vừa thấy cô thì nụ cười liền biến mất, đồng thời lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Tại sao cô ấy lại ở đây? Hơn nữa còn bưng bát mì của cô?

“Cô…” Cô kéo dài thanh âm, do dự không biết nên hỏi hay không.

“Cô muốn hỏi tôi sao lại xuất hiện trước mặt cô phải không?” Thủy Miểu đặt mì lên đầu giường, mỉm cười nhìn cô, sau đó cầm lấy bát mì đưa cho cô.

“…” Tử Thất Thất trầm mặc nhìn cô ấy, khe khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy mì.

“Tôi vốn là thuộc hạ của đại ca, cũng giống như Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, hẳn phải ở đây cũng không có gì kỳ quái đi? Nhưng mà… Lần này được ở đây, là tôi thỉnh cầu với đại ca cho tôi được ở đây!” Cô ấy mỉm cười nói, lại đưa đôi đũa cho cô.

Thỉnh cầu?

Tử Thất Thất nhận đôi đũa, nhìn cô ấy nói, “Cô muốn ở lại bên cạnh anh ấy?”

Nghe được lời cô, Thủy Miểu kinh ngạc.

Thật là một người phụ nữ lợi hại, thoáng cái đã nhìn thấu lòng cô.

“Không sai!” Cô ấy trả lời, sau đó nhìn vào mắt cô, nói, “Cô hẳn chán ghét tôi lắm nhỉ? Tôi chẳng biết xấu hổ ở lại đây, cô chắc cảm thấy chán ghét tôi lắm?”

“Không…” Tử Thất Thất trả lời, sau đó nói, “Muốn ở bên cạnh người trong lòng, đó cũng không phải chuyện làm người khác chán ghét!”

Đôi mắt Thủy Miểu trở nên ôn nhu, sau đó cười nói, “Cám ơn!”

Còn tưởng rằng cô sẽ rất tức giận, thậm chí là phẫn nộ, không nghĩ tới câu trả lời lại như thế, thật khiến cho cô tức giận, nhưng mà… Cũng có chút ấm áp. Thì ra… Đây chính là người phụ nữ khiến đại ca thích, thật ôn nhu.

“Sao lại không ăn vậy? Đây không phải là món cô muốn ăn sao?” Thủy Miểu nhìn mì udon nóng hổi trong tay cô, nói, “Chẳng lẽ cô sợ tôi bỏ độc vào trong ư?”

“Độc?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

“Cô yên tâm đi, cho dù tôi ghen tị với cô, cũng sẽ không làm thương tổn tới cô và đứa con trong bụng cô. Nếu như cô hoài nghi thì để tôi thử cho!” Cô ấy vừa nói vừa đưa tay muốn cầm lấy bát mì trong tay Tử Thất Thất.

“Không…” Tử Thất Thất lại một lần nữa phủ định, sau đó dùng hai tay cầm bát mì, nói, “Tôi cũng không có nghi ngờ cô, tôi chỉ là nghĩ tới mẹ tôi, tay bà rất vụng về, cái gì cũng không biết làm, nhưng thứ bà biết làm duy nhất, chính là mỳ udon, mặc dù chỉ là một món ăn rất đơn giản, chỉ cần đun nước, rắc chút muối rồi thêm chút tương, xong cho mì vào là được rồi, nhưng bà phải học rất lâu, còn bị nước nóng làm bỏng nhiều lần, cô biết lần đầu tiên bà làm thành công đã nói gì với tôi không? Bà ấy nói… Thất Thất con xem, mẹ quả đúng là thiên tài, món khó như vậy cũng bị mẹ học được, thấy mẹ lợi hại không? Ha ha… Mẹ tôi rất đáng yêu phải không? Bà là người mẹ ôn nhu nhất trên thế giới này!”

Lúc cô nói những lời này, mắt cũng nhìn vào bát mì udon, cái bát này còn đẹp hơn so với bát mẹ làm, nhưng cô vẫn cho rằng mì udon mẹ làm vẫn là món ăn ngon nhất trên thế giới, nhưng người mẹ có thể làm ra bát mì như vậy, lại bị người khác nói là sát thủ, bị nói như vậy thật không chịu nổi… Tại sao phải nói xấu mẹ như thế chứ? Lão già kia rốt cuộc biết những gì? Ba với mẹ rốt cuộc là ai?

Đây là nghi vấn cô vẫn không thể đè nén trong lòng!

Nghe cô kể lại chuyện cũ, nhìn sự biến hóa trên mặt cô, trong lòng Thủy Miểu cảm xúc hỗn độn. Làm một người phụ nữ, cô ấy thật sự là rất hạnh phúc, khi còn bé có mẹ thương, hiện tại có đại ca yêu, mà đợi đến tương lai, cô ấy sẽ có đứa con không ngừng cười vui làm bạn, nhưng còn cô đây?

Không có gì cả!

“Tôi có thể thỉnh cầu cô một chuyện không?” Cô bỗng mở miệng.

Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, nhìn cô nói, “Chuyện gì?”

“Tôi…” Thủy Miểu có chút chần chờ, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, do dự nói, “Tôi có thể… Sờ bụng cô được không?”

Hả?

Tử Thất Thất sửng sốt

Sờ bụng cô?

Này…

“Tôi chỉ là muốn sờ đứa con trong bụng cô thôi!” Thủy Miểu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô, lập tức giải thích.

“Đứa con… Trong bụng?” Tử Thất Thất nghi ngờ nói nhỏ, bật thốt lên hỏi, “Tại sao?”

“Chỉ là muốn sờ mà thôi, không được sao? Nếu như không được thì thôi vậy!” Thủy Miểu lập tức bỏ đi cái ý nghĩ nhất thời thoát ra khỏi miệng này.

Tử Thất Thất mặc dù không rõ cô ấy tại sao nói ra những lời này, nhưng nhìn bộ dáng của cô ấy, cũng không có ác ý gì, cho nên…

“Được thôi, nhưng mà đứa bé mới hai tháng, còn chưa có thành hình, cho dù cô sờ, cũng sẽ không có cảm giác gì!” Cô vừa nói, vừa chầm chậm vén áo ngủ lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng của mình.

Thủy Miểu nhìn bụng cô lộ ra, tay phải giống như bị người nào đó điều khiển, từ từ đưa tới, sau đó nhẹ nhàng chạm vào vùng da bóng loáng của cô, mặc dù cô ấy nói không sai, đúng là không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng cô ấy có con của đại ca, cô liền cảm giác được dưới bàn tay mình có gì đó nhảy lên, giống như thật sự có một sinh mạng ở bên trong, có một cảm giác thần kỳ, nhưng… Lòng cô bỗng co rút đau đớn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ độc ác, chỉ cần cô dùng sức một chút, thì có thể khiến cô ta sinh non, chỉ cần cô đánh mạnh một quyền lên bụng cô ta, như vậy cô ta sẽ mất đi đứa bé này.

Không tự chủ tay bỗng run rẩy, nhưng bỗng…

“Cạch” một tiếng cửa phòng bị mở ra, Mặc Tử Hàn đứng đó, hai mắt thấy hình ảnh trước mắt, đột nhiên tức giận nói, “Thủy Miểu, cô ở đây làm gì?”

Tay Thủy Miểu rút lại, sau đó đứng lên, đối mặt với anh rồi cúi đầu, nói, “Thật xin lỗi đại ca, em chỉ là muốn sờ đứa bé trong bụng Tử tiểu thư!”

“Tử tiểu thư?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng lặp lại.

Thủy Miểu nhíu mày, hai tay nắm chặt vào nhau, sau đó đổi lời, “Là phu nhân!”

Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm cô, dùng giọng âm trầm nói, “Còn nhớ rõ lời tôi cảnh cáo cô không?”

“Có, Thủy Miểu vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên!”

“Vậy thì làm tốt bổn phận của cô đi, đừng nên chọc giận tôi!”

“Vâng!”

“Đi ra ngoài đi!”

“Vâng!”

Thủy Miểu lĩnh mệnh, lập tức rời đi.

Mặc Tử Hàn đợi sau khi cô đi, lập tức tới giường, khẩn trương nhìn Tử Thất Thất, nói, “Em không sao chớ?”

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, nói, “Em có thể có chuyện gì? Anh vừa hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy thật sự chỉ muốn sờ đứa con trong bụng em thôi, mặc dù em cũng cảm giác cô ấy có chút kỳ quái, nhưng em tin cô ấy sẽ không hại em.”

“Em sao lại khẳng định như vậy? Đừng quên cô ta cũng là một sát thủ!” Mặc Tử Hàn cau mày dặn dò.

“Chỉ bằng việc cô ấy thích anh!” Tử Thất Thất tràn đầy tự tin trả lời.

“Thích anh?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ.

“Không sai, một người phụ nữ yêu anh, tuyệt đối không đành lòng thấy anh thương tâm khổ sở, mà nếu như cô ấy hại em, chẳng những anh sẽ thương tâm khổ sở, còn có thể khiến anh cực kỳ chán ghét cô ấy, cho nên cô ấy tuyệt đối không hại em, em dám cam đoan!” Tử Thất Thất kiên định nói, còn vỗ bộ ngực bảo đảm.

Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng khả ái của cô, không nhịn được cười nói, “Em lúc nào thì trở nên thông minh như vậy? Không phải đều nói phụ nữ khi mang thai đều trở nên ngốc nghếch cả sao?”

“Em vẫn thông minh như vậy đấy được không? Em mới không ngu ngốc đâu!” Tử Thất Thất nhíu mày phản bác.

“Được được được, em không ngốc, em thông minh nhất rồi! Đúng rồi, vừa rồi tay cô ta có phải chạm vào bụng em không? cô ta sờ đứa bé sao? Để anh sờ với được chứ? Không bằng trực tiếp dùng lỗ tai nghe đi?” Mặc Tử Hàn vừa nói vừa vén vạt áo cô lên.

“Này, anh đừng náo loạn, tay em đang cầm mì, anh cẩn thận nóng đấy!” Tử Thất Thất vội vàng giơ hai tay đang cầm mì lên cao, sợ vẩy nước nóng vào người anh.

“Anh bất kể, anh muốn được nghe một chút!” Mặc Tử Hàn vô lại như một đứa bé.

“Không nghe được đâu, mới hai tháng, còn chưa có thành hình nữa mà!”

“Ai nói không nghe được?” Mặc Tử Hàn áp lỗ tai mình lên bụng cô, sau đó cười nói, “Rõ ràng có thể nghe được, em nghe đi… Nó đang gọi anh ba ba đấy!” “Đồ ngốc, con còn chưa ra, làm sao có thể nói được?”

“Anh chính là nghe được, đó là chính là giọng nó!”

“Anh ấy à…” Tử Thất Thất bất đắc dĩ cau mày, nhưng lại cười hạnh phúc.

Mặc Tử Hàn nghiêng cả khuôn mặt áp lên bụng cô, hai tay ôm lấy eo cô, sau đó có chút lo lắng, khẽ nói, “Thất Thất, cho dù Thủy Miểu không hại em, em cũng nhất định phải cẩn thận cô ta, biết không?”

“Ừ, em biết rồi, em sẽ cẩn thận!” Tử Thất Thất đồng ý.

“Ngoại trừ anh ra, đừng nên tin bất kỳ ai, bao gồm người phụ nữ tên Phương Lam kia!”

“Tại sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.