Mặc Tử Hàn và Thủy Miểu nhìn về cửa phòng..... Tử Thất Thất mặc một bộ váy dạ hội màu đen lộng lẫy, kinh ngạc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cô ta sao lại trở lại?
Cô ấy trở lại làm gì?
Hai người đều kinh ngạc sửng sốt.
Mà Tử Thất Thất đứng ở cửa phòng ngủ, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn thân thể xích lõa ngồi trên giường, còn Thủy Miểu quần áo vẫn còn nguyên nhưng đang giạng chân ngồi trên đùi Mặc Tử Hàn.
Quả nhiên, hai người bọn họ muốn làm chuyện đó ư? Nhưng mà hình ảnh như vậy là làm? Hay là không có làm đây?
Quên đi, mặc kệ nó!
Cô bước chân đi tới bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn ngây ngốc nhìn cô, kinh ngạc nhìn cô, nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần thái mê người kia của cô, trong nháy mắt trở nên mê hoặc, cảm xúc mênh mông, vừa mới thấy cô, trái tim anh liền bắt đầu nhảy lên hưng phấn.
Tại sao bỗng nhiên trở lại?
Là tìm anh sao? Là muốn nói gì với anh ư? Hay là.....
"Đi theo tôi!" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, vươn tay mình nắm lấy cổ tay phải của anh.
Đi?
Mặc Tử Hàn khiếp sợ!
Đồng thời, Thủy Miểu cũng khiếp sợ nhìn cô.
Đi theo tôi?
Cô ấy có ý gì?
Hai mắt Tử Thất Thất kiên định nhìn anh, nắm tay anh dùng sức kéo lên, lại một lần nữa lớn tiếng nói, "Mau đi theo tôi!"
"Thất Thất....." Mặc Tử Hàn nghi hoặc mở miệng, nói, "Làm sao em lại trở lại?"
"Đến đưa anh đi a!" Tử Thất Thất không đầu không đuôi trực tiếp trả lời.
"Dẫn anh đi?" Mặc Tử Hàn càng nghi ngờ.
"Đúng vậy, đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi, cùng tôi rời khỏi đây, cùng tôi trở về!" Tử Thất Thất hùng hồn nói, khẩu khí quả thực giống như ra lệnh cho anh, mà bàn tay cô nắm tay anh cũng càng tăng thêm lực, không ngừng kéo anh rời giường.
Thân thể to lớn của Mặc Tử Hàn nghiêng vẹo rời khỏi giường, mặc dù không rõ ràng vì sao cô đột nhiên trở lại, nhưng anh lại thật vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, đặc biệt vui vẻ, toàn bộ trái tim đều nhảy nhót, tự tiện coi hành vi của cô xác nhận thành ghen tuông, tiếp đó nhận định là cô đang ghen, cuối cùng.... Ảo tưởng cô là vì thích anh.
"Đi thôi, mau lên!" Tử Thất Thất có chút tức giận nói, kéo bàn tay anh, bắt đầu dùng hết toàn lực.
"Đợi... Đợi chút đã!" Mặc Tử Hàn bỗng nhiên có chút hoang mang nói, "Quần áo của anh!"
Lúc này, Tử Thất Thất thình lình nhớ tới anh hiện tại vẫn còn trần truồng, mà hai mắt không tự chủ nhìn về phía thân thể anh, nháy mắt mặt đỏ bừng, cũng nháy mắt bộc lộ ra tâm tình khẩn trương của mình.
Đúng vậy, cô phải nói rõ, cô phải nói ra lời thật lòng của mình, nhưng cô không muốn dưới tình huống như vậy mà nói cho anh, ít nhất cũng phải ở nơi chỉ có hai người bọn họ, ít nhất cũng phải rời khỏi đây, ít nhất cũng phải rời khỏi cô gái tên Thủy Miểu này, trước đoạt anh đi đã.
Cô kích động vội vàng cúi đầu, dùng tay kia nhặt lại quần áo rơi trên mặt đất, ném cho anh nói, "Mau mặc vào!"
Mặc Tử Hàn cầm lấy quần áo cô ném ra, sau đó khẽ cười trộm nhìn gương mặt đang xấu hổ kia, nói, "Em cứ nắm tay anh không thả thế này, anh mặc quần áo kiểu gì?"
Hả?
Nắm không thả?
Hai mắt Tử Thất Thất chuyển dời đến bàn tay đang nắm tay anh.
Đột nhiên không tự chủ nắm chặt, giống như mất đi khống chế, sau đó hoang mang thả ra, lúng túng nói, "Anh.... Anh.... Mau mặc vào, đừng có mà mè nheo."
Anh mè nheo?
Hình như là cô vẫn nắm thật chặt tay anh, không ngừng lôi kéo anh, cho nên mới khiến anh không có cách nào mặc quần áo chứ?
Mặc Tử Hàn tâm tình cực kỳ vui mừng nhìn cô, khóe miệng tươi cười không ngừng, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo.
Mà Thủy Miểu ngồi trên đùi anh không biết đã bị anh đẩy ra lúc nào, ngây ngốc ngồi ở một bên giường, nhìn nụ cười trên mặt Mặc Tử Hàn, nhìn khuôn mặt vui vẻ của anh, nhìn cảm xúc hạnh phúc chưa bao giờ có ở anh kia.
A.....
Cô giễu cợt trong lòng, đồng thời cười mỉa mai.
Anh thật sự vui vẻ như vậy sao? Vui vẻ đến nỗi không che dấu một chút trước mặt cô được sao? Vui vẻ quên đi cả sự tồn tại của cô sao?
Đừng cười nữa, đừng vui vẻ nữa, đừng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc trước mặt cô như vậy nữa.... Anh có biết, nụ cười của anh lúc này đối với cô là đả kích, là đau xót, là châm chọc, là ghen tị và hâm mộ lớn thế nào không?
Tại sao cho tới bây giờ anh chưa từng cười với cô như vậy? Tại sao lúc anh ở với cô đều chưa từng vui vẻ như vậy?
Đừng cười nữa, đừng vui vẻ nữa....
Đừng cười nữa, đừng vui vẻ nữa....
Đừng cười nữa, đừng vui vẻ nữa....
Cô không ngừng hét lên, nhưng vẻ mặt hạnh phúc lúc này của anh vẫn chiếu rọi vào mắt cô thật chói mắt, trái tim, bỗng nhiên càng ngày càng đau đớn, giống như bị một thứ gì đó gặm, từng chút một cắn nuốt.
Bỗng nhiên, hai mắt cô trừng lên nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất, cảm giác căm hận càng tăng, hai tay không tự chủ nắm chặt ga giường, hận không thể lập tức khiến cô ta chết đi.
Mà hoàn toàn ngược lại với cô, Mặc Thâm Dạ trầm mặc đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn bộ dáng khí thế khinh người của Tử Thất Thất, nghe những lời giống như mệnh lệnh của cô, còn cả hành động to gan của cô nữa, không tự chủ khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như mình đang ngồi trong rạp phim, xem người ta diễn kịch, vui vẻ đến mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc nữa....
......
Hai phút sau
Mặc Tử Hàn cầm quần áo mặc lại vào người, trong nháy mắt trở nên đẹp trai bức người, hơn nữa còn thẳng tắp đứng ở bên giường, dùng thân hình cao 1m9 hạ mắt nhìn khuôn mặt cô.
"Đi.... Đi thôi!" Tử Thất Thất hơi có vẻ kích động, lại một lần nữa vươn tay, lôi kéo anh về phía cửa phòng, mà lúc này, người nào đó vốn đứng ở cửa xem kịch vui đã thức thời bỏ đi.
Nhưng một chân Tử Thất Thất vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng rên nhẹ quyến rũ của Thủy Miểu....
"Điện hạ, ngài muốn đi ư?"
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất cùng xoay người, nhìn cô vẫn ngồi trên giường.
Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất.
Hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô, hoàn toàn quên mất mình vừa mới rồi tổn thương cô.
"Thủy Miểu, tôi....."
"Xin lỗi, Thủy tiểu thư!" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của anh, nắm chặt tay anh, đồng thời khách khí mỉm cười, nhưng cũng bá đạo nói, "Người đàn ông này, tôi muốn mang đi!"
Mang đi?
Hai mắt Thủy Miểu nhìn chằm chằm gương mặt vừa xinh đẹp vừa kiên định của cô, tức giận cau chặt mày, nhưng là không cách nào nói câu không được.
"Ngủ ngon, tạm biệt!" Tử Thất Thất khẽ cúi đầu, sau đó lập tức xoay người, cường ngạnh lôi kéo Mặc Tử Hàn rời đi.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt Thủy Miểu, chân mày chau lên, đôi môi khẽ mấp máy, rồi lại lập tức mím chặt, đem những lời muốn nói nuốt trở lại.
Cô gái này là cô gái đời này anh mắc nợ duy nhất, nhưng hai chữ "xin lỗi" kia anh thật không biết phải mở miệng nói với cô như thế nào.
Nếu quả thật có kiếp sau, vậy thì, kiếp sau anh nhất định sẽ bồi thường cô, nhưng đời này..... Chỉ có thể như thế mà thôi....
........
Trong nháy mắt!
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Thủy Miểu cô đơn ngồi trong phòng.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Mặc Tử Hàn vừa ngồi, phía trên còn lưu lại chút hơi ấm, nhưng khi tay cô vuốt ve ba lượt, cũng đã trở nên lạnh như băng.
Anh đi rồi.....
Anh cứ như vậy bỏ lại cô..... Đi cùng người phụ nữ khác!
Nước mắt lại một lần nữa xuất hiện ở hốc mắt, cô ngây ngốc ngồi đó mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vốn còn tưởng rằng chờ đợi bảy năm, rốt cục có thể giống như trước ở cùng một chỗ với anh, mặc dù rất rõ ràng anh không thích cô, rất rõ ràng cô chỉ là một thuộc hạ của anh, chỉ là một bạn giường của anh, nhưng cô vẫn cực kỳ vui vẻ, bởi vì không có một người phụ nữ nào giống như cô, ba năm qua cùng anh đồng giường, ba năm qua vẫn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ bị anh vứt bỏ.
Vẫn cho mình là đặc biệt, vẫn ảo tưởng bảy năm sau chờ anh ra tù, liền thêm chút sức, nỗ lực cố gắng, đem trái tim băng này của anh nắm trong tay, để mình thành người anh yêu duy nhất, nhưng mà cô tuyệt đối cũng không nghĩ tới..... Ngày hôm nay bảy năm sau, dĩ nhiên là cô đã hoàn toàn mất đi anh.
Tại sao lại trở nên như vậy?
Tại sao phải rời khỏi cô?
Nếu anh rời khỏi thế giới của cô, vậy cô còn cái gì? Cô còn lại cái gì?
"Không..... Không..... Không muốn......" Cô loạn trí mở miệng, thanh âm run rẩy nói, "Đừng rời khỏi em... Điện hạ, em xin anh đừng rời xa em.... Đừng.... Đừng......."
Cô kích động xuống giường, kích động đi tới cửa phòng, vừa đuổi theo, vừa không ngừng nói, "Điện hạ, đừng rời khỏi em.... Điện hạ, anh đừng đi..... Điện hạ..... Điện hạ...... Điện hạ....."
Nếu sau khi Tử Thất Thất rời đi rồi lần nữa trở về, cướp anh đi, như vậy.....Có phải cô cũng có thể đoạt lại anh không?
Có thể sao?
Cô...... Có thể sao?
※※※
Cửa Bách Hoa Các
Tử Thất Thất kéo tay Mặc Tử Hàn, đi nhanh rời khỏi cửa chính Bách Hoa Các, hai mắt cô nhanh chóng quét khắp khu phố, nhưng không tìm được xe của Mặc Thâm Dạ.
Kỳ quái, anh ta đâu? Đi đâu rồi?
Mặc Tử Hàn cũng dừng bước theo cô, hai mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng cũng không tự giác phác hoạ lên nụ cười vui vẻ, còn tay cô đang kéo tay anh, anh cũng không tự giác đan xen mười ngón tay với cô, nắm thật chặt, nhưng có một chút anh vẫn không rõ.....
"Em rốt cuộc muốn mang anh đi đâu? Em muốn nói với anh cái gì vậy?" Anh nghi hoặc hỏi ra tiếng lòng của mình.
"Tôi.... Tôi.... Tôi....." Tử Thất Thất đột nhiên chần chờ, vốn có dũng khí lại bắt đầu giảm dần.
Đời này, cô còn chưa có nói trắng ra trước mặt bất kỳ ai, rốt cuộc phải mở miệng như thế nào đây? Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói em thích anh? Như vậy có thể hay không quá thẳng thắn? Nếu không uyển chuyển hỏi anh, anh có cảm giác gì với em? Hoảng, không cần nghĩ cũng biết anh nhất định sẽ trả lời, "Em cho rằng là thế nào?", a, đúng rồi....
Tử Thất Thất đột nhiên nghĩ đến một phương pháp cô tự cho là cực kỳ tốt, chính là trước tìm một nơi ngồi xuống, sau đó từ từ tán gẫu.
"Đi theo tôi!" Cô nói xong cứ tiếp tục lôi kéo anh, tìm kiếm nơi chỉ có hai người ngồi xuống nói chuyện.
Mặc Tử Hàn không nói gì, tùy ý để cô kéo mình, trầm mặc đi theo chân cô, kiên nhẫn đợi cô nói ra nguyên nhân.
Mà một chiếc xe đi trên lối đi bộ, xe của ai đó, vụng trộm đi theo sau bọn họ, cũng buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt Tử Thất Thất, vội vàng đợi hình ảnh cô biểu lộ với anh, hơn nữa còn chờ mong hai người bọn họ làm ra chút hình ảnh trẻ con không nên xem. Nhưng đi theo cả đoạn đường, anh ta mới phát hiện, hai người kia lại chuẩn bị tái diễn thời kỳ cách mạng hai vạn năm nghìn dặm.....
.........
Mười phút sau
Hai chân Tử Thất Thất vẫn không ngừng bước đi, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, có thể so với quán quân cuộc thi đi bộ của thế vận hội Olimpic, dĩ nhiên, Mặc Tử Hàn phía sau không thua kém chút nào, gắt gao đi theo cô, phối hợp với bước đi của cô, vẫn trầm mặc đi theo cô.
Tâm tình Tử Thất Thất càng ngày càng sốt ruột.
Vốn cũng đã quyết định phải tỏ tình, cũng đã quyết định to gan nói ra tâm ý của mình, nhưng kỳ quái, tại sao vừa nhìn thấy anh, mặt cô sẽ trở nên phát sốt? Hơn nữa nhìn vào ánh mắt anh, trái tim của cô giống như là nhảy tưng tưng lên, ba ba ba ba...... đập thần tốc.
Làm sao bây giờ?
Cô mà càng đi nữa thì lại càng khẩn trương, hơn nữa cô mà khẩn trương sẽ càng khiếp đảm, cuối cùng lại quay về bộ dạng lúc trước?
Không được!
Cô không thể kéo dài được nữa, chết thì chết thôi, sá gì!
Thình lình cô ngừng bước, nhanh chóng xoay người.
Mặc Tử Hàn không kịp phanh lại, chân vừa bước, vừa vặn dừng ở trước mũi chân cô, mà thân thể hai người bọn họ dán vào với nhau, nhất là Mặc Tử Hàn kinh ngạc cúi đầu, Tử Thất Thất kinh ngạc ngẩng đầu thì môi hai người xảo diệu khẽ đụng vào nhau, nhẹ nhàng dán vào nhau.
Nháy mắt, Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt, nhanh chóng lui về phía sau một bước, cùng anh kéo giãn khoảng cách.
"Tên khốn kiếp, anh muốn làm gì?" Cô kích động hét to.
"Anh muốn làm gì?" Mặc Tử Hàn vẻ mặt vô tội, hoang đường nói, "Là em không nói cho anh biết lại đột nhiên dừng lại, anh căn bản không thể lập tức dừng lại rồi, hơn nữa anh cũng không ngờ em lại ngẩng đầu, anh còn muốn hỏi em, em muốn làm gì? Có phải là em cố ý?"
"Anh nói em....." Mặc Tử Hàn vẻ mặt tà ác, đột nhiên một bước nhỏ nhích tới gần cô, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, tà mị nói tiếp, "Có phải là em cố ý muốn hôn anh, cho nên mới đột nhiên dừng lại, cùng lúc xoay người, rồi ngẩng đầu.... Hàng loạt động tác này thật đúng là phối hợp không chê vào đâu được!"
"Đúng, em không phải cố ý, mà là cố tình!" Mặc Tử Hàn đắc ý.
"Anh.... Anh......" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cuối cùng chỉ nói ra năm chữ to, "Khốn kiếp, đại khốn kiếp!"
"A......" Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ, một tay bỗng nhiên ôm eo cô, nói, "Bây giờ có phải có thể nói cho anh biết? Em rốt cuộc muốn mang anh đi đâu? Rốt cuộc muốn nói với anh cái gì chưa?"
"Tôi....." Tử Thất Thất bỗng nhiên khẩn trương lên, hơn nữa còn dính sát với anh ở khoảng cách gần như vậy, khiến thân thể cô nóng lên, giống như bị lửa đốt không ngừng, vội vàng đẩy anh ra, kích động nói, "Tôi cũng không có muốn mang anh đi đâu, chỉ là muốn kéo anh ra mà thôi, nhưng mà tôi thật muốn nói cho anh biết, tôi muốn nói cho anh.... Tôi.... Tôi muốn nói.... Tôi.... Tôi.... Tôi muốn nói......" Cô bỗng nhiên giống như một cái đĩa vấp không ngừng lặp lại một câu nói.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt kích động của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt kích động của cô, cũng đồng thời nghe những lời kích động của cô, không tự chủ có chút nóng nảy, hoàn toàn không kiên nhẫn được nữa tiến về phía trước, nhích tới gần cô hỏi tới, "Em muốn nói cho anh biết cái gì?"
Thấy hắn tiến lên, Tử Thất Thất lập tức lui về phía sau một bước, vẫn lặp lại nói, "Tôi.... Tôi muốn nói cho anh biết.... Muốn nói cho anh biết....."
"Nói cho anh biết cái gì?" Mặc Tử Hàn lại tiến lên.
"Nói cho anh biết....." Tử Thất Thất lại lui về phía sau một bước.
"Nói cho anh biết cái gì?" Anh tiến lên.
"Nói cho anh biết....." Cô lui về phía sau.
Hai người cứ như chơi một trò chơi, một người không ngừng hỏi, một người không ngừng lặp lại, một người không ngừng tiến lên, một người không ngừng lùi lại, giống như là đang khiêu vũ điệu Tăng-gô, phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng lại khiến người nào đó ở xa theo dõi vội muốn chết.
Đột nhiên.....
Một chiếc Audi màu đen cấp tốc chạy tới, thình lình dừng trước mặt hai người, mà đồng thời từ trong cửa sổ xe vươn ra một bàn tay, trong tay cầm một khẩu súng chỉ vào đầu Mặc Tử Hàn.