" Đột nhiên con nghĩ đến một chuyện, bởi vì đoạn thời gian trước con thật sự quá bận rộn, cho nên thiếu chút nữa thì quên mất!" Mặc Thiên Tân nói xong, lần nữa đem thức ăn gắp đến bên miệng Tuyết Lê, dịu dàng giọng nói "Tuyết Lê, . . . . . . Há miệng , a. . . . . ." Mệt mỏi
Tuyết Lê giống như lúc nãy mở miệng , đem thức ăn ăn vào.
Mặc Thiên Tân thấy khóe miệng cô dính ít thức ăn, lập tức cầm lấy khăn tay trên bàn , tỉ mỉ lau cho cô.
Tử Thất Thất thấy hắn tỉ mỉ chăm sóc cô như vậy , hơn nữa bộ dạng của hắn thật giống như vô cùng thích thú , không còn thở dài như trước , hơn nữa nụ cười trên mặt hắn cũng càng ngày càng rực rỡ, nhất là thời điểm đối mặt với Tuyết Lê , hắn mỉm cười giống như là bị Tuyết Minh nhập vào người một dạng, có lẽ là linh hồn thật của Tuyết Minh theo trên người của hắn , nguyên nhân cũng có lẽ là bởi vì hắn nhận trái tim của Tuyết Minh , cho nên Thiên Tân tiếp nhận nguyện vọng của hắn . . . . ‘ cậu phải chăm sóc em gái của tôi thật tốt ’. . . . . .
"Con mới vừa nhớ tới chuyện gì ?" Cô lấy lại tinh thần, nghi ngờ hỏi.
Mặc Thiên Tân để khăn tay xuống, sau đó quay đầu nhìn cô nói " Lúc trước, thời điểm con đi tìm mẹ Tiểu Lam , ở khách sạn Rich con thấy chú Bách Hiên !"
Bách Hiên?
Mặt của Tử Thất Thất đột nhiên ngẩn ra , sau đó khóe miệng từ từ gợi lên nụ cười nhàn nhạt , khuôn mặt thoải mái.
"Hiện tại chú ấy sống như thế nào?" Cô bình tĩnh hỏi.
"Nhìn qua thì chú ấy có chút gầy, nụ cười nở trên môi của trước kia nay cũng không còn , tiều tụy cũng không ít , may mắn là. . . . . . Chú ấy nhìn qua rất tinh thần, con nghĩ chú ấy nhất định sẽ ăn cơm đều đặn , ngủ tốt , đi nhà cầu bình thường, nên qua một thời gian nữa có thể sẽ tốt lên thôi , đúng rồi, chú còn nhờ con gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến mẹ đó!" Mặc dù chuyện hỏi thăm sức khỏe này là hắn chủ động nói, thế nhưng khi đó chú Bách Hiên cũng rất muốn hỏi thăm mẹ chứ? Mà bộ dáng của hắn, dường như đối với mẹ còn không để xuống hoàn toàn. Buồn bực
Tử Thất Thất nghe hắn nói , nụ cười trên mặt mang theo vài phần sầu não áy náy.
"Là như thế này . . . . Thì ra hắn vẫn rất tinh thần , như vậy là tốt rồi. . . . . Như vậy là tốt rồi. . . . . ." Cô tái diễn nói xong, nụ cười trên mặt tăng thêm mấy phần thương cảm.
Mặc Thiên Tân nhìn biểu tình trên mặt cô khẽ chuyển hóa , chân mày không khỏi hơi nhíu lên, có chút bận tâm.
"Mẹ ăn xong rồi, con cùng Tuyết Lê từ từ ăn đi." Tử Thất Thất vừa nói vừa đem đôi đũa trong tay để xuống, sau đó đứng lên.
Tử Thất Thất đưa tay của mình ra yêu thương vuốt ve đầu của hắn, sau đó khẽ bước ra một bước , khom lưng nhẹ nhàng hôn lên gò má mềm mại của Tuyết Lê , cuối cùng mới xoay người rời đi.
Mặc Thiên Tân mắt nhìn cô đi ra khỏi phòng ăn , nhẹ nhàng thở dài , lần nữa đem thức ăn đưa đến miệng Tuyết Lê.
"Tuyết Lê, . . . . . . Há miệng a. . . . . ."
". . . . . ."
"Thật biết nghe lời , Tuyết Lê em không được ăn kiêng nha, dù là ớt xanh cũng phải ăn nha"
". . . . . ."
"Cái gì? Em không muốn ăn àh? Em muốn uống nước trái cây?"
". . . . . ."
"Không được , hôm nay chỉ có thể uống sữa tươi!"
". . . . . ."
"Em ghét sữa tươi ? Ghét cũng phải uống , hút vào cho tôi . . . . . Đây là mệnh lệnh!"
". . . . . ."
Mặc Thiên Tân đem ống hút đặt trong chén sữa tươi , sau đó đem một đầu khác của ống hút thận trọng đưa vào trong miệng của cô , nhưng Tuyết Lê vẫn ngây ngốc ngậm lấy ống hút cũng hoàn toàn không có hút .
"Ai. . . . . ." Mặc Thiên Tân thở dài , bất đắc dĩ nói "Thật hết cách với em , được rồi được rồi, tôi đi làm nước trái cây cho em , em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng động nha!" Hắn nói xong, thì để sữa tươi xuống , đi lấy nước trái cây.
Một phút sau
Mặc Thiên Tân cầm một ly nước trái cây vô cùng mới mẻ đến bên bàn ăn , hắn lần nữa đem ống hút bỏ vào trong ly nước trái cây , sau đó đem một đầu khác của ống hút thận trọng bỏ vào trong miệng của cô nói, "Uống đi, đây là nước trái cây !"
Thật giống như kỳ tích , Tuyết Lê ngậm ống hút, thật sự bắt đầu từ từ hút , đem nước trái cây trong ly hút vào trong miệng của mình , thế nhưng thời điểm cô còn chưa kịp nuốt xuống , môi của cô lại đột nhiên buông ống hút ra , môi hơi mở ra , sau đó nước trái cây đột nhiện lại từ trong miệng của cô chảy ra, chảy liên tục không ngừng thật giống như nước miếng bình thường.
"Ha ha ha. . . . . . A ha ha ha. . . . . . Uống ngon chứ? Nước trái cây tôi cho em uống là nước chanh tinh khiết một trăm phần trăm , tuyệt đối không cho thêm bất kỳ chất bảo quản nào , có chua không , có cảm thấy ê răng hay không ? Ha ha ha ha. . . . . ." Mặc Thiên Tân vừa cười cười, vừa dùng khăn tay để lau khóe miệng của cô . Thật ra thì hắn cũng không phải muốn trêu cợt cô, hắn chỉ muốn dùng thử phương thức này có thể thay đổi vẻ mặt đờ đẫn của cô một chút, nhưng thí nghiệm chứng minh : hắn thất bại!
Trên mặt Tuyết Lê vẫn như cũ không có bất kỳ biểu tình nào, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước , vẫn là si ngốc . . . . . . Ngơ ngác. . . . . . Ngây ngốc. . . . . .
"Thật xin lỗi ... Em không nên tức giận, tôi về sau tuyệt đối sẽ không trêu cợt em nữa, tôi thề!"
". . . . . ."
"Đừng không thèm để ý tới tôi nữa nha, tôi đã nói xin lỗi rồi!"
". . . . . ."
"Dạ dạ dạ, nói xin lỗi cũng không được, vậy em kêu 0cảnh sát tới bắt tôi đi, như vậy em đã hết giận chưa?"
". . . . . ."
"Ha ha. . . . . Tôi biết ngay em không phải là người nhẫn tâm, . . . . . Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi!"
". . . . . ."
"Được được , lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"
". . . . . ."
Mặc Thiên Tân lầm bầm lầu bầu nói xong , tựu như giống như Tuyết Minh một dạng, không ngừng cùng cô đối thoại , không ngừng cùng cô nói chuyện phiếm , rõ ràng cô không có bất kỳ phản ứng nào , nhưng bọn họ thật giống Tâm Linh Tương Thông một dạng vậy , chính hắn có thể biết cô đang suy nghĩ gì , cô đang nói cái gì , có lẽ. . . . . . Đây chính là di chứng sau khi phẫu thuật tim , xem ra , cái di chứng này muốn nương theo hắn cả đời.
※※※
Biệt thự Bách gia
Đã nửa tháng Bách Hiên cũng không có về qua nhà , mỗi đêm đều ngủ ở khách sạn Rich , cả ngày đều bận rộn công việc , đem thời gian của chính mình sắp xếp kín , không để cho mình suy nghĩ lung tung , thậm chí ngay cả thời gian ngủ , cũng chỉ có chỉ tiếng đồng hồ , có thể nói là hắn mất ngủ, cũng có thể nói là hắn không muốn ngủ , bởi vì chỉ cần hắn nhắm mắt lại , trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của Tử Thất Thất .
Điểm tâm dùng xong
Đột nhiên có người của công ty vận chuyển tới biệt thự Bách gia , bọn họ mang mấy cái rương thật to đi vào cửa chính của biệt thự, đem cái rương đặt ở ngay chính giữa đại sảnh , Bách Vân Sơn, Bách Mạc Lệ, cùng Hạ Thủy Ngưng, ba người đều tò mò đi xuống cầu thang , nhìn rương lớn đặt ở đại sảnh , cùng nhau nghi ngờ cau mày lại.
"Các cậu đang làm gì ? Ai cho mấy cậu vào đây ?" Bách Vân Sơn hơi tức giận, gầm nhẹ chất vấn.
"Đây là. . . . . ."
"Là con cho vào đấy!"
Người của công ty vận chuyển vẫn chưa nói hết lời nói, Bách Hiên liền xuất hiện ở cửa lớn , lạnh lùng trả lời.
Hai mắt Bách Vân Sơn nhìn mặt lạnh như băng của hắn , Bách Mạc Lệ cùng Hạ Thủy Ngưng cũng mừng rỡ nhìn hắn, lập tức bước nhanh đi tới bên cạnh hắn.
"Hiên nhi, con trở lại rồi , con xem con gầy đi một chút rồi, có phải ăn cơm không ngon miệng ? Hôm nay mẹ làm mấy món ngon cho con ăn, con đừng đi đâu cả , ở nhà với mẹ một ngày đi!" Bách Mạc Lệ đau lòng nói , đôi tay nắm lấy tay của hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức rời đi.
Mà Hạ Thủy Ngưng đứng ở bên người cô , chỉ theo dõi gương mặt gầy gò của hắn , cũng không nói câu nào . Nửa tháng này mỗi ngày cô đều đến nơi này thật sớm , thậm chí bắt đầu ở đây qua đêm , mỗi ngày đều ở đây chờ hắn về nhà , nhưng mỗi tối đều làm cô mất công trông đợi , có mấy lần cô thật sự nhịn không được liền đi khách sạn Rich tìm hắn , nhưng lần nào cũng bị trợ lý của hắn chặn ở ngoài cửa phòng làm việc , thậm chí có hai lần hắn cực kỳ tức giận, gọi an ninh đem cô từ trong khách sạn lôi ra cửa sau của khách sạn Rich , từ đó về sau. . . . . . Cô không dám đi tìm hắn nữa.
Hiên ca ca. . . . . .
Cô ở trong lòng yên lặng kêu, hai mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp.
Hai mắt Bách Hiên nhìn Bách Mạc Lệ, ngay cả liếc cũng không có liếc đến Hạ Thủy Ngưng , hoàn toàn coi cô như không khí . Mà mặt lãnh đạm của hắn hướng về phía Bách Mạc Lệ , nhẹ giọng nói "Mẹ, con gần đây rất bận, sợ rằng không thể ở với mẹ cả ngày được , nếu mẹ cũng đã lên tiếng , vậy con nhất định sẽ tranh thủ ra mấy tiếng đồng hồ để bồi mẹ!"
"Thật sao?" Bách Mạc Lệ mừng rỡ.
"Dĩ nhiên , nhưng mẹ phải chờ con sửa sang lại những thứ đồ này!" Bách Hiên vừa nói vừa xoay người, nhìn mấy người của công ty vận chuyển nói "Các anh mang đồ đi theo tôi!"
"Dạ!"
Bọn họ cùng nhau trả lời.
Bách Mạc Lệ nghi ngờ nhìn về phía mấy cái rương lớn , tò mò hỏi "Hiên nhi, đây là cái gì thế?"
"Là một vật rất quan trọng , nếu như mẹ muốn biết , chi bằng cùng con đi lên phòng của con xem thế nào?" Bách Hiên êm ái nói , nhưng mà trên mặt lại không có nửa phần dịu dàng , thật giống như tất cả đều là giả dối một dạng.
"Được !" Bách Mạc Lệ lập tức đáp ứng.
"Vậy chúng ta đi thôi!" Bách Hiên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, hai người cùng nhau lên lầu , mà thời điểm hắn đi tới cầu thang , hai chân đột nhiên dừng lại, sau đó hờ hững xoay người , lạnh lùng nhìn Hạ Thủy Ngưng, hướng về phía cô nói, "Em cũng đi cùng luôn!"
Cô cũng đi cùng ?
Hạ Thủy Ngưng nghe hắn nói , thấy hai mắt hắng đang nhìn mình , lập tức cười nói "Được !"
Nói xong , cô đi sau lưng hai mẹ con đi về phía cầu thang . Mà Bách Vân Sơn đứng nhìn bóng lưng bọn họ từng bước từng bước lên lầu , sau đó lại nhìn đến mấy cái rương to trong tay nhân viên vận chuyển , không khỏi hơi cau mày , trong lòng có chút bất an.
Tại sao đột nhiên hắn trở về ? Những thứ này là cái gì vậy ? Tại sao lại thuận theo mẹ hắn đáp ứng ở nhà ? Hơn nữa còn gọi Thủy Ngưng lên ? Chuyện này quá kỳ quái rồi , hành vi hôm nay của hắn thật sự là quá kỳ quái rồi , chẳng lẽ là ở khách sạn Rich công tác một thời gian, cho nên đã nghĩ thông suốt ? muốn thỏa hiệp sao?
Không được!
Hắn cũng muốn đi xem một chút!
Hắn cau mày lập tức đi lên cầu thang , sải bước đi theo bọn họ về phía phòng ngủ của Bách Hiên .
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ
Bách Hiên dặn bọn họ đem rương lớn đặt ở bên giường , sau đó để cho bọn họ mở rương ra , đồng thời đem dụng cụ lắp ráp lại . Bách Vân Sơn , Bách Mạc Lệ, cùng Hạ Thủy Ngưng đều nghi hoặc nhìn kia cái máy quen thuộc kia.
Đột nhiên!
Bách Mạc Lệ kinh ngạc trợn to hai mắt, hốt hoảng nói, "Hiên nhi, đây là. . . . . ."
"Là thiết bị chẩn đoán !" Bách Hiên trực tiếp trả lời.
Thiết bị chuẩn đoán ?
Ba người trong nháy mắt khiếp sợ, cùng nhau nhìn về phía cái máy đó .
"Hiên. . . . . Hiên nhi, Con . . . . . Con mua loại này để làm gì?" Bách Mạc Lệ kinh hoảng hỏi.
Hai mắt Bách Hiên đột nhiên nhìn về phía Hạ Thủy Ngưng , nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khiếp sợ của cô nói "Thủy Ngưng nửa tháng trước em nói với tôi là em mang thai, tôi sợ chân tay của mấy người trong bệnh viện vụng về sẽ làm tổn thương đứa cháu duy nhất của Bách gia , cho nên tôi đặc biệt theo một bác sĩ phụ khoa vô cùng chuyên nghiệp để học tập cách sử dụng thiết bị theo dõi sinh trưởng của con , tôi muốn tự mình dùng hai tay của tôi kiểm tra con của tôi, bây giờ tôi muốn tự mình xem con có phát triển khỏe mạnh hay không."
Hạ Thủy Ngưng nghe hắn nói , hoảng hốt lui về phía sau một bước.
"Không. . . . . ." Cô nhẹ giọng mở miệng , khiếp sợ lắc đầu nói "Không. . . . . . Em không cần. . . . . ."
"Không cần ?" Bách Hiên nghi ngờ , lập tức chất vấn "Tại sao lại không cần ? Chẳng lẽ em sợ tôi làm tổn thương đến ruột thịt máu mủ của tôi sao ? Hay là. . . . . ."
"Không. . . . . . Không phải!" cô run rẩy phủ nhận, hai chân lần nữa lùi về phía sau.
"Vậy thì hãy tới đây đi , để tôi giúp em làm kiểm tra một chút nhé !" Hai mắt của Bách Hiên nhìn chằm chằm cô , vẻ mặt lạnh như băng đang ra lệnh cho cô.
Hai chân Hạ Thủy Ngưng lần nữa lui về phía sau , Bách Vân Sơn vội vàng tiến lên mấy bước bắt lấy cánh tay của cô, cũng khẽ dùng lực , thật giống như đang nhắc nhở cô phải bình tĩnh một dạng.
"Hôm nay Thủy Ngưng không thoải mái , hay là phiền con hôm khác kiểm tra đi!" Bách Vân Sơn nói xong , liền lôi kéo Hạ Thủy Ngưng rời đi.
"Đợi đã nào...!" Bách Hiên vội vàng gọi bọn họ lại.
Bách Vân Sơn chân mày nhíu lên , sắc mặt của Hạ Thủy Ngưng trong nháy mắt trắng bệch.
Làm sao đây?
Chạy không thoát sao?
Nếu bị phát hiện thì sao?
"Nếu Thủy Ngưng là hôn thê của con , chi bằng nằm trên giường của con nghỉ ngơi đi , vừa đúng để cho con kiểm tra Bảo Bảo trong bụng cô ấy một chút , ngộ nhỡ Bảo Bảo xảy ra vấn đề gì , thì coi như không xong rồi ,vì đây chính là con cháu duy nhất của Bách gia chúng ta!" Bách Hiên mang những câu đầy gai nhọn nói xong , hai mắt càng thêm lạnh lùng nhìn hai người bọn họ .
Bách Vân Sơn cứng ngắc đứng tại chỗ , cặp mắt chống lại hai mắt của hắn , rất rõ ràng hôm nay hắn nhất định sẽ kiểm tra chuyện Hạ Thủy Ngưng mang thai .
Thật là vạn lần cũng không nghĩ đến , hắn lại đi mua máy móc về nhà , hơn nữa còn muốn đích thân kiểm tra , bọn họ vốn là đã thiết kế rất tốt , đem mua chuộc mười mấy bác sĩ bệnh viện phụ khoa rồi, chỉ cần Thủy Ngưng đi kiểm tra , liền có một phần kết quả kiểm tra giả cho hắn, nhưng bây giờ là. . . . Ai. . . . . .
Đột nhiên!
Hạ Thủy Ngưng âm thầm hít một hơi thật sâu , sau đó trấn định lại tinh thần của mình.
Bất cứ giá nào!
"Hiên ca ca , Anh đang nghi ngờ em sao ? Anh đang nghi ngờ em lừa gạt anh ? Anh nghi em giả mang thai?" Cô đột nhiên chất vấn, hai mắt kiên định nhìn hắn.
Trên mặt Bách Hiên vẫn lạnh như băng , nhàn nhạt nói, "Là thật hay giả , chỉ cần để cho tôi kiểm tra thì sẽ biết!"
"Anh . . . ." Hốc mắt Hạ Thủy Ngưng rưng rưng nước mắt , nghẹn ngào nói "Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Sao anh có thể hoài nghi em ? Em đem cả người của em dâng hiến cho anh , sao anh có thể tàn nhẫn làm tổn thương em như vậy ? Anh Hiên . . . . Rốt cuộc em đã gì sai ? Em chỉ là rất thích anh mà thôi , như vậy cũng không được sao ? Tại sao anh phải ghét như vậy ? Tại sao? Tại sao?" Cô nói xong, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, đây chính là điềm đạm đáng yêu , thương tâm muốn chết .
Chân mày Bách Hiên có chút nhíu lên, trong lòng có chút không nỡ , nhưng . . . . . Vô luận thế nào hắn cũng muốn tự tay nghiệm chứng chân tướng sự thật.
"Nếu em mang thai thật , vậy em còn sợ cái gì ? Chẳng qua là để cho tôi kiểm tra mà thôi , em không phải đã nói là phương pháp gì em cũng tiếp nhận sao ? Bây giờ sao lại đổi ý rồi ?" Hắn lạnh lùng nói những câu bức bách.
Nước mắt Hạ Thủy Ngưng tuôn rơi , khẩn trương nắm chặt hai quả đấm, bắt đầu hốt hoảng.
"Hiên nhi!"
Bách Mạc Lệ đột nhiên gọi hắn, vội vàng bắt lấy tay của hắn nói "Sao con có thể nói ra như vậy ? Chuyện Thủy Ngưng mang thai mẹ cũng biết, hơn nữa mẹ còn theo cô ấy đi bệnh viện kiểm tra , chẳng lẽ lời của mẹ con cũng không tin sao?"
" Ai con cũng không tin!" Bách Hiên rống to, dùng sức hất tay mẹ hắn ra, nhìn chằm chằm Hạ Thủy Ngưng nói, "Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình thôi, nếu như em mang thai thật , thì đến đây để cho tôi kiểm tra đi, nếu như em không có thai, như vậy. . . . . . Hôn sự của chúng ta vì vậy đến đây thôi! Tôi sẽ không cưới một người con gái chỉ biết lừa gạt tôi, tôi thà cả đời không cưới vợ, chứ tuyệt đối cũng không muốn có người vợ nói dối!"
Nghe hắn nói những lời này , trong lòng Hạ Thủy Ngưng trong nháy mắt tan nát.
Lừa gạt?
Nói dối?
Hắn không phải là đang nói cô sao? Nhưng cô cũng không muốn lừa gạt hắn, cô chỉ là bất đắc dĩ bị ép, cô chỉ muốn lấy được hắn nên mới lần lượt nói ra những lời nói dối đó, mà những lời nói dối đó đều là bởi vì quá yêu hắn, cô cũng không muốn trở thành người phụ nữ như trong miệng hắn nói , nhưng bây giờ cô không còn đường để lui nữa rồi.
Đột nhiên hạ quyết tâm, hai mắt cô tràn đầy nước mắt kiên định nhìn hắn , cuối cùng đánh cuộc một lần .
"Được ! Em để cho anh kiểm tra, nhưng nếu như kiểm tra ra em thật sự đã mang thai, như vậy ngày mai chúng ta sẽ kết hôn, em muốn lập tức trở thành vợ của anh , anh có thể đáp ứng điều kiện này của em không ?" Cô không còn cách nào khác , nói xong liền tiến lên một bước, tỏ vẻ không thẹn với lương tâm của mình , đồng thời dùng khí thế lời nói của mình để bức hôn, muốn làm cho hắn dao động.