Bách Hiên nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, không một chút sức sống. Trên miệng mang theo chụp dưỡng khí, bên trong đều là hơi nước mờ ảo, bên cạnh hắn còn có rất nhiều dụng cụ y khoa mà đại đa số Tử Thất Thất chưa từng thấy qua. Chúng giống như bao vây cái giường bệnh , nối tiếp lên toàn bộ thân thể hắn
". . . . . ." Bạch Trú trầm mặc đứng bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Bách Hiên, không đành lòng mở miệng.
Hai mắt Tử Thất Thất khẽ nhìn Bạch Trú, không tự chủ vươn tay thật chặt níu lấy trái tim mình, hỏi lại lần nữa: "Hắn rốt cuộc thế nào? Cóthể nói cho tôi biết. . . . . . Tình trạng của hắn rốt cuộc gay go đến mức nào rồi?"
Bạch Trú đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề từ từ mở to miệng, nói, "Hắn bây giờ bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thân thể có mười mấy nơi gãy xương, nguy hiểm nhất là xương cổ, cột sống ngực, thắt lưng, trực tiếp đè ép lên đốt sống dây thần kinh, đặc biệt là nội tạng tổn thương rất nặng, không thể nào cứu nổi nữa rồi, nhiều nhất. . . . . . Cũng chỉ có thể sống ba ngày!"
Ba ngày?
Tim Tử Thất Thất bỗng “ đùng” một phát tựa như có tiếng súng, thân thể bắt đầu hoảng sợ run rẩy.
"Không. . . . . . Cái này không thể nào. . . . . . Đây không phải là thật. . . . . . Không phải thật. . . . . ." Nước mắt rơi lã chả, từng hạt từng hạt, từng dòng từng cứ thế rớt xuống không ngừng.
Bạch Trú quay đầu nhìn cô, cau mày nói, "Không có gì là không thể cả, rớt từ trên cao xuống, hắn không chết ngay tại chỗ, mà còn sống được tới giờ phúc này, đây đã là một kỳ tích!"
"Nhưng đây không phải là lỗi của tôi hay sao? Một vết thương nhỏ cũng không có, hoàn toàn không mất một cọng tóc mà đứng ở đây sao? Tại sao hắn lại bị thương nghiêm trọng như thế? Tại sao hắn chỉ còn sống được ba ngày ? Anh không phải là bác sĩ sao? Sao anh không cứu hắn đi, nhanh nhanh một chút cứu hắn a. . . . . . Tôi cầu xin anh, hãy cứu hắn . . . . . . Cứu cứu hắn. . . . . ." Hai tay Tử Thất Thất nắm chặt cánh tay hắn, không ngừng van xin.
Bạch Trú nhìn dòng nước mắt cuồn cuộn trên mặt Tử Thất Thất, bất lực nói, "Thật xin lỗi. . . . . . Tôi thật sự không có cách nào cứu hắn nữa rồi.... Tôi đã cố hết sức rồi....
"Anh cố gắng lần nữa đi, nhất định có biện pháp cứu hắn , nhất định có. . . . . ."
"Cho dù tôi có thể cứu được, hắn cũng chỉ có thể là người phế nhân, đốt sống cổ, cột sống ngực, cùng thắt lưng cũng bị đánh nát bấy, cả cột sống thần kinh cũng đã bị phá hư. Nếu thật sự có Linh Đan Diệu Dược chữa lành các vết thương nội tạng, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một người thực vật mà thôi, cho nên. . . . . . Còn không bằng. . . . . ."
"Không ——" Tử Thất Thất đột nhiên rống to, khóc nói, "Tôi không muốn anh ta chết, không muốn . . . . . Phế nhân thì đã sao. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc anh ta, mãi mãi như vậy. . . . . . cầu xin anh . . . . . van cầu anh. . . . . .cứu hắn...." Cô bắt lấy cánh tay hắn, từ từ quỳ gối xuống, tiếp tục xan xin hắn thảm thiết.
Bạch Trú cúi đầu trầm mặc nhìn cô, bởi vì căn bản hắn cũng không có biện pháp gì.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn nói xin lỗi.
"Cứu cứu hắn. . . . . . Cầu xin ngươi cứu cứu hắn. . . . . . Không cần chết. . . . . . Ta không cần hắn chết. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Không. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên ngưng bặt, nước mắt trong hốc mắt cũng ngừng chảy , cả người Tử Thất Thất trong nháy mắt không có ý thức, ngã gục trên mặt đất.
"Tử Thất Thất!" Bạch Trú hốt hoảng kêu cô, lập tức ngồi xổm xuống ôm cô lao ra khỏi cửa phòng bệnh
Hắn biết không nên để cho cô đến gặp Bách Hiên, nếu như để cô nhìn thấy tình trạng hiện giờ của anh ta, nhất định xúc động. Cho nên trước tiên, hắn trấn an xuống, để cho cô có mười mấy giờ đồng hồ ổn định lại tinh thần, để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sau đó mới để cho cô đến xem Bách Hiên, nhưng không nghĩ tới cô lại kích động đến như vậy, hỏng bét rồi, nếu không may mắn, chắc hẳn lần này cô sẽ phải sinh non.
Bản thân cô ngã từ trên cao xuống mà vẫn không hề hấn gì, đây đã là kỳ tích rồi, không những thế đứa bé trong bụng cô còn có thể giữ được, đây chính là kỳ tích trong kỳ tích. Trong khi đó, Bách Hiên thì hoàn toàn ngược lại, cả người bị thương, từ trong ra ngoài không đâu là không chảy máu, giống như hắn nhận thay tất cả các vết thương từ Tử Thất Thất. . . . . . Một người không việc gì. . . . . . Một người khác phải chết. . . . . .
※※※
Biệt thự nhà họ Bách
Cổng lớn
Một chiếc BMW màu bạc xe đậu ở đó đã một ngày một đêm, Bách Vân Sơn vẫn ngồi ở ghế sau, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, hình ảnh Bách Hiên ôm Tử Thất Thất từ trên lầu rơi xuống không ngừng tái hiện trong đầu ông
Tất cả đã kết thúc rồi. . . . . .
Tất cả tất cả. . . . . . Toàn bộ cũng đã kết thúc rồi!
Người lái xe vẫn ngồi nhìn ông chằm chằm qua kính chiếu hậu, đã một ngày một đêm ông vẫn như vậy không hề có ý định rời đi. Bộ dạng ông thật tiều tụy, thống khổ như người mất hồn.
". . . . . ." Bách Vân Sơn không có bất kỳ đáp trả.
"Ông chủ. . . . . .ông chủ . . . . . .ông chủ. . . . . ." hắn gọi đến khản giọng
Rốt cuộc, nét mặt Bách Vân Sơn có hơi thay đổi, sau đó ông mới hoàn hồn khẩn trương hỏi, "Sao vậy? Đã đến nhà sao?"
Chân mày nhíu lên thật sâu, sau đó nhẹ giọng trả lời , "Ông chủ, ông đã ngồi ở đây suốt một ngày một đêm rồi !"
"Một ngày một đêm?" Bách Vân Sơn líu ríu nhắc lại, hai mắt nhìn ra cửa xe hướng về phía cổng lớn Bách gia.
Thì ra là cũng sớm đã đến nhà à?
Đúng vậy a. . . . . .
Ông cần phải trở về!
Ông nên nói chuyện của Bách Hiên cho Molly nghe, ông không thể ngồi ngẩn người ở đây mãi được , bởi vì. . . . . . thời gian của con trai ông hiện giờ thực rất ít.
"Chúng ta vào đi thôi!" Ông nhẹ giọng ra lệnh
"Dạ!" Tài xế vâng lời bắt đầu khởi động , hướng về phía biệt thự nhà họ Bách, sau đó dừng ở cửa chính.
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Bách Vân Sơn bước chậm đến cửa phòng, phất tay bảo hai nhân viên bảo vệ lui ra, sau đó tự tay mở cửa ra, sững sờ nhìn Bách Mạc Lệ (Molly) đang ngồi lạng lẽ ở mép giường.
Bách Mạc Lệ nghe được tiếng mở cửa, hai mắt từ từ nâng lên rồi lập tức trợn to khi nhìn thấy khôn mặt Bách Vân Sơn . Bà liền vọt tới, bắt lấy hai cánh tay ông nói, "Vân Sơn, tôi van cầu ông, đừng ép buộc Hiên nhi nữa, không cần tổn thương nó, chúng ta có thể tìm nó từ từ bàn bạc, chúng ta là người một nhà, không có gì không thể giải quyết . . . . . . Tôi sẽ giúp ông khuyên nhũ nó , tôi nhất định có thể thuyết phục được nó, tôi . . . . ."
Bách Mạc Lệ nhìn trên mặt ông lộ ra thống khổ, không khỏi nghi ngờ khẽ
cau mày, sau đó thấp thỏm hỏi, "Ông làm sao vậy? Giọng điệu có vẻ khác
thường? Những người khác cũng vậy, lẽ nào Hiên nhi gây ra tai họa gì
sao? Nhưng là. . . . . ." Bà đột nhiên ngừng nói, bởi vì là vợ chồng
nhiều năm, bà rất rõ ràng có thể làm cho ông biến thành bộ dạng này
, không phải quá tức giận , mà là. . . . . . Tuyệt vọng. . . . . .
"Molly. . . . . ." Bách Vân Sơn lại một lần nữa kêu tên của bà, sau đó khẽ cúi
đầu nhìn bà một lúc rồi mới lên tiếng , "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Tại sao lại nói xin lỗi?" Bách Mạc Lệ không hiểu.
"Bởi vì. . . . . . Tôi . . . . ." Giọng Bách Vân Sơn đột nhiên nghẹn ngào,
đôi mắt đã mờ ảo vài giọt lệ nói, "Tôi hại chết đứa con duy nhất của
chúng ta rồi!"
Hại chết?
Hiên nhi?
Bách Mạc Lệ
khiếp sợ nhìn hắn, sững sờ mấy giây, sau đó cười khan nói, "Ha ha ha. . . . . . Ông nói hươu nói vượn gì đấy? Ông là cha của nó, làm sao ông có
thể hại chết nó được chứ? Hơn nữa nó còn là người nói dõi của họ Bách
chúng ta, ông cho dù có hành hạ nó thế nào , tuyệt đối cũng không sẽ hại chết nó được!"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Lại một lần, Bách Vân Sơn nói xin lỗi, nước mắt khẽ rơi xuống.
Bách Mạc Lệ nhìn nước mắt của ông, cả người cứng ngắc sửng sốt.
Đã bao nhiêu năm không nhìn thấy nước mắt ông rồi? Còn nhớ rõ lần trước là lúc bố chồng bà mất, hình như đã hai mươi năm, sao bây giờ hắn lại một lần nữa khóc thút thít, lẽ nào Hiên nhi thực sự xảy ra chuyện?
"Đã
có chuyện gì xảy ra? Ông mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì ?
Hiên nhi làm sao có thể chết được? Hai ngày trước tôi còn gặp nó, nó mặc dù hơi gầy một chút, tiều tụy một chút, nhưng nó không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . . chết. . . . . ."
"Thật xin lỗi,
Molly. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Bách
Vân Sơn khóc thảm, trong lòng một lần lại một lần đau đớn kịch liệt.
Ông không nghĩ tới chuyện lại đến nước này, ông chỉ là một mực bắt Bách
Hiên nhanh chóng kết hôn, Bách gia sớm có người thừa kế. Ông chỉ là muốn cháu đích tôn, muốn thấy cơ nghiệp nhà họ Bách ngày càng đồ sộ, phát
triển rộng khắp , thực ông chỉ là muốn như vậy mà thôi. . . . . .
Ông sai lầm rồi sao?
Ông làm sai sao?
Nhưng ông thực không hiểu, rốt cuộc ông đã sai lầm ở điểm nào. . . . . .
"Molly. . . . . . Tôi đưa bà đi thấy Hiên nhi. . . . . . Đi gặp nó một lần cuối thôi. . . . . ." Ông nghẹn ngào nói xong, bàn tay già nua nắm
chặt tay bà, sau đó từ từ xoay người, đi ra khỏi phòng.
※※※
Bệnh viện
Sáng sớm
Tử Thất Thất lẳng lặng nằm ở giường bệnh , đột nhiên, cô đột nhiên mở ra
hai mắt, nhìn trần nhà trắng toát. Chuyện xảy ra tối hôm qua còn hiện rõ trong đầu, hình ảnh Bách Hiên bất tỉnh trên giường với vô vàn dụng cụ y tế xung quanh.
"Thất Thất!" Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, thức
trắng một đêm , cho đến thấy cô giương đôi mắt, hắn mới nhẹ nhàng kêu cô một tiếng.
Tử Thất Thất nghe tiếng gọi tên mình, đột nhiên ngồi
dậy, hoàn toàn không để ý là ai đang ở cạnh mình, hốt hoảng vừa muốn
xuống giường, vừa nói, "Bách Hiên đâu? Anh ta có khỏe không? Tôi muốn đi xem anh ta thế nào rồi, tôi muốn. . . . . ."
Hai chân mới vừa chạm mặt đất lạnh băng , bụng cô vì động tác mạnh vửa rồi mà đau đớn kịch liệt.
"A. . . . . . Đau quá!" Cô dùng sức ôm bụng, khuôn mặt thống khổ.
"Thất Thất!"
Mặc Tử Hàn khẩn trương đỡ cô ngồi lên giường, sau đó cau mày lo lắng nói,
"Em ngày hôm qua bởi vì té xỉu mà đã bị động thai một lần nữa, Bách Trú
nói , nếu như lại có lần tiếp theo i, đứa con trong bụng sẽ không giữ
được, cho nên em không được kích động, nằm yên trên giường nghỉ ngơi
thật tốt, coi như là vì con của chúng ta!"
Tử Thất Thất nghe lời
của hắn, nhìn người của hắn, lúc này mới ý thức được sự hiện hữu của
hắn, iệng không khỏi dùng giọng nghi ngờ nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng,
"Mặc Tử Hàn. . . . . ."
Lòng hắn bất chợt co rút đau đớn!
Hắn cả đêm không rời cô nửa bước, phải nói từ ngày cô ngã , hắn không hề
chợp mắt một giây một phút nào, vẫn luôn ở bên cạnh cô ,yên lặng nhìn cô một cách chăm chú. Cô chẳng những không có phát hiện, hơn nữa hai lần
tỉnh lại đều lập tức kêu tên Bách Hiên , hoàn toàn quên mất sự có mặt
của hắn. Mặc dù hiểu được cảm nhận của cô, cũng hiểu vì sao cô lại như
vậy, nhưng là. . . . . . Thân là một người đàn ông, tim hắn không khỏi
ghen tỵ, tức giận, đau đớn, ..... thế nhưng hắn không thể nào đem loại
tâm tình này biểu đạt ra ngoài.
Thật là thống khổ. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . .
Phải làm như thế nào,đôi mắt cô ấy chỉ nhìn chăm chú vào mình đây? Như thế
nào mới có thể làm cho lòng của cô, chỉ muốn hắn đây? Như thế nào mới có thể quy ngược lại thời gian, thời khắc nguy cấp nhất, hắn có thể chạy
tới cứu cô đây?
"Anh có thể hay không giúp em một việc?" Cô đột nhiên thỉnh cầu.
"Dĩ nhiên có thể!" Mặc Tử Hàn trả lời ngay, cũng hỏi tiếp, "Em muốn anh giúp em cái gì?"
"Giúp em cứu Bách Hiên đi!"
Vừa nghe đến những lời này, tim Mặc Tử Hàn giống như bị xé toạc, nhưng hắn
đè nè sự đau đớn, nhẫn nại mỉm cười nhìn cô nói, "Anh sẽ cố gắng tìm
bác sĩ tốt nhất tới giúp hắn trị liệu, em ngoan ngoãn nằm ở đây, không nên cử động, nghỉ ngơi cho khỏe, mọi việc giao lại cho anh giải quyết,
có được hay không?"
Tử Thất Thất gật đầu một cái, nhưng lại mở
miệng nói lần nữa, "Em muốn đi gặp anh ta một chút,em muốn sống ở bên
cạnh anh ta,anh có thể giúp em nói với Bạch Trú một tiếng không? Không
bằng để cho em cũng chuyển vào phòng bệnh đó, có được hay không?
Em bảo đảm không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là lẳng lặng chăm sóc hắn thôi!"
Nụ cười Mặc Tử Hàn vô cùng khổ sở, nhưng giờ phút này
trong mắt của cô lại hoàn toàn không thấy được sự thương tâm của hắn, cô nhìn thấy chỉ có Bách Hiên, cô khẩn trương cũng vì tên đó.
"Anh . . . . ." Hắn chậm rãi mở miệng, chính là muốn đáp ứng.
"Không được!" Phương Lam đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, cáu kỉnh cự tuyệt.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.
Phương Lam cầm bữa ăn sáng, vừa đi đến bên giường, vừa nói, "Cô không thể đi
xem hắn, cũng không thể ở chung phòng bệnh với anh ấy!"
"Tại sao?" Tử Thất Thất hốt hoảng hỏi.
"Bởi vì mẹ Bách Hiên đã tới,bà ấy bây giờ đang trong phòng bệnh chăm sóc anh ta, bà ấy sẽ đồng ý để cho cô thấy Bách Hiên sao? Bà ấy sẽ đồng ý để
cho cô cùng Bách Hiên ở cùng một phòng sao? Đừng quên, Bách Hiên là bởi vì cứu cô mà ra nông nỗi này, trong mắt bà ấy, cô chính là hung thủ
giết người!"
Hung thủ giết người?
Tử Thất Thất đột nhiên sửng sốt, cả người bị đả kích mãnh liệt
Không sai, cô là hung thủ giết người, là cô hại chết Bách Hiên . Rõ ràng hắn
có thể buông tay ra, rõ ràng hắn có thể không để ý tới sống chết của cô, thế nhưng hắn lại kiên quyết nhảy xuống, dùng tánh mạng của mình cứu
cô.
"Phương Lam, cô . . . . ." Mặc Tử Hàn cau mày vừa định muốn mở miệng, Phương Lam lập tức cắt đứt lời của hắn.
"Bất quá cô bây giờ có thể không đi xem hắn, nhưng chờ một chút tôi sẽ giúp
cô xem một chút tình huống của hắn, tìm cơ hội nói chuyện với mẹ hắn, để cho cô gặp hắn một chút. Nhưng trước tiên, cô phải ngoan ngoãn nằm ở
giường, nghỉ ngơi thật tốt, đừng quên trong bụng cô còn có đứa trẻ vô
tội. Hắn bên ngoài có việc không hay xảy ra, cả đời này cô cũng không có cách nào đền bù hắn, cho nên cô trước hết phải thật tỉnh táo , chăm
sóc bản thân thật tốt. Hơn nữa, lúc nãy tôi nói cô là hung thủ giết
người, chỉ là liên tưởng tới việc mẹ Bách Hiên tức giận mà nói càn. Mọi hiểu lầm sẽ từ từ biến mất, bà ấy sẽ hiểu, thật ra thì đó không phải
lỗi của cô, chuyện này cô không thể kiểm soát được. Vì vậy, cô nên tự
trách mình, cô không làm gì sai cả!" Giọng điệu Phương Lam vô cùng
nghiêm túc , sau đó đưa chén cháo nhỏ mới mua tới trước mặt cô, nhẹ
nhàng nói, ", Ăn đi. . . . . . Ăn no, mới có thể mau chóng khôi phục sức khỏe, mới có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện!"
Tử Thất
Thất nghe vậy..., nước mắt không nhịn được từ trong vành mắt rơi
xuống, Phương Lam đút từng muỗng cháo vào miệng cô, cô lặng lẽ ăn không nói được lời nào
Mặc Tử Hàn nhìn hai người, đau đớn trong long chợt biến mất, nhưng lại tuôn ra một cảm gíac không gọi thành tên
Cảm giác thật là kỳ quái, không phải vui vẻ,mà còn khó chịu, chỉ là im lặng . . . . . . Trống không. . . . . .
. . . . . .
Sau bữa ăn sáng
Phương Lam nhìn Tử Thất Thất ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm mắt ngủ, Mặc
Tử Hàn vẫn luôn ở bên cạnh cô, canh chừng cô, trầm mặc không nói lời
nào. Mặc dù cô không rõ trong long Mặc Tử Hàn hiện tại đang suy nghĩ gì, nhưng có thể nhìn thấy được sự thống khổ đang hiện diện trên mặt hắn
Thở dài một tiếng, sau đó cô xoay người yên lặng rời đi
Phòng làm việc lầu hai
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng bị đột nhiên gõ vang, Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trong tay, nhẹ nhàng đáp lại.