Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 326: Chương 326: Tôi là cảnh sát. . . . . . Tên tôi là Lãnh Mạc Nhiên. . . . . . !






Sân bay Đài Loan

Vũ Chi Húc kiên nhẫn đứng chờ ở cửa, Tử Thất Thất đúng năm tiếng sau tới Đài Loan cũng đi ra, trên người cô chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen đơn giản. Khi cô gặp Vũ Chi Húc thì tươi cười, chân bước nhanh hơn.

"Ngồi máy bay chắc mệt rồi hả? Có muốn tới khách sạn nghỉ ngơi một lúc không? Hay là. . . . . . Em tới ngay Mặc gia?" Vũ Chi Húc nhận lấy va li của cô, ôn nhu nói.

"Không, em không sao, em muốn tới một nơi, anh có lái xe mình tới không?" Tử Thất Thất hỏi.

"Đương nhiên!" Vũ Chi Húc trả lời, nói tiếp, "Thế em muốn đi đâu?"

"Mộ viên!"

Vũ Chi Húc nghe vậy lập tức hiểu rõ ý của cô, sau đó cười đi bên cạnh cô, "Được!"

Hai người sóng vai tới cửa sân bay, nhưng đột nhiên Vũ Chi Húc phát hiện Hỏa Diễm đi theo sau Tử Thất Thất, hắn lập tức nắm lấy tay Tử Thất Thất, coi như không có chuyện gì, nói, "Có người theo dõi em!"

Tử Thất Thất bởi vì hành động đột ngột của hắn mà quay lại, sau nghe được lời hắn nói kinh ngạc hỏi, "Là thủ hạ của Mặc Tử Hàn?"

"Ừ!" Vũ Chi Húc trả lời.

"Không sao đâu, kệ anh ta đi!" Tử Thất Thất thả lỏng cảnh giác vừa nổi lên, tiếp tục đi tới cửa sân bay.

Hai người sau khi ra khỏi sân bay thì cùng ngồi lên chiếc xe thể thao Bugatti. Mà Hỏa Diễm lập tức ngồi lên xe trước đã chuẩn bị đi theo sau, tiếp tục theo dõi, cũng gọi điện thoại báo cáo với Mặc Tử Hàn.

. . . . . .

Hai mươi phút sau

Mộ viên

Vũ Chi Húc dừng xe xong lập tức bước xuống, vòng qua trước xe tới ghế phụ mở cửa xe ra.

Tử Thất Thất cầm ba bó hoa cúc màu trắng bước ra, nhìn hàng loạt mộ bia phía xa, trong lòng chợt sầu não, có cảm giác đau đớn không nói nên lời.

"Thất Thất. . . . . ." Vũ Chi Húc thấy cô sững sờ, không nhịn được gọi một tiếng.

Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, cười nhạt, "Anh chờ em ở đây đi, một mình em tới đó!"

"Được!" Vũ Chi Húc tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng lại cực kỳ tôn trọng mỗi một quyết định của cô.

Tử Thất Thất bước từng bước một vào bên trong mộ viên.

Vũ Chi Húc nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, lông mày nhăn lên.

Cảm tình của hắn đối với cô, có thể nói là thích, cũng có thể nói là yêu, nhưng cảm tình này của hắn chỉ lặng lẽ, sẽ không nói cho ai cả, chỉ cần bản thân hắn biết là đủ, với lại chỉ cần giống như bạn bè, khi cô đau lòng, khi cô vui vẻ, có thể cùng cô nói chuyện phiếm, như vậy là đủ rồi, cho nên. . . . . . Cảm tình hắn đối với cô, có lẽ không thể nói là thích hay yêu!

. . . . . .

Bên trong mộ viên

Tử Thất Thất đứng trước ba một bia song song, nhìn ba tấm hình phía trên mộ bia, ở giữa là người mẹ dưỡng dục cô Ninh Ngọc Nhi, bên cũng là người đã dưỡng dục cô 20 năm - ba Mặc Hình Thiên, mà bên phải. . . . . . Là cha đẻ của cô - Mặc Hình Phong.

Cô đặt ba bó hoa cúc trên ba mộ bia, sau đó tươi cười nói với ba người, "Ba, mẹ. . . . . . Thất Thất đến thăm các người đây!"

Cô quỳ xuống, sau đó ngồi trước mộ Ninh Ngọc Nhi, thân tay nhẹ nhàng chạm vào ảnh chụp trên mộ, còn nói, "Mẹ, năm năm cũng không có đến thăm mẹ, mẹ nhất định rất tức giận đúng không? Còn cả ba và. . . . . ." Cô nhìn chăm chú vào bức ảnh Mặc Hình Phong trên mộ bia, nhìn ông một lúc, sau đó lại mở miệng chính thức gọi, "Ba, con xin lỗi, lâu vậy cũng không đến thăm mọi người, con quả là người con không có hiếu, nhưng, tối nào trong mơ con cũng thấy mọi người, tuy rằng đều là ác mộng, nhưng. . . . . . Con thật sự không có một ngày quên mọi người, cũng không có quên những chuyện xảy ra với mọi người!"

Cô nhớ lại hình ảnh trong mộng mỗi tối, vẻ tươi cười biến mất, lộ ra sự áy náy, đôi mắt sáng trong cũng không dám nhìn bọn họ, giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó, có chút bất lực, nhưng sau một phút trầm mặc, cô bỗng ngẩng đầu, nhìn ba người, vừa mới muốn mở miệng nói chuyện. . . . . .

"Tử Thất Thất tiểu thư!"

Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp, Tử Thất Thất kinh ngạc quay lại nhìn người đàn ông xa lạ đứng sau lưng.

"Anh là ai?" Cô chậm rãi đứng lên, xoay người đối mặt với hắn.

Người đàn ông lấy ra một giấy chứng nhận trong túi đưa tới trước mặt cô, nói, "Tôi là cảnh sát, tôi tên là Lãnh Mạc Nhiên!"

Lãnh Mạc Nhiên?

Tử Thất Thất nhanh chóng tìm tòi cái tên quen thuộc này trong đầu, cuối cùng cô nhớ tới mười năm trước, cũng là ngày thứ hai Mặc Tử Hàn bị bắt, trên báo chí cùng với kênh tin tức đều xuất hiện tên người đàn ông này, anh ta chính là cảnh sát bắt Mặc Tử Hàn, cũng đưa hắn vào ngục —— Lãnh Mạc Nhiên.

Lập tức điều chỉnh tâm tình cùng cảm xúc của mình, cười nhìn hắn nói, "Lãnh cảnh quan, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Tôi biết cô là người phụ nữ của Mặc Tử Hàn, tôi cũng biết rõ cha cô là Mặc Hình Phong, tôi còn biết chuyện cha đẻ cô Mặc Hình Phong bị Mặc Tử Hàn tự tay giết chết!"

"Thế nên?" Tử Thất Thất trấn định hỏi, "Anh muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn mời cô trợ giúp ta!" Đôi mắt chính trực của Lãnh Mạc Nhiên nhìn vào mắt cô.

Tử Thất Thất cũng không có lảng tránh, đồng dạng nhìn vào mắt hắn, cười nhạt nói, "Tôi không rõ ý của anh, anh muốn để tôi trợ giúp anh? Trợ giúp anh cái gì?"

"Giúp tôi bắt Mặc Tử Hàn!" Lãnh Mạc Nhiên rốt cục nói ra mục đích của mình.

Tử Thất Thất nghe xong trầm mặc vài giây.

"Anh muốn tôi giúp anh bắt anh ta?" Cô hỏi lại.

"Phải!" Lãnh Mạc Nhiên khẳng định.

"Anh vừa rồi cũng nói tôi là người phụ nữ của anh ta mà vẫn tin tôi sẽ giúp anh sao?"

"Tôi vừa rồi cũng nói Mặc Tử Hàn tự tay giết cha cô, cho nên tôi tin cô nhất định rất muốn thay cha cô báo thù, với lại tôi cũng đã điều tra về tư liệu của cô, cô cho tới giờ chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, là một người phụ nữ thiện lương, rất có chính nghĩa, cho nên tôi tin, cô nhất định sẽ trợ giúp tôi, để Mặc Tử Hàn nhận sự trừng phạt của pháp luật mà anh ta nên có!" Lãnh Mạc Nhiên nói cực kì kiên định, khí tiết chính trực mạnh mẽ chấn động Tử Thất Thất.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, lướt qua vóc người cao 1m9 và bộ âu phục đen trên người hắn. Bởi đây là mộ viên cho nên hắn mới mặc vậy à? Thật đúng là một người đàn ông đâu ra đấy, chẳng qua, hắn thế nào lại biết được việc này? Ngày nào đó năm năm trước, người xuất hiện trong địa lao đúng là rất nhiều, cũng có rất nhiều thuộc hạ của Mặc Tử Hàn mà cô không biết, chẳng lẽ trong Mặc gia có nội ứng của cảnh sát? Hay là lão hồ ly Chung Khuê kia thả tin tức ra? Mặc kệ như thế nào, người đàn ông này tựa hồ còn rất nhiều chuyện không biết.

"Tôi nghĩ anh tìm lầm người rồi, tuy rằng cha đẻ tôi là Mặc Tử Hàn giết chết, nhưng tôi cũng không muốn báo thù, cho nên rất xin lỗi, để anh thất vọng rồi!"

"Cô không muốn báo thù sao? Vì sao năm năm sau lại xuất hiện? Lại còn đi cùng sát thủ của hắc đạo Vũ Chi Húc, chẳng lẽ cô không phải muốn thuê anh ta đến am sát Mặc Tử Hàn đấy chứ?"

Đối mặt với chất vấn của Lãnh Mạc Nhiên, Tử Thất Thất trầm mặc không trả lời.

Mà Lãnh Mạc Nhiên tiếp tục hùng hồn chất vấn, "Còn cả những lời cô mới nói trước mộ bia, cô nói cô sẽ không quên ba người bọn họ, cô nói mỗi tối cô đều gặp ác mộng. Những lời đó, hẳn có thể nói rõ cô luôn căm hận Mặc Tử Hàn chứ?"

". . . . . ." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc nhìn hắn như cũ.

"Kẻ thù của tôi với cô đều là Mặc Tử Hàn, hơn nữa mục đích cũng giống nhau, vậy cô sao không trợ giúp tôi, đem Mặc Tử Hàn đưa vào ngục giam, để anh ta chịu án chung thân?" Lãnh Mạc Nhiên có chút kích động nói. Chỉ cần hắn nghĩ lại mười năm trước bắt Mặc Tử Hàn mà không đủ chứng cớ, chỉ giam được hắn ta bảy năm, hắn cực kỳ nuốt không trôi khẩu tức khí này. Hắn từ sớm đã phát thệ, phải bắt cái tên khốn nạn Thập Ác Bất Xá Mặc Tử Hàn này nhốt vào trong ngục giam, phải để hắn ta chịu sự trừng phạt của pháp luật, để hắn ta vĩnh viễn không thể làm được chuyện xấu.

Tử Thất Thất thấy cảm xúc kích động của hắn, trước ánh mắt căm hận của hắn chợt do dự, nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.

"Tử Thất Thất tiểu thư, mặc kệ trong lòng cô gì, mặc kệ cô phủ nhận muốn báo thù thay cha, tôi nghĩ cô hẳn rất rõ người đàn ông Mặc Tử Hàn này là người nguy hiểm thế nào, hắn làm rất nhiều chuyện trái pháp luật, hơn nữa trong năm năm này hắc đạo xảy ra rất nhiều biến hóa, thật sự nếu không bắt được hắn, nhất định sẽ tạo thành thương vong càng lớn hơn nữa, cho nên. . . . . . Tôi cầu xin cô trợ giúp tôi, trợ giúp ta vây bắt hắn!" Lãnh Mạc Nhiên cực kỳ nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Thấy bộ dáng hắn giống như không còn biện pháp nào khác, cấp bách đến mức không còn đường để đi. Cũng đúng, mười hai năm mà cũng chưa thể bắt Mặc Tử Hàn lại, hơn nữa mười hai năm trước cũng bị Mặc Tử Hàn dùng mưu kế đùa giỡn, hắn nhất định rất không cam tâm rồi? Thế nên trước sự kiện năm năm trướcMặc Tử Hàn giết cha cô, liền vừa vặn tốt để hắn tìm được cơ hội, chỉ là cô mất tích năm năm, nếu lần này không phải cô chủ động về nước, nói vậy, hắn vẫn cứ một mình thống khổ, phẫn nộ, với không cam lòng.

Tử Thất Thất vẫn duy trì trấn định, cười nói, "Chuyện này có thể để tôi cân nhắc một chút được không?"

"Đương nhiên là được!" Lãnh Mạc Nhiên trả lời.

"Như vậy để tôi cân nhắc rõ ràng rồi liên lạc với anh!"

"Được!"

Tử Thất Thất mỉm cười xoay người, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Lãnh Mạc Nhiên nhìn bóng lưng cô, mày nhăn lại.

Hắn không thể xác định cái cô gái này đến cùng có trợ giúp hắn hay không, cũng không thể xác định cô ta có thật sự muốn trả thù Mặc Tử Hàn không, nhưng việc duy nhất hắn xác định, chính là cái cô gái này là cái rất thiện lương, cô ta tuyệt đối sẽ không thương hại hắn, lại càng không khiến hắn gặp chuyện nguy hiểm. Cho nên vô luận trong lòng cô ta nghĩ thế nào, với hắn mà nói, đều là trăm lợi mà không có một hại.

"Mặc Tử Hàn. . . . . . Tôi nhất định sẽ bắt được anh, mà lúc này. . . . . . Nhất định sẽ khiến anh vĩnh viễn sẽ không có được tự do!" Hắn hung tợn nói xong, nắm chặt hay tay.

. . . . . . . . . . . .

. . . . . .

Cửa mộ viên

Tử Thất Thất về lại chỗ Vũ Chi Húc, vẫn biểu cảm như trước khi đi, nhưng mắt Vũ Chi Húc nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến đôi mắt cô, đột nhiên nói, "Em làm sao vậy?"

"Em?" Tử Thất Thất nghi hoặc, hỏi lại, "Em làm sao?"

"Sắc mặt của em hơi kỳ quái, xảy ra chuyện gì trong đó ư?" Hắn cực kỳ sâu sắc hỏi.

Tử Thất Thất đối mặt với hắn, đột nhiên cười, sau đó nói, "Đúng là chuyện gì cũng không gạt được anh, em thật sự hoài nghi anh ở đâu học được thuật đọc nội tâm!"

"Anh chưa từng học thuật đọc nội tâm, nhưng ở chung với em năm năm, anh tự nhận rất hiểu rõ em!" Vũ Chi Húc tự tin.

"Anh đã hiểu em như vậy, có đoán được em vừa mới gặp ai không?" Tử Thất Thất cố ý trêu cợt hắn.

Vũ Chi Húc cực kỳ phối hợp nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau đó nói, "Cái này anh đoán không ra!"

"Lãnh Mạc Nhiên anh quen không?" Tử Thất Thất đột nhiên hỏi.

Vũ Chi Húc nghe cái tên này, trả lời ngay nói, "Chính là cảnh sát mười hai năm trước bắt Mặc Tử Hàn sao?"

"Không sai, chính là anh ta!"

"Em gặp anh ta hả?"

"Chuẩn xác mà nói, là anh ta tới tìm em!"

"Tìm em làm cái gì?"

"Hỗ trợ?"

"Hỗ trợ?" Sự kiên nhẫn của Vũ Chi Húc hoàn toàn bị cô đánh tan, sốt ruột nói, "Anh ta tìm em đến cùng có chuyện gì?"

Tử Thất Thất không nhanh không chậm mở cửa lên xe ngồi, Vũ Chi Húc cũng vội vã ngồi chỗ tay lái, khởi động quay đầu xe.

"Đừng đùa anh nữa , nói mau đi!" Hắn vừa lái xe vừa hỏi.

"Anh ta bảo em giúp anh ta bắt Mặc Tử Hàn!" Tử Thất Thất rốt cục nói ra.

"Cái gì?" Vũ Chi Húc kinh ngạc mở to mắt, nhiên sau không nhịn được cười to, "Ha ha ha. . . . . . Anh ta cũng quá khôi hài rồi đấy, vậy mà lại tìm em hỗ trợ? Ha ha ha ha. . . . . . Anh ta không ngu đến mức đó chứ? Ha ha ha ha. . . . . ."

"Anh làm gì mà cười đến mức vậy, lái xe cho cẩn thận, rất nguy hiểm đấy!" Tử Thất Thất nhìn hắn cười to lập tức nhắc nhở.

Vũ Chi Húc cực kỳ nghe lời nhịn cười, ngồi thẳng, nghiêm túc lái xe.

Tử Thất Thất nhìn hắn, cũng khẽ cười nói, "Anh ta thấy em đi cùng với anh, đã cho rằng em muốn thuê anh giết Mặc Tử Hàn, nhưng mà em nghĩ anh ta hẳn sẽ không ngốc như vậy, anh ta tìm em nhất định còn mục đích khác!"

"Có ý gì?" Vũ Chi Húc hỏi.

"Anh nghĩ đi, anh ta đã điều tra em, nhất định biết cảm tình năm năm trước của em với Mặc Tử Hàn, tuy rằng cũng có khả năng vì yêu thành hận, nhưng mà anh ta tìm em, có thể là muốn từ chỗ em biết được một chút tin tức, có điều là, em ngược lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất thú vị!" Tử Thất Thất lộ ra nụ cười giảo hoạt, hơn nữa còn như một tên trộm cực kỳ tà ác .

Vũ Chi Húc quay lại nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, tò mò hỏi, "Em nghĩ đến chuyện thú vị gì vậy hả?"

"Cái này em không thể nói cho anh, nhưng chờ thời cơ chín muồi, anh tự nhiên sẽ biết thôi!"

Vũ Chi Húc lại quay lại nhìn nụ cười của cô.

Trong năm năm này, dường như cho tới giờ chưa thấy cô cười xinh đẹp như vậy, xem ra trước mộ Ninh Ngọc Nhi, Mặc Hình Thiên, và nghĩa phụ, cô đã đưa ra kết thúc cuối cùng, cũng nhất định hạ quyết tâm cuối cùng, và đưa ra lựa chọn cuối cùng. Thật hy vọng cuộc sống về sau của cô ấy sẽ trở nên sáng lạn, lấp lánh. . . . . . Giống như mặt trời ở trên cao.

"Kế tiếp muốn đi đâu đây?" Hắn đột nhiên chuyển đề tài.

"Tới khách sạn, em muốn nghĩ ngơi một chút!"

"Không trở về Mặc gia sao?" Hắn hỏi.

"Em cùng anh ấy ước định ba ngày, ba ngày sau em sẽ về tìm anh ấy!"

"Sao lại là ba ngày?"

"Bởi vì ngày mai em còn muốn tới một nơi, còn có một chuyện rất quan trọng phải xử lý!"

"Là chuyện quan trọng gì vậy?"

"Ngày mai anh sẽ biết. A đúng rồi. . . . . . Em lại quên mất một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng!" Tử Thất Thất đột nhiên quay lại nhìn hắn.

"Chuyện gì?" Vũ Chi Húc kinh ngạc.

"Đó là. . . . . . Em đã đáp ứng mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì? Cơm Tàu? Cơm Tây? Hay là món Nhật? Hoặc món Hàn?"

"Anh muốn ăn món gia đình!" Vũ Chi Húc cố ý gây phiền toái.

"OK! Không thành vấn đề, em sẽ giúp anh mời một đầu bếp cực kỳ có tiếng!" Tử Thất Thất sảng khoái đáp ứng.

"Ai a?"

"Họ Tử, tên Thất Thất!"

"Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh rồi!"

"Đương nhiên rồi!"

Hai người trêu đùa tán gẫu, giống như bạn bè quen biết lâu năm. Mà lúc này Tử Thất Thất tiếp tục nói nốt những lời chưa nói xong với ba thân nhân thân nhất của mình: ba, mẹ, ba. . . . . . Con xin lỗi, con lựa chọn tha thứ cho Mặc Tử Hàn, nếu ba người tức giận, vậy chờ sau khi con xuống địa ngục, nhất định sẽ rửa sạch cổ mình, mặc cho mọi người chia cắt, thế nên. . . . . . Hãy để Thất Thất được buông thả lúc này đi!

Một lần này. . . . . .

Cám ơn mọi người!

※※※

Sáng sớm ngày thứ ba

Tại biệt thự Mặc gia

Mặc Thiên Ân đứng ở cửa phòng ngủ lầu hai, nhẹ nhàng gõ ba cái.

"Cộc, cộc, cộc!"

"Vào đi!"

Nghe tiếng Mặc Tử Hàn vọng ra, hắn mở cửa vào rồi đi vào, nhìn Mặc Tử Hàn đang đứng ở cửa nhìn cửa lớn của biệt thự.

"Con tìm ba có việc gì sao?" Mặc Tử Hàn quay người lại nhìn khuôn mặt đáng yêu của hắn.

"Con muốn đi tìm mẹ!" Mặc Thiên Ân nghiêm túc mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.