Tử Thất Thất quan sát Thủy Miễu cười, mặc dù đã yên tâm, nhưng vẫn còn có chút chua xót, không thể biết được đây là loại cảm giác gì.
"Được! Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm cô!" Cô thỏa hiệp.
"Ừ!" Thủy Miểu mỉm cười gật đầu.
Tử Thất Thất từ từ xoay người theo hướng cửa phòng rời đi, Thủy Miểu nhìn theo bóng cô, đưa mắt nhìn cô rời đi. Thời điểm bóng dáng Tử Thất Thất biến mất, Thủy Miễu nhìn sang người còn lại trong phòng, lúc này hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng, thậm chí tràn đầy tức giận.
"Chuyện lần này, là cô giở trò quỷ phải không?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, rõ ràng là câu hỏi nhưng từ trong miệng hắn cũng là như vậy kiên định nói ra.
"Không phải tôi!" Thủy Miểu phủ nhận.
"Cô cho rằng cô có thể gạt được tôi?"
"Tôi không có!"
"Cô còn dám nói láo!"
"Tôi không có nói láo, thật không phải là tôi, tôi cái gì cũng không có làm, tôi thật sự không có làm tại sao anh không tin tưởng tôi? Tôi dùng thân thể của mình cứu nữ nhân của anh, nhưng anh một câu cám ơn cũng không có,luôn nặng lời trách cứ tôi. Tôi hiểu rõ anh là chủ nhân của tôi, tôi không có phản bác quyền lợi của anh, nhưng tôi cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là một người rất hâm mộ, thậm chí yêu mến Tử Thất Thất. Anh làm ơn đừng nói nặng lời như vậy, những từ đó thật sự làm tôi tổn thương . . . . .Được! Nếu như anh nhận định là tôi làm, chắc hẳn anh đã tìm ra chứng cớ , nếu như anhi không có chứng cớ, tôi sẽ không thừa nhận!" Thủy Miểu kích động nói xong, khóe mắt lóe ra nước mắt trong suốt.
Mặc Tử Hàn quan sát khuôn mặt cô, nghe lời nói kích động của cô, thật chẳng lẽ chính là mình trách lầm ? Nhưng là nếu như không phải là cô, hắn nghĩ không tới còn có người nào muốn hãm hại Tử Thất Thất.
"Được, chuyện này tôi sẽ điều tra tìm hiểu rõ, nếu quả như thật là cô, như vậy. . . . . . Cô sẽ chờ lấy cái chết tạ tội đi!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói xong, liền lập tức xoay người, sải bước đi ra cửa phòng.
"Rầm——" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị nặng nề đóng sầm.
Thủy Miểu nhìn cửa phòng bị đóng, nước mắt đột nhiên trong nháy mắt tụ họp thành hạt, im lặng từ khóe mắt rơi xuống. Cô dung sức lau thật mạnh, cố trấn tĩnh
Lấy cái chết tạ tội?
A. . . . . . Cô mới không sợ!
Cô chưa bao giờ sợ chết, bằng không cô cũng sẽ không hết lần này đến lần khác quyết tâm bám trụ lại nơi này
Muốn đuổi cô đi?
Không dễ dàng như vậy. . . . . .
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Lúc Mặc Tử Hàn trở về phòng, Tử Thất Thất đã đứng nhìn ra ngoài cửa sổ sáng chói tinh quang, nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng, chân mày cũng rối rắm nhíu lại.
Mặc Tử Hàn đi đến phía sau cô, theo thói quen đưa ra đôi tay, từ phía sau đem lấy cô thân thể ôm thật chặt, đầu đặt trên vai cô, nhẹ giọng nói, "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, buổi tối không nên đứng ở trước cửa sổ, gió đêm rất lạnh rất dễ bị cảm, hơn nữa bây giờ đã vào mùa thu rồi,em nên cẩn thận một chút mới đúng!"
Hai tay Tử Thất Thất nhẹ nhàng bao trùm tay hắn, nhẹ nhàng cười nói, "Em hiểu rõ rồi,em sẽ cẩn thận, chỉ là có chút bất an, cho nên mới đứng ở đây thanh tỉnh mình một chút đầu!"
"Bất an? Là bởi vì chuyện Thủy Miểu sao?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Ừ!" Tử Thất Thất gật đầu.
"Em không nên quá tin tưởng cô ta, cô ta ở Bách Hoa Các bảy năm, rất biết diễn trò, cho nên em nhất định không thể tin tưởng cô ta, phải coi chừng cô ta!" Mặc Tử Hàn lo lắng nói xong, đôi tay đột nhiên quay cô lại để cho cô đối diện với mình.
Tử Thất Thất khẽ ngửa đầu nhìn hắn lo lắng mặt, đột nhiên, cô khẽ nhăn đầu lông mày,hỏi lại, "Anh nói cô ấy ở Bách Hoa Các đã bảy năm? Là anh để cho cô ấy ra đi sao?"
Mặc Tử Hàn hơi kinh ngạc, sau đó chậm tiếng trả lời, "Là anh!"
"Tại sao phải bắt một người phụ nữ đi làm ruộng ở một nơi xa xôi như vậy? Tử Thất Thất hỏi.
"Bởi vì phụ nữ rất dễ dàng lấy được thông tin từ đàn ông, cho nên khi anh bị bắt bỏ tù 7 năm trước,đã mở ra Bách Hoa Các, mục đích chính là thu tập tình báo. Tuy nhiên, anh cũng không để cho Thủy Miễu làm những việc này, chỉ giao cho cô ấy quản lý Bách Hoa Các!"
"Nhưng mà đối với với một phụ nữ mà nói, cái loại địa phương đó quả nhiên thật không tốt, lại chỉ vì anh mà phải ở đó những 7 năm, cho nên. . . . . Hãy để cho cô ấy ở bên cạnh anh lâu một chút đi, chớ đuổi cô ấy đi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng nói xong, thay Thủy Miễu cầu cạnh.
"Không được!" Mặc Tử Hàn cự tuyệt.
"Tại sao?" Tử Thất Thất hỏi.
"Bởi vì cô ta rất nguy hiểm!"
"Em biết tự bảo vệ chính mình, anh hãy yên tâm đi!"
"Bảo vệ như thế nào? Em bảo vệ chính mình như thế nào? Nếu như chuyện hôm nay xảy ra một lần nữa, em sẽ ứng phó như thế nào?" Mặc Tử Hàn đột nhiên chất vấn.
"Em có biện pháp của em, tóm lại ta nhất định không có việc gì, hơn nữa có anh giúp em, em còn có gì phải sợ?" Tử Thất Thất tràn đầy tự tin nói, lộ nụ cười đáng yêu , giống như đang làm nũng với hắn.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tâm lập tức liền mềm nhũn, rõ ràng trong nội tâm hết sức kiên định, biết nhất định phải cự tuyệt cô, nhưng từ từ mềm lòng, lại không giải thích được nói, "Được rồi. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Hắn lập tức lấy lại tinh thần nói, "Dù thế nào cũng không được uổng phí ăn bữa trưa, anh đã đáp ứng mong nuốn của em, em có phải hay không nên cho anh một chút hồi báo à?"
"Hồi báo?" Tử Thất Thất nghi ngờ, trong lòng có dự cảm xấu.
Hai tay Mặc Tử Hàn đặt ở sau lưng cô, sau đó khẽ dùng lực, để cho thân thể cô dán thật chặt thân thể của hắn, đồng thời cố ý đem lấy vật phía dưới chính mình nhẹ nhàng đặt vào bụng khẽ nhô ra của cô ,mập mờ mà nói, "Em nên rất rõ ràng chứ?"
Tử Thất Thất hai mắt hơi nhìn xuống, sau đó cười ngẩng đầu i, "Được, không thành vấn đề, em đáp ứng. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Cô cũng học được các nói lấp lửng của Mặc Tử Hàn, "Anh chờ một chút Hàaa...!"
Cô, liền đẩy hắn ra, từ trong ngực của hắn rời đi.
Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn cô đi tới bên giường, đưa tay kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, lấy ra một quyển sách, sau đó sẽ đi trở về trước mặt của hắn, đặt sách vào tay hắn, giảo hoạt cười nói, "Lật tới là 56 tờ, sau đó nhìn thứ ba được!"
Mặc Tử Hàn vô cùng nghe lời mở ra sách thứ năm mươi sáu tờ, sau đó nhìn thứ ba làm được chữ, trên đó viết:
“ Phụ nữ trước khi mang thai ba tháng và ba tháng sau đó, không nên làm chuyện phòng the!"
Trước ba cái tháng cùng sau ba tháng?
Cô hiện tại mới vừa hoàn hảo là tháng thứ ba, như vậy ý tứ là được. . . . . .
"Đây là người nào viết sách?" Hắn đột nhiên lạnh lùng chất vấn.
"Trên sách không phải có tên tác giả sao?" Tử Thất Thất vui vẻ trả lời.
Mặc Tử Hàn khép lại sách, nhìn phía trên tên tác giả, sau đó ác ngoan ngoan nói, " Anh ngày mai sẽ phái người ám sát hắn, lại dám viết loại sách này hư chuyện tốt của anh!" ( Won: ha ha, tội nghiệp. Chuyến này anh tác giả chết chắc!)
"Chuyện bé xé ra to, hơn nữa đây cũng không phải lỗi của hắn, hắn chỉ là viết ra chú ý hạng mục công việc mà thôi, nghiên cứu ra loại chuyện như vậy người ta phải là bác sĩ chứ?"
"Được, vậy ngày mai anh đi điều tra một lần xem sao, là cái nào bác sĩ nghiên cứu ra được , sau đó anh liền. . . . . ."
"Ngừng!" Tử Thất Thất đột nhiên rống to, cắt đứt lời hắn muốn nói ra, sau đó đỏ ngầu mặt, tức giận nhìn hắn nói, "Anh cũng đã là một người ba mươi tuổi, sao lại trẻ con như vậy? Không phải là không thể vậy. . . . . . Cái đó nha, nhịn một chút có thể chết à?"
"Có thể!" Mặc Tử Hàn trả lời ngay.
Tử Thất Thất trên mặt trong nháy mắt trượt vô số hắc tuyến!
"Cái người này đại sắc lang, thật là động vật chỉ biết dùng xuống nửa thân dưới, cái người này vô sỉ Đại Hỗn Đản, cái người này. . . . . ."
"Lão bà!" Mặc Tử Hàn ngắt lời cô, nói như chuyện đương nhiên, "Anh cho là những thứ em vừa nói, đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói, đều là đòi hỏi cần thiết!"
"Cái gì?"
"Thật đúng là: nam nhân không sắc. . . . . . Nữ nhân không thương. . . . . ." ( Won: ha ha anh này tinh trùng xông lên não rồi...ha ha)
“Không phải như vậy chứ?"
"Đây là thăng cấp bản!"
". . . . . ."
Một phụ nữ im lặng, một phụ nữ nào đó tức, một phụ nữ nào đó cuồng mồ hôi. . . . . .
※※※
Ba ngày sau
Thân thể Thủy Miểu đã tốt lên rất nhiều, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi vết thương cũng đã khép lại, hơn nữa cũng có thể xuống đất đi lại, nhưng Tử Thất Thất kiên quyết không để cho cô xuống giường, bắt Thủy Miễu nằm ít nhất hai ngày mới có thể đi lại. Trong vòng ba ngày, Tử Thất Thất cẩn thận chăm sóc Thủy Miểu, cho dù mình mang thai, cũng tự thân tự lực, ngay cả một ngày ba lượt cô đều tự tay xuống bếp. Nhiều lần Mặc Tử Hàn oán trách cô, nhưng là cuối cùng cũng không thể thuyết phục cô. . . . . .
Buổi tối
Tử Thất Thất bưng một chén cháo gà đi tới cửa phòng Thủy Miểu, cô gõ nhẹ ba cái.
"Cốc, cốc,cốc!"
"Vào đi!"
Nghe được tiếng Thủy Miểu, Tử Thất Thất mở cửa, sau đó nở nụ cười đi vào, đem cháo gà ở dưới khay đặt ở lên đầu giường, cầm chén cháo nóng hổi nói, "Thủy Miểu, côi tới nếm thử một chút, đây là cháo gà tôi hầm cách thủy một ngày một đêm, bên trong rất nhiều nguyên liệu, tôi nấu hai chén, một chén cho Thiên Tân, một cái khác chén thì bưng tới cho cô, ngay cả Mặc Tử Hàn cũng không có phần !"
Thủy Miểu ngồi ở giường, nghe mùi thơm cháo gà lướt tới, vui vẻ cười nói, "Thơm quá a, bên trong là những gì?"
"Hắc hắc he he. . . . . ." Tử Thất Thất giảo hoạt cười nói, "Đây chính là bí mật, không thể nói cho cô biết, chẳng qua nếu như cô thích uống, về sau tôi sẽ thường xuyên nấu cho cô!"
"Về sau?" Thủy Miểu kinh ngạc tái diễn hai chữ này, sau đó mặt mất mác mà nói, "Sợ rằng không có thời điểm đó, chờ vết thương lành, tôi muốn rời khỏi nơi này!"
"Ai nói? Cô có thể không cần rời đi mà!" Tử Thất Thất múc một muỗng canh, đưa đến bên miệng Thủy Miễu.
"Cô quên ông chủ đã hạ lệnh rồi, tôi không thể không vâng lời!" Thủy Miểu nhẹ giọng nói xong, hé miệng, uống xong muỗng canh.
"Tôi đã từng nói với anh ấy rồi, cô có thể ở lại, không cần rời đi!" Tử Thất Thất rất tự nhiên nói xong,múc một muỗng nữa đưa đến bên miệng của cô.
Thủy Miểu đột nhiên kinh ngạc, giật mình nhìn cô nói, "Cô nói cái gì? Tôi không cần rời đi?"
"Đúng vậy a, Mặc Tử Hàn đã đáp ứng tôi, cô có thể ở lại chỗ này, mặc dù tôi không biết làm như vậy đối với cô mà nói là chuyện tốt, hay là chuyện xấu, nhưng . . . . . Nếu như cô muốn lưu lại, như vậy. . . . . . Nơi này chính là nhà của cô!"
Nhà?
Lòng Thủy Miểu trong nháy mắt cảm thấy xúc động.
"Tôi. . . . . . Thật có thể lưu lại sao? Là côi cùng ông chủ nói để cho tôi lưu lại? Côi cầu xin?" Cô kinh ngạc hỏi. Tính khí ông chủ chắc là sẽ không dễ dàng như vậy đáp ứng, nhưng là cô dám nói ông ấy đáp ứng, đây là thật sao? Tại sao? Tại sao cô phải làm loại chuyện như vậy đây? Cẩn thận nghĩ lại, ba ngày nay, nữ nhân này đối với mình tận tâm chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy cô đều lộ ra dịu dàng mỉm cười, quả thật giống như là một người chị gái.
Chị gái?
Cô là chị gái?
Cô làm sao sẽ coi cô như là chị gái đây?
Không đúng không đúng không đúng không đúng. . . . . . Cô không thể suy nghĩ lung tung, không thể bởi vì cô một chút quan tâm, liền thác loạn thần kinh.
"Cũng không coi là cầu xin á..., tóm lại anh ấy cũng đã đáp ứng, cô có thể an tâm ở lại nơi này!" Tử Thất Thất mỉm cười nói xong, múc một thìa đưa về phía bên miệng của cô.
Thủy Miểu bình tĩnh hạ tâm thần của mình, lập tức mỉm cười nói, "Cám ơn!" Sau đó liền hé miệng, uống xong thìa canh.
Mỹ vị cháo gà nhiệt cuồn cuộn từ cổ họng của cô chảy xuống, rõ ràng nên trực tiếp chảy vào dạ dày, tuy nhiên nó giống như chảy vào trong lòng của cô, nóng rực làm tan chảy trái tim đóng băng đã lâu
"Uống thêm một hớp, cô nhất định phải đem chén canh này uống xong a!" Tử Thất Thất vui vẻ nói xong, cứ tiếp tục đút cho cô.
"Tự tôi có thể uống..., cô không cần đút cho tôi!"
"Không sao mà..., sẽ để cho tôi giúp một chút, chờ cô khỏe lại, cô có thể tự mình làm!"
"Ách. . . . . . Cám ơn!"
". . . . . . Há mồm, a. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Thủy Miểu lúng túng mở to miệng.
"Thật biết nghe lời , Thủy Miểu côi mới vừa há mồm bộ dạng thật đáng yêu, nếu để cho tôi lựa chọn, tôi nhất định muốn chăm sóc cho một người con gái của cô, sau đó tôi liền có thể ngày ngày nấu cho cô bé ăn, cho cô mặc y phục đáng yêu, giầy đáng yêu , cái mũ đáng yêu , cái cái nơ con bươm bướm đáng yêu, còn có còn có. . . . . ." Tử Thất Thất nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện Thủy Miểu không thể mang thai, ngay lập tức đem lời nói dừng lại, lúng túng cười nói, "Thật xin lỗi, tôi nói hươu nói vượn, , tiếp tục uống canh đi!" Cô nói xong, múc một muỗng đưa vào miệng Thủy Miễu.
Đôi môi Thủy Miểu đột nhiên nhẹ nhàng nụ cười, sau đó nói, "Không sao, cô không cần để ý, muốn nói cái gì đã nói cái gì đi!"
"Thật xin lỗi!" Tử Thất Thất đem cái muỗng để xuống, cô không muốn tổn thương Thủy Miễu, nhưng là trong lúc vô tình, lại nói trúng nỗi đau sâu kín của cô ấy.
"Taôithật sự không sao, chỉ là tương đối, nếu như cô cảm thấy xin lỗi, không bằng chờ cô sinh bé gái sẽ để cho tôi làm cô mẹ nuôi chứ?" Thủy Miểu mỉm cười nói.
"Tốt, đương nhiên được rồi, quyết định như vậy, nếu tôi sinh bé trai thì làm thế nào? Không bằng sẽ để cho hắn nhận thức cô làm cha nuôi như thế nào?"
Thủy Miểu khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt suy sụp xuống.
"Tốt, cô lại dám nhân cơ hội chọc ghẹo tôi, tôi nơi nào giống như nam nhân? Nam nhân sao có vóc người đầy đặn? Nam nhân sao có gương mặt xinh đẹp? Lại dám nói tôi là cha nuôi,cô mới giống như nam nhân chứ?" Thủy Miểu lập tức phản kích cô.
"Tôi giống như nam nhân? Ta cũng vậy rất đầy đặn mà!"
"Có sao? Nơi nào?"
"Đương nhiên là nơi này!" Tử Thất Thất vô cùng tự tin chỉ mình ngực.
"À? Nơi này? Nhưng là ta cảm thấy được ngươi trừ nơi này ở ngoài. . . . . ." Thủy Miểu chỉa về phía bụng khẽ nhô ra của cô, sau đó lắc đầu một cái nói tiếp, "Ta chỉ thấy được một mảnh rất bình thản phi trường!"
"Cái gì? Phi trường?" Tử Thất Thất giận dữ.
"Ha ha ha. . . . . . Nếu không thì Washboard?"
"Cô. . . . . . Xem tôi như thế nào trừng trị cô!" Thất Thất để chén cháo gà xuống, liền giơ lên của mình Thiết Quyền.
"Ha ha ha. . . . . . Đừng làm rộn, tôi chính là bệnh nhân!"
"Còn tôi là phụ nữ có thai !"
"Được rồi được rồi, tôi nhận thua, tôi nhận thua, là lỗi của tôi, lỗi của tôi xong chưa!"
Thủy Miểu lập tức đầu hàng, Tử Thất Thất lúc này mới vòng qua cô, chỉ là mới vừa vặn buông lỏng xuống, đã cảm thấy có chút mệt mỏi, hai mắt bắt đầu mệt rã rời. Đây chính là điểm xấu nhất phụ nữ có thai, quá dễ dàng mệt mỏi.
Thủy Miểu, nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi của Thất Thất, "Cô làm sao vậy? Mệt nhọc sao? Có phải mệt hay không? Không bằng nằm ở giường của tôi nghỉ ngơi một chút đi, chờ một chút ông chủ tới, để cho hắn ôm cô trở về!"
"Tôi mới không cần hắn ôm, chỉ là. . . . . . Tôi thật sự rất mệt, thoáng. . . . . . Để cho tôi ngủ một chút!" Tử Thất Thất nói xong, liền nằm ở bên giường, nhắm mắt lại, từ từ ngủ.
Thủy Miểu nhìn bộ dạng của cô ,vẻ dịu dàng trên mặt đột nhiên biến mất trong nháy mắt thành gương mặt lạnh như băng.
Thủy Miễu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tử Thất Thất, sau đó nâng lên khóe miệng tà ác, lạnh lùng nói, "Thường thường phụ nữ lương thiện đều là những đứa ngốc, tôi thừa nhận cô rất hiền lành, nhưng đồng thời cũng liền chứng minh cô là đứa ngốc, hơn nữa còn là ngu đến mức tin tưởng tình địch ngu xuẩn. . . . . . Cô cho rằng cô tốt với tôi, tôi liền sẽ cảm động sao? Thật là buồn cười, chỉ làm tôi càng thêm căm hận cô mà thôi!"
Thủy Miễu nói dứt lời, thu hồi tay lại, sau đó dập tắt thuốc hương nhang có trộn thuốc mê trên đầu giường .