Người làm nữ hai mắt đau lòng nhìn gương mặt đỏ bừng của Tử Thất Thất, nhớ tới năm năm này chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm, tâm liền không nhịn được đau xót.
" Thân thể Phu nhân nguyên bản không tốt, nghe Phương Lam tiểu thư nói, cô bị động thai, hơn nữa còn sinh non, mất nhiều máu, cho nên mới bị như vậy. Nhưng cho dù thân thể không tốt, bồi bổ nhiều một chút, tỉ mỉ chăm sóc vẫn có thể khá hơn, nhưng tinh thần phu nhân lại vô cùng kém, mặc dù tôi không biết rõ nguyên nhân, nhưng năm năm trước khi tôi gặp phu nhân, cô thường gặp ác mộng, hàng đêm không thể ngủ ngon, sau đó bắt đầu uống thuốc ngủ, càng uống càng nhiều. Bình thường, ban ngày cô sẽ xem sách đến ngẩn người, buổi tối lại thức, giống như bị kinh sợ. Sau đó, bệnh trên người cô ngày càng tệ, thuốc uống càng nhiều, bác sĩ không cách trị hết bệnh cho cô, tất cả bác sĩ đều nói đây là tâm bệnh, chỉ có thể kê chút thuốc ngủ, Vitamin, an thần . . . . . Cuối cùng, suy nhược thành hiện tại!" Người làm nữ nói xong, nước mắt trong suốt rơi xuống, hơi hít mũi một cái, than thở, "Phu nhân rõ ràng là người tốt, tại sao ông trời muốn hành hạ cô như vậy? Thật là người tốt không có hảo báo a!"
Mặc Tử Hàn nghe cô nói tình trạng thân thể Tử Thất Thất năm năm này, trái tim không khỏi mơ hồ đau.
Hắn nhìn cô sốt cao không lùi, nhìn dáng vẻ gầy yếu của cô, từ từ ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô. Ngón tay trái có vài vết sẹo, nhất định là Mặc Thiên Ân nói lần đó lưu lại, mà tay cô cũng không có bao nhiêu thịt, nắm chặt lại đều là xương thô sáp.
"Thất Thất . . . . ." Hắn gọi tên cô, một lần nữa xin lỗi nói, "Thật xin lỗi, để em năm năm này bị khổ nhiều như vậy, để em thống khổ như vậy. . . . . . Anh sẽ không để em đau khổ, anh sẽ cho em hạnh phúc, nhất định sẽ cho em hạnh phúc!"
Hắn nắm chặt tay cô, kiên định nhìn mặt cô hôn mê.
Hỏa Diễm đứng ở cuối giường, đối với người làm nữ ra hiệu bằng mắt, người làm nữ hiểu ý tứ của hắn, hai người lập tức ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tử Thất Thất cau mày nằm trên giường, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, trong mơ lại nhìn thấy hình ảnh người thân năm năm trước.
Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc nhi, vẫn trong nhà xác, không ngừng hướng về phía cô nói: "Thất Thất, thay chúng ta báo thù, thay chúng ta báo thù, nhất định phải thay chúng ta báo thù."
Tử Thất Thất nhìn mặt bọn họ tái nhợt, nhìn hai mắt bọn họ kinh khủng, lắc đầu nói, "Không. . . . . . Cha. . . . . . Mẹ. . . . . . Không phải Mặc Tử Hàn giết các ngươi, không phải hắn. . . . . . Không phải. . . . . ."
"Vậy thì đi tìm giết người chúng ta, giúp chúng ta báo thù. . . . . . Tìm được người kia. . . . . . Giết hắn. . . . . . Báo thù cho chúng ta. . . . . ."
"Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . ." Tử Thất Thất không ngừng lắc đầu, không ngừng cự tuyệt, nhưng bọn họ không ngừng bức bách cô, hơn nữa không ngừng dựa dẫm vào cô, nếu như cô không đồng ý, sẽ phải giết cô.
Mà khi hai người bọn họ đi tới trước mặt mình, hình ảnh đột nhiên biến chuyển, biến thành Mặc Hình Phong.
Hắn đối mặt với cô, nhìn chằm chằm hai mắt của cô, nhẹ giọng buồn bã mở miệng, "Thất Thất. . . . . . Mặc Tử Hàn đã giết cha, là con tận mắt thấy , con phải thay cha báo thù, cha chết thống khổ, hai chân bị hắn cắt đứt, thật là đau, thật là đau, toàn bộ đau đớn mấy ngày mấy đêm, hắn nhốt cha trong địa lao, mười năm, mười năm a. . . . . . Thất Thất, con phải giúp cha giết hắn, nhất định phải giúp cha giết hắn!"
"Không ——" Tử Thất Thất kêu lên, khủng hoảng nói, "Cha không phải nói đó là lựa chọn của cha sao? Cha không phải không muốn con báo thù sao?"
"Cha nói như vậy, chỉ là muốn bảo vệ con, nhưng hiện tại cha hối hận, con ngay cả một tiếng cha cũng không kêu, cha không cam lòng, cha không cam lòng cứ chết đi như vậy, là Mặc Tử Hàn chia rẻ chúng ta, là hắn khiến chúng ta không thể gặp nhau, là hắn bắn vào cha, là hắn. . . . . ."
"Không —— không —— không —— con không cần, con không cần, con không cần ——" Tử Thất Thất lớn tiếng cự tuyệt, lấy tay che lỗ tai mình, không hề nghe hắn nói.
Cô rõ ràng, đây là mộng, đây đều là mộng, mỗi câu kia đều không phải là thật, toàn bộ đều là trong mộng cô ảo tưởng, là trong lòng cô tối tắm. Nhưng là. . . . . . Cơn ác mộng thật đáng sợ, cha mẹ bức bách mình báo thù, hơn nữa muốn cô giết người nam nhân cô yêu nhất, cô không làm được, cô không làm được. . . . . .
Tha cô thôi. . . . . .
Thả cô đi. . . . . .
Đã ròng rã năm năm rồi, ác mộng này đã dây dưa cô ròng rã năm năm. . . . . .
Thật là thống khổ!
Nặng nề thống khổ như vậy, áp cô không thở nổi.
. . . . . .
Trên thực tế
Tử Thất Thất nằm trên giường, hai mắt dùng sức đóng chặt, hai hàng lông mày dùng sức chau chặt, mồ hôi hột nhanh chóng tụ thành đoàn, từ trên trán cô chảy xuống.
"Không. . . . . . Không cần. . . . . . Con không cần. . . . . . Con không cần. . . . . ." Cô nỉ non, nước mắt nhanh chóng từ khóe mắt chảy xuống.
Mặc Tử Hàn nhìn cô hoảng sợ, lập tức nắm chặt tay cô, hốt hoảng nói, "Thất THất, Thất Thất . . . . . Em đã tỉnh chưa?"
"Không cần. . . . . . Con không muốn giết Mặc Tử Hàn. . . . . . Không nên ép con. . . . . . Không nên ép con. . . . . . Van cầu các ngươi bỏ qua cho con đi. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô hoảng sợ nói, đầu lay động, nhưng không cách nào từ trong mộng tỉnh lại, dùng lực cắn chặt môi dưới, hàm răng trắng noãn đâm thật sâu vào trong thịt mềm mại, giống như muốn dùng đau đớn để tỉnh lại, trong nháy mắt máu đỏ tươi từ giữa răng môi chảy ra.
"Thất Thất. . . . . . Chỉ là nằm mơ thôi, không có chuyện gì, em không cần cắn mình, mau buông ra, nhanh lên. . . . . Thất Thất. . . . . . Thất Thất. . . . . ." Mặc Tử Hàn càng ngày càng hốt hoảng, nhìn môi dưới của cô chảy ra máu đỏ tươi, thì càng thêm hốt hoảng, tay chân luống cuống.
Năm năm này cô đều như thế sao? Mỗi đêm sẽ gặp ác mộng sao? Mỗi ngày đều uống thuốc để trấn định mình sao? Hơn nữa còn thường phát sốt, thần chí không rõ.
"Thất THất. . . . . ." Hắn không ngừng kêu tên cô, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô.
Làm thế nào mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ của cô? Làm thế nào mới có thể giải trừ cơn ác mộng của cô? Làm thế nào mới có thể làm cuộc đời cô trở nên hạnh phúc vui vẻ .
Hắn không tìm được lời để an ủi cô, hơn không tìm được lời gọi cô tỉnh, chỉ có thể dùng sức ôm chặt cô, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, cảm thụ người cô không ngừng run rẩy. Nếu như có thể, hắn nguyện ý chịu đựng tất cả thống khổ, thậm chí thống khổ hơn cũng được, chỉ cần cô có thể vui vẻ, hắn như thế nào cũng được.
"Mặc Tử Hàn. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên không ngừng kêu tên hắn, thanh âm vô cùng mơ hồ, giống như đang tìm.
"Anh ở nơi này!" Mặc Tử Hàn trả lời cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô ngủ mê man.
"Mặc Tử Hàn. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . ." Tử Thất Thất hoàn toàn không nghe được câu trả lời của hắn, vẫn không ngừng kêu tên hắn, từ từ, hình như thuốc phát huy hiệu dụng, thanh âm nỉ non càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, trầm trầm ngủ, chỉ để lại mồ hôi trên trán cùng nhiệt độ nóng bỏng.
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, nước mắt vương trên khóe mắt, mặt đầy đau đớn, từ từ, hắn vô lực cuối thấp đầu mình, dùng trán tỳ lên trán cô, sau đó nhẹ giọng, đau đớn nói, "Thất THất . . . . . Nếu như anh yêu em, thật sự sai lầm, như vậy anh tình nguyện mắc thêm lỗi lầm nữa, nhưng . . . . . Nếu như em yêu anh, lại thống khổ như vậy, như vậy. . . . . . Anh thà bị em tàn nhẫn chưa từng yêu, để một mình anh chịu thống khổ như thế là tốt rồi, để một mình anh yêu em là tốt rồi, em chỉ cần. . . . . . Hạnh phúc, vui vẻ , không buồn không lo. . . . . . Là tốt rồi!"
Hắn có thể nhịn cô không thương hắn, nhưng hắn không thể chịu được yêu hắn cô. . . . . . thống khổ như vậy!
. . . . . .
Liên tiếp qua hai ngày hai đêm!
Tử Thất Thất phát sốt như cũ, tìm nhiều bác sĩ, châm cứu, uống thuốc, dùng các loại phương pháp, cũng không có thể đem nhiệt độ thân thể cô giảm xuống, suốt hai ngày, cô hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng khóc thút thít, thỉnh thoảng mộng ngữ, thỉnh thoảng không ngừng kêu tên hắn,. . . . . . Cho đến ngày thứ ba buổi sáng.
Mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng mặt trời rực rỡ như cũ, hơn nữa biển rộng trước biệt thự, vẫn xanh biếc cùng thiên tương, gió biển mang theo một chút mằn mặn, rồi lại cực kỳ dịu dàng.
Tử Thất Thất nằm ngang trên giường, nhiệt độ từ tối hôm qua đã từ từ giảm bớt, cô cũng từ từ khôi phục ý thức, hai mắt vô cùng nặng nề, dính liền giống như là bị nhựa cao su dán, cô phí hết hơi sức, mới chậm rãi mở hai mắt, sau đó mơ hồ nhìn trần nhà trắng trắng thật cao, chờ rõ ràng, cô mới từng điểm từng điểm dời đi, cuối cùng. . . . . . Thấy được Mặc Tử Hàn nằm bên giường.
Hai mắt của cô khẽ kinh ngạc trợn to, đã thật lâu không xảy ra chuyện này.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy mặt hắn, vừa mở mắt co thể cảm thấy hô hấp của hắn. . . . . . Năm năm này mỗi một ngày, khi cô mở mắt, đều chỉ thấy phòng trống rỗng, không nghĩ tới còn có thể trở lại như ngày trước.
Không tự chủ khẽ nhếch miệng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má lành lạnh của hắn, sau đó chợt cau mày, đưa ngón tay di động đến hốc mắt đen kịt, cuối cùng, lông mi Mặc Tử Hàn khẽ run mấy cái, cô lập tức muốn thu hồi tay mình, nhưng Mặc Tử Hàn lại nhanh hơn một bước, nắm tay cô, đem cả bàn tay cô áp lên hai má mình, sưởi ấm.
"Em rốt cuộc đã tỉnh!" Hắn nhẹ giọng mở miệng, hai mắt từ từ mở ra.
Tử Thất Thất nghe thanh âm của hắn, chống lại tầm mắt của hắn, lập tức chuyển động đầu mình, không nhìn tới hắn.
"Thất Thất. . . . . ." Hắn một lần nữa nhẹ giọng kêu, nhìn chằm chằm gò má cô nói, "Anh yêu em!"
Đột nhiên xuất hiện ba chữ, khiến Tử Thất Thất đột nhiên sửng sốt, hai gò má trong nháy mắt đỏ bừng.
"Anh nói thật, Anh yêu em, hơn nữa còn là rất thích rất thích, vô cùng yêu!" Mặc Tử Hàn tiếp tục thẳng thắn tỏ tình, có chút điên cuồng, nhưng lại phát ra từ nội tâm.
"Anh không cần nói hưu nói vượn, còn có. . . . . . Buông tay của em ra!" Tử Thất Thất lập tức dùng sức, muốn rút tay của mình.
Mặc Tử Hàn cũng đồng thời bắt được tay cô, áp chặt vào hai má mình, tiếp theo tỏ tình, "Trên thế giới này, anh chỉ yêu em, những nữ nhân khác anh đều không cần, anh yêu em, anh chỉ yêu em, Mặc Tử Hàn chỉ thích Tử Thất Thất, chỉ thích một mình em!"
"Không được nói nữa, anh đến cùng muốn cái gì?" Tử Thất Thất khẽ lớn tiếng ngăn hắn lại.
Mặc Tử Hàn cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, sau đó thâm tình nói, "Anh chỉ muốn nói cho em biết tâm tình hiện tại của anh, anh chỉ muốn cho em biết anh yêu em sâu đậm, anh muốn dùng tình yêu của mình níu giữ em . . . . . Nhìn anh!"
Tử Thất Thất nghe hắn lời ngon tiếng ngọt, càng không dám quay đầu, bởi vì cô không biết sau khi nhìn hắn, sẽ có phản ứng như thế nào.
"Anh không muốn, chỉ cần em không quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn nói tiếp!"
"Anh. . . . . . Anh là vô lại sao?"
"Thất Thất . . . . . Anh yêu em. . . . . . Anh yêu em . . . . . Anh yêu em. . . . . ."
"Đừng nói nữa, anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
" Anh yêu em. . . . . . Anh yêu em. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."
"Cái người điên này!"
" Anh yêu em . . . . . Anh yêu Tử Thất Thất. . . . . ."
"Được rồi!" Tử Thất Thất đột nhiên thẹn quá thành giận, đột nhiên quay đầu, nhìn mặt hắn nói, "Như vậy được chưa? Có thể dừng lại màn tỏ tình nhàm chán chưa . . . . ."
Thán từ cuối cùng chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Tử Hàn đột nhiên hôn lên môi cô, ngăn lại miệng cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to hai mắt, lập tức dùng tay đẩy hắn ra.
"Anh. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm hắn, che môi của mình.
Mặc Tử Hàn nhìn cô, vô cùng hạnh phúc cười nói, "Anh yêu em, Anh vô cùng yêu em, nếu như thế giới của anh không có em, như vậy. . . . . . Anh thà đi tìm chết!"
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nhìn hai mắt hắn nghiêm túc, mặt đỏ như thiêu đốt. Cô xấu hổ nhìn hắn, rồi lại quật cường nhìn chằm chằm hắn nói, "Anh rốt cuộc đang làm gì? Sáng sớm đã nói bóng nói gió, ngươi muốn như thế nào?"
"Anh không muốn như thế nào, chỉ là muốn đem tâm tình năm năm này thổ lộ với em, chẳng lẽ anh nói thật lòng với người yêu cũng không được sao?"
"Anh không sai, nhưng phương thức của anh rất kỳ quái, nào có người luôn luôn nói ba chữ kia!"
Tử Thất Thất hoàn toàn không có cách với hắn, càng chống đỡ không được nụ cười như vậy, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài, sau đó trầm mặc tiếp nhận.
Mặc Tử Hàn nhìn sắc mặt chuyển biến của cô, tâm tình đặc biệt tốt. Nhưng nghĩ đến lúc cô hôn mê, không nhịn được có chút sợ. Hắn không thể để cho cô sốt cao như vậy, hắn nhất định phải trị tâm bệnh của cô, để cô khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh như năm năm trước.
"Đúng rồi, Mặc Tử Hàn!" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, kêu tên hắn, chậm rãi đánh tan không khí ngột ngạt.
"Chuyện gì?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Có một việc, em vẫn luôn muốn biết, anh tại sao lại cắt đứt hai chân của cha, tại sao lại nhốt hắn tại địa lao, tại sao. . . . . ." Cô có chút dừng lại, sau đó nói tiếp, "Muốn giết hắn!"
Nghe được vấn đề của cô, Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc.
Hắn không muốn phá hư hình tượng Mặc Hình Phong trong trí nhớ của cô, cũng không muốn cho cô biết chuyện Mặc Hình Phong từng làm, không muốn tổn thương cô, cho nên hắn chỉ có thể đơn giản mở miệng, nói, "Thật ra lúc đầu anh cũng không muốn giết hắn, chỉ muốn nhốt hắn, để hắn nhìn dáng vẻ anh thành công, cho hắn biết mình thất bại. Nhưng ngày đó, hắn đột nhiên nói, hắn là kẻ thù giết cha của anh, cho nên. . . . . . Anh nhất thời, liền. . . . . ." Hắn ngưng lời kế tiếp.
Tử Thất Thất nghe câu trả lời của hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, có rất nhiều chỗ mơ hồ không rõ, giống như cố ý đem trọng điểm dời đi. Nhưng nhìn hắn có chút khó xử, lại nghĩ tới phụ thân lúc chết đã nói, Tử Thất Thất đột nhiên thông suốt, có lẽ, không biết chân tướng đối với cô là một chuyện tốt.
Thôi!
Không suy nghĩ thêm nữa. . . . . .
Không truy cứu nữa. . . . . .
Người cũng đã chết rồi, hơn nữa thời điểm hắn chết lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ rất thỏa mãn. Nếu đây là lựa chọn của hắn, vậy liền thuận theo tự nhiên thôi.
"Em còn có một việc, muốn nói với anh!" Cô bỗng nhiên mở miệng, hai mắt chăm chú nhìn hắn.
"Chuyện gì?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Mặc dù em đáp ứng cùng anh trở về, nhưng. . . . . . Em còn một số việc phải xử lý, cho nên anh về trước đi. Ba ngày sau em sẽ đến Mặc gia tìm anh!"
"Em không đi cùng anh?"
"Dạ!"
"Không được!" Mặc Tử Hàn lập tức cự tuyệt.
"Em không chạy trốn , hơn nữa Thiên Ân ở trong tay anh, anh còn lo lắng cái gì!"
"Anh nói không được là không được, phải cùng đi, muốn ở lại. . . . . . thì cùng nhau ở lại!" Mặc Tử Hàn kiên định trả lời. Cùng lắm thì hắn ra đảo Bali định cư, hắn bất chấp tất cả.