Đôi mắt trong veo của Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt xảo quyệt của Chung Khuê, tới gần ông ta vênh váo hung hăng nói, "Tôi đã tới rồi, ông bây giờ có thể thả bà ấy đi được chứ?"
"Dĩ nhiên!" Chung Khuê rất sảng khoái đáp ứng, nhưng nụ cười lại mở rộng, "Chỉ là. . . . . . Tôi để bà ta tự do thì cô phải trói chặt tay chân giống như bà tay!"
Mày Tử Thất Thất cau chặt lại.
Tính cách lão hồ ly vẫn xấu xa như trước, thích đùa bỡn người ta, thích nhìn người ta tức giận, nổi nóng, phẫn nộ, nhưng lại không thể nào tỏ ra ở bên ngoài.
"Được!" Cô mở miệng đáp ứng.
Chung Khuê hài lòng nhìn cô, khẽ vỗ tay.
"Bốp ——" Người đàn ông đứng bên cạnh Mộng Thiến Tâm lại tức cởi trói cho bà, sau đó dùng chính sợi dây đó trói chặt tay chân Tử Thất Thất lại.
"Tôi lần đầu tiên thấy cô nghe lời như thế đấy, chỉ là cô yên tâm đi, mặc dù tôi là người thích lật lọng, nhưng lần này tôi sẽ không lừa cô, tôi sẽ đưa người phụ nữ này hoàn hảo vô khuyết trở về, dù sao chọc phải cảnh sát, đối với tôi mà nói cũng không phải một chuyện tốt!" Chung Khuê nói xong liền vẫy vẫy tay với hai người kia.
Hai người hiểu ý tứ của ông ta, lập tức kéo Mộng Thiến Tâm dậy đi tới cổng chính nhà máy.
"Đừng. . . . . . Đừng bắt tôi. . . . . . Các anh muốn làm gì. . . . . . Các anh muốn giết tôi sao. . . . . . Thả tôi ra. . . . . . Thả tôi ra. . . . . . Thả ra. . . . . ." Mộng Thiến Tâm hoảng sợ vừa nói vừa vùng vẫy.
Hai người kia nắm chặt lấy cánh tay vùng vẫy của bà, cơ hồ là cùng nâng bà đi.
Tử Thất Thất nhìn bọn họ rời đi mà trong lòng vẫn có chút lo lắng, Mộng Thiến Tâm thật sự lại hoàn hảo không thương tổn gì được đưa trở về thậts ao? Chung Khuê hẳn không dùng âm mưu quỷ kế gì nữa chứ?
"Cô không cần lo lắng, tôi nói sẽ để bà ta hoàn hảo vô khuyết trở về, cũng sẽ không nuốt lời!" Chung Khuê nhìn bộ dáng lo lắng của cô liền cam đoan.
"Lời của ông có thể tin sao? Lần đầu tiên gặp mặt ông đã nói sẽ cho tôi biết tên tuổi ba tôi, nhưng cuối cùng không phải ông cũng không có nói đấy sao?"
"Tình huống lúc đó với bây giờ bất đồng. Hiện tại người phụ nữ kia đối với tôi giờ đã không còn giá trị lợi dụng, mặc dù giết cũng không sao cả, nhưng con trai bà ta lại là cảnh sát, hơn nữa mấy năm nữa có thể sẽ ngồi lên vị trí mà ba cậu ta đã từng ngồi, tôi không muốn chọc vào phiền toái lớn như thế, cho nên. . . . . ."
"Ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Lúc mà ông ta còn chưa dứt lời thì Tử Thất Thất lại cười to, sau đó trào phúng nói, "Mấy năm nữa? Thật là buồn cười, từng này tuổi rồi ông còn có thể sống được mấy năm? Mấy năm nữa không biết chừng ông đã chết rồi, còn có cái gì mà lo lắng nữa hay sao?"
Nụ cười trên mặt Chung Khuê vì một câu nói này mà toàn bộ biến mất, đồng thời tay ông ta nắm chặt đầu trượng, bất thình lình đứng dậy.
"Hừ!" Ông tức giận hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói, "Dù sao cô cũng không sống được bao lâu nữa, cứ việc miệng lưỡi sắc bén đi!"
"Vậy sao?" Tử Thất Thất mỉm cười nhìn ông ta, "Ông đã nói tôi phải chết, vậy để cho tôi thừa cơ hội này hỏi ông, năm năm trước, có phải ông đã giết Bách Hiên?"
"Tôi đã nói cậu ta tự nhảy lầu, cái chết của cậu ta không liên quan đến tôi!"
"Nếu không phải ông tìm người giết tôi, Bách Hiên sẽ không vì cứu tôi mà nhảy lầu!" Tử Thất Thất tức giận hét lên.
"Tìm người giết cô?" Chung Khuê dùng giọng điệu nghi hoặc lặp lại, sau đó cười nói, "Tôi chỉ phái người làm cho Bách Vân Sơn bị thương, cho ông ta chút dạy dỗ mà thôi, ai biết sẽ không cẩn thận đánh trúng cánh ta Bách Vân Sơn, hơn nữa lại trùng hợp ông ta đang bắt cô ngoài cửa sổ, lại trùng hợp bởi vì ông ta bị đau mà không giữ chặt được cô, cho nên cô mới rơi xuống, chỉ là mạng cô đúng là lớn, nhảy từ lầu bảy xuống cũng không chết, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không có việc gì. Quả nhiên. . . . . . Đây ưu đãi mà ông trời dành cho cô sao?"
"Chung Khuê ——" Tử Thất Thất hét lên, bên trong nha fmáy bỏ hoang vang vọng tiếng hét của cô.
"Cái tên khốn kiếp, khốn khiếp, ông hại chết Bách Hiên, tôi sẽ không bỏ qua cho ông, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!" Cô không ngừng hét lên, bị kích động bước tới nhưng lại bị hai người đằng sau giữ chặt không đi được.
Chung Khuê nhìn gần cô, cười nhẹ nhàng, "Cô có bản lĩnh đấu với tôi sao? Người phụ nữ nhỏ yếu, nhu nhược, không có khí lực gì như cô mà muốn không bỏ qua cho tôi? Thật là nực cười."
Tử Thất Thất ngưng xúc động xông tới, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm ông ta nói, "Ông sẽ gặp báo ứng . . . . . ."
"Cô nói cái gì?" Chung Khuê thình lình nghi hoặc hỏi cô.
"Tôi nói ông sẽ gặp báo ứng! Ông giết nhiều người, làm nhiều chuyện xấu xa, còn hại chết Bách Hiên, ông nhất định sẽ gặp báo ứng, ông chết không được tử tế——" Tử Thất Thất hét lên.
Chung Khuê nhìn cô mà lại chợt cười to, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Cô nói tôi sẽ không chết tử tế? Cô nói tôi sẽ gặp báo ứng? Thật là nực cười, nếu tôi gặp báo ứng, như vậy lúc 21 tuổi lần đầu tiên tôi giết người hẳn sẽ gặp báo ứng rồi, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, tôi vậy mà lại kiện kiện khang khang sống đến 77 tuổi, ha ha ha. . . . . . Báo ứng. . . . . . Thật là nực cười, quá nực cười!"
Tử Thất Thất hung ác nhìn ông ta mà nói, "Chung Khuê, cho dù hôm nay ông giết tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ báo thù cho Bách Hiên, sẽ báo thù thay cho những người chết dưới tay ông, tôi tuyệt đối sẽ không cho ông sống tốt, tôi tuyệt đối sẽ không —— tuyệt đối ——"
"Thành quỷ?" Chung Khuê đến gần nhìn cô nói, "Đúng là một cách nói thú vị, thành quỷ cũng không bỏ qua cho tôi? Ha ha ha. . . . . . Tốt, vậy tôi chờ cô thành quỷ rồi tới tìm tôi báo thù, đúng rồi, thuận tiện nói cho cô biết một chuyện hay, năm năm trước mặc dù tôi lỡ tay hại chết Bách Hiên, nhưng mà, cho tới bây giờ tôi chưa từng hối hận, dạng người ngu xuẩn giống cậu ta, nên sớm đi gặp Diêm Vương rồi mới đúng, mà những người chết trong tay tôi, kể cả cô cũng phải chết, cũng trách các người quá nhỏ bé, đáng bị tôi giết!"
"Chung Khuê, ông là tên khốn kiếp——" tử Tử Thất Thất hét lên lại nhằm xông tới, hận không thở giết ông ta.
Hai người đứng bên cạnh lại kéo cô lại, mà khoảng cách giữa cô và Chung Khuê chỉ đúng có 1cm.
Chung Khuê đắc ý nhìn cô cười vui vẻ, "Trói cô ta trên ghế, lục soát người, tìm di động ra cho tôi!"
"Vâng!"
Hai người đồng thanh, một người ấn Tử Thất Thất trên sofa, người kia lấy sợi dây quấn quanh người cô cùng với cả ghế, chói thật chặt lại, sau đó lục soát người cô.
"Đừng có đụng. . . . . . Các anh không được chạm vào tôi . . . . . . Không được chạm vào tôi. . . . . ." Tử Thất Thất lớn tiếng hét lên, vươn chân đang bị trói đẩy bọn họ.
Hai người cùng cau mày, một người đè chân cô lại, người khác luồn tay vào túi quần cô, rất thuận lợi liền tìm được điện thoại.
Tử Thất Thất hung ác trừng nhìn bọn họ, cắn chặt răng.
Một người trong đó cung kính đưa điện thoại cho Chung Khuê, Chung Khuê cầm lấy mở danh bạ, tìm được số của Mặc Tử Hàn, cũng tìm được số của Mặc Thâm Dạ. Quả nhiên như ông nghĩ, chỉ cần bắt được cô ta, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi. Mà cho dù không có số của Mặc Thâm Dạ, Mặc Thâm Dạ cũng sẽ lập tức biết cô ta gặp nguy hiểm, dù sao đây là em gái ruột của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để mặc cho cô ta ở chô nguy hiểm như vậy.
Thật sự là quá tốt, mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, vậy kế tiếp. . . . . .
Còn kém họa lên dấu chấm tròn.
"Các anh chuẩn bị tốt chuyện tôi nói lúc trước, không được xảy ra sai lầm gì!" Chung Khuê nói rồi cầm di động Tử Thất Thất bỏ đi.
"Vâng!"
Hai người lấy một cái va li ở sau ghế ra, cầm vật bên trong ra bắt đầu làm theo lệnh Chung Khuê.
Tử Thất Thất không thấy được bọn họ làm gì sau lưng mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Khuê càng đi càng xa.
Sự việc tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của cô, cô giờ phải nghĩ biện pháp rời đi.
Nhất định phải rời khỏi đây!
※※※
Biệt thự cạnh biển
Mặc Thâm Dạ sau khi nói chuyện xong với Lãnh Mạc Nhiên liền đứng ở cửa sổ nhìn biển. Nhưng cho dù nhìn bờ biển rộng lớn như thế, nhưng trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh lại. Bởi vì hắn rất rõ ràng, hôm nay sẽ là một ngày cực kỳ rối ren.
"Rinh rinh rinh. . . . . . Rinh rinh rinh. . . . . ."
Chuông điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra, mắt vẫn nhìn bờ biển mà ấn nút nghe, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
"A lô?"
"Thâm Dạ, là chú!"
Hơi có chút kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh lại.
Hắn cười nói, "Chú Chung, đã lâu không nghe được giọng chú, mấy năm này chú có khỏe không?"
"Vẫn còn đi được, chỉ là cháu mất tích nhiều năm cũng không có liên lạc với chú, thật làm cho ông già này rất đau lòng a!"
"Cháu xin lỗi!".
"Thôi, chuyện này cũng không cần phải nói xin lỗi, chú cũng không trách cháu, đúng rồi, chờ lúc nữa chú sẽ gửi cho cháu một đoạn video, cháu xem xong rồi tới tìm chú, chú ở nhà chờ cháu!"
"Hả? Video gì? Chú Chung, cháu. . . . . "
Mặc Thâm Dạ còn chưa nói xong thì Chung Khuê đã lập tức dập máy, mà tiếp đó liền có một đoạn video được gửi tới.
Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi nên bình tình mà mở video ra.
Hình ảnh lập tức được hiện lên, trên màn hình là Tử Thất Thất bị trói hai tay hai chân, còn bị cột chặt vào trên ghế sa lon, mà máy quay từ từ di động tới sau lưng cô, ở đằng sau ghế, một quả bom hẹn giờ 60' được buộc chặt với Tử Thất Thất, thời gian đang ngày một ít đi.
Thất Thất bị bắt?
Đúng là kế hoạch của cô ấy vẫn không thể hoàn toàn thuận lợi sao? Con bé ngốc kia, quá mạo hiểm rồi.
"Ghê tởm!" Mặc Thâm Dạ hung hăng mắng, nắm chặt di động xoay người ra cửa, vừa mới mở cửa ra liền thấy Mặc Hình Thiên bình tĩnh nhìn hắn.
"Ba. . . . . . Ba, sao ba lại ở cửa phòng con? Tìm con có việc gì sao ạ?" Hắn hốt hoảng hỏi.
"Vừa rồi con trong phòng nói chuyện ba nghe được, Chung Khuê liên lạc với con? Ông ta nói với con cái gì mà khiến con hốt hoảng như thế?" Mặc Hình Thiên dùng thanh âm êm ái hỏi hắn, nhưng trong đôi mắt cùng lời ông vừa nói đều mang theo khí thế ép hỏi.
". . . . . ." Mặc Thâm Dạ vừa mới xem video kia, cho nên hốt hoảng nhất thời không tìm được lý do qua loa tắc trách, thế nên liền không nói gì.
"Đưa di động cho ba mượn!" Mặc Hình Thiên nói xong chìa tay ra. Vừa rồi ông không có nghe nhầm, trong câu cuối cùng Thâm Dạ nói có hai từ "video", vậy rất có khả năng là phát trên điện thoại.
"Ba, thật ra thì. . . . . ."
"Con không cần nói gì cả, chỉ cần đưa di động cho ba!" Mặc Hình Thiên cực kỳ bình tĩnh nói, nhưng rất rõ ràng là không lấy được di động sẽ không bỏ qua.
Mặc Thâm Dạ nghĩ tới thời gian từng giây từng phút trôi qua, nghĩ tới bom hẹn giờ sau lưng Tử Thất Thất, cuối cùng đành phải đưa điện thoại ra, cũng nói mọi chuyện cho ông biết.
Mặc Hình Thiên nghe xong rồi lại xem video trên di động, nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trôi đôi mắt có chút biến hóa.
"Kế hoạch phải bắt đầu sớm rồi, ba lập tức liên lạc với người của ba, con theo ba tới Chung gia!"
"Vâng!"
Hai người chạy nhanh xuống lầu, Mặc Hình Thiên lấy điện thoại ra vừa đi vừa gọi.
Ông sẽ không để cho con gái của mình gặp chuyện không may!
Nhất định phải cứu con bé!
※※※
Tập đoàn King
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế xem văn kiện, khi hắn cầm bút lên, đang muốn ký tên thì bút lại hết mực.
"Ai. . . . . ." Hắn chợt thở dài mà cảm thấy tâm thần không yên.
Lời Lãnh Mạc Nhiên, lời Vũ Chi Húc, còn cả lời Tử Thất Thất nói, bọn họ giống như đang âm mưu chuyện gì đó. Những thứ này đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng tới an toàn của Tử Thất Thất, bởi vì hắn có dự cảm cực kỳ không tốt, cảm giác Tử Thất Thất sẽ làm ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Quả nhiên. . . . . . Hắn cần phải tự hỏi cô ấy mới đúng.
"Tít tít. . . . . . Tít tít. . . . . ."
Di động trên bàn vang lên chuông báo tin nhắn.
Mặc Tử Hàn cầm lên xem, màn hình hiện lên có video dưới tên Chung Khuê.
Hắn nhíu mày mở tin nhắn ra, hình ảnh bên trong giống hệt như cái Mặc Thâm Dạ nhận được. Mà Mặc Tử Hàn thấy bom hẹn giờ cột vào sau lưng Tử Thất Thất thì đứng bật dậy, khiếp sợ mở to mắt. Nhưng sau khi đoạn video kết thúc thì chuông điện thoại lại lập tức vang lên.
"Rinh rinh rinh. . . . . . Rinh rinh rinh. . . . . ."
Mặc Tử Hàn nhìn tên lập tức nghe, lạnh lùng nói, "Ông muốn thế nào? Mau thả Thất Thất ra!"
"Ha ha ha. . . . ." Trong điện thoại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Chung Khuê, sau đó ông ta giảo hoạt nói, "Cậu yên tâm, thời gian còn nhiều, cô ta tạm thời sẽ không chết, cậu còn có cơ hội cứu cô ta, chỉ là động tác của cậu cần nhanh lên mới được, nếu không thời gian sẽ bị cậu lãng phí hết đấy!"
"Ông muốn thế nào?" Mặc Tử Hàn hét lên hỏi.
"Rất đơn giản, tới nhà tôi, ngay lập tức!"
"Được!" Mặc Tử Hàn không có chút chần chờ, lập tức đáp ứng.
"Thống khoái! Tôi chờ cậu đến!"
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, Mặc Tử Hàn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Đã sớm có dự cảm sẽ xảy ra chuyện rồi mà sao lại không đi hỏi cô ấy? Hơn nữa biết rất rõ cô ấy sẽ làm chuyện nguy hiểm, tại sao mình còn để mặc cô ấy mà không theo dõi chặt chẽ chứ?
"Em cũng có tùy hứng của em. . . . . . Đừng giận em. . . . . ."
"Đáp ứng em. . . . . ."
Nhớ lại những lời Tử Thất Thất từng nói, tâm hắn lúc này lại rối loạn.
Cái tùy hứng của cô ấy là gì đây
Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
. . . . . .
Bên ngoài phòng làm việc
Mặc Tử Hàn sau khi vội vàng ro khỏi văn phòng cũng không đi thang máy xuống lầu, mà tới phòng làm việc của Kim Hâm.
"Cạch——" .
Kim Hâm thấy Mặc Tử Hàn lập tức đứng lên cung kính cúi đầu nói, "Điện hạ!"
"Lập tức thông báo mọi người, bảo bọn họ chuẩn bị hành động, lần này nhất định phải đưa lão gia hỏa Chung Khuê tới chỗ Diêm Vương!" Mặc Tử Hàn tức giận nhanh chóng nói.
"Vâng!" Kim Hâm dù không biết sao đột nhiên lại vậy, nhưng nhìn hắn lúc này không thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh.
Mà sau khi Mặc Tử Hàn nói xong thì lập tức xoay người chạy tới thang máy.
Kim Hâm nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, vốn định lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra nhưng đã chậm.
Sao đột nhiên lại vội vã như thế?
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra phu nhân nhất định đã xảy ra chuyện, bởi vì chỉ có phu nhân mới có thể khiến hắn hốt hoảng gấp gáp đến thế.