Toàn bộ mọi người đều chấn động bởi động tác của Mặc Thâm Dạ. Mặc Tử Hàn cùng Mặc Hình Thiên kinh ngạc nhìn mặt của hắn, vẫn còn sững sờ chưa lấy lại được tinh thần, Chung Khuê khiếp sợ trừng lớn hai mắt, nhìn hắn cầm súng chỉ vào đầu mình.
"A. . . . . ." Hắn đột nhiên cười, có chút châm chọc nói:" Lần này là lần thứ hai cậu dùng súng chĩa vào đầu của tôi rồi!"
"Mau nói cho tôi biết ông nhốt Tử Thất Thất ở đâu, nếu không tôi sẽ nổ súng đó!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng nói, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm hai mắt của Chung Khuê, mà ý chí trong hai mắt của hắn vẫn tràn đầy không thay đổi.
Lúc hắn quyết định quay trở về nước, Phương Lam cũng đã nhiều lần dặn dò hắn phải bảo vệ Tử Thất Thất cho thật tốt, tuyệt đối không để cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho nên hắn không thể để Tử Thất Thất gặp chuyện không may. Coi như những lời hắn vừa nói không phải là giả, nhưng trong lòng của hắn cũng còn chút hoài nghi, Tử Thất Thất có thể tự giải thoát cho chính mình hay không? Cho nên bất luận thế nào, cho dù Chung Khuê là ân nhân dạy bảo hắn khôn lớn, thì hắn cũng phải ép ông ấy khai ra vị trí của Tử Thất Thất.
Chung Khuê kiên định chống lại tầm mắt của hắn, mỉm cười nói: "Cậu muốn bắn chết tôi? Cậu có thể nhắm ngay trái tim của tôi mà nổ súng!"
Mặc Thâm Dạ nghe hắn nói, cảm thấy có chút nặng nề, tay cầm súng đột nhiên cũng có chút run rẩy.
Trong lòng hắn cũng đang rất mâu thuẫn, tự hỏi chính bản thân mình.
Nếu giữa Tử Thất Thất cùng Chung Khuê hắn chỉ được chọn một, thì hắn sẽ chọn ai đây?
Là Tử Thất Thất?
Hay là Chung Khuê đây?
Nếu như nhất định . . .Nhất định . . . Nhất định phải chọn một, thì hắn nghĩ, hắn sẽ chọn Tử Thất Thất. . . . . .
Nhưng mà, hắn lại không cách nào xuống tay được với ông ấy.
Phải làm sao đây?
Đã. . . . . . Không còn thời gian. . . . . .
※※※
Đồn cảnh sát
Sau khi Lãnh Mạc Nhiên nhận được tin mẹ mất tích, hắn hốt hoảng lập tức phái người đi tìm, nhưng khi mới vừa đến cửa của cục cảnh sát, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, một tin nhắn được gửi đến.
Hắn hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, là Tử Thất Thất gửi, mà tin nhắn gửi cho hắn chính là sau khi Tử Thất Thất rời khỏi Mặc gia.
Ngay lập tức hắn mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong, trong tin nhắn chỉ viết mấy chữ đơn giản:“Chờ tin, bác gái sẽ bình an trở về!”
"Bình an trở về?" Lãnh Mạc Nhiên nghi ngờ lặp lại bốn chữ.
Chuyện mẹ mất tích chẳng lẽ liên quan đến cô ấy? Là cô lấy bắt cóc mẹ sao? Hay là có chuyện khác nữa? Rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn suy tính cái gì? Có nên tin hay không ?
Lòng hắn như đốt nhìn cửa cục cảnh sát. Hai chân rục rịch chộn rộn muốn bước đi tìm, nhưng lại không có phương hướng cùng manh mối nào. Hắn phải tin lời nói của Tử Thất Thất sao? Chỉ cần ngồi đây chờ đợi thì mẹ có thể bình an trở về sao?
"Ai. . . . . ." Hắn hốt hoảng than thở, sau đó đột nhiên quay người lại, đi trở vào trong cục cảnh sát.
Hãy tin cô ấy một lần này đi. Cô ấy là người phụ nữ của Mặc Tử Hàn, Mặc Tử Hàn là con trai của mẹ, chắc Tử Thất Thất cũng sẽ không làm tổn thương đến mẹ đâu. Được rồi, hắn xác định tin tưởng người phụ nữ này.
. . . . . .
Một canh giờ sau!
Lãnh Mạc Nhiên ngồi ở bàn làm việc lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên, tuy là hai mắt vẫn đang chăm chú nhìn vào nội dung của con chíp hiện lên trên máy vi tính, nhưng lại hoàn toàn không yên lòng, vẫn luôn nghĩ tới chuyện mẹ của mình. Một canh giờ đã qua, mẹ sẽ an toàn trở về như lời Tử Thất Thất nói sao? Nếu như . . . . . . Nếu như . . . . Cô lừa gạt hắn. . . . . .
"Cốc, cốc, cốc!"
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Lãnh Mạc Nhiên vội vàng xoay người lại, nhìn cửa phòng làm việc nói: "Vào đi!"
"Cạch!" Cửa phòng được mở ra, anh nhân viên vừa nãy chuyển phong thư cho hắn nay dẫn theo mẹ của hắn đi vào phòng làm việc, nhẹ giọng nói: "Cảnh sát Lãnh, vừa rồi có hai người đưa mẹ của ngài đến cục cảnh sát, bọn họ nói trông thấy mẹ của ngài đang đi lang thang ở trên đường, cho nên đã tốt bụng đưa bà đến cục cảnh sát."
"Mẹ!" Lãnh Mạc Nhiên nhìn mặt của bà, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sau đó vòng qua bàn làm việc rồi vội vàng đi đến trước mặt bà, hai tay kích động cầm lấy tay bà, hai mắt quét nhanh qua toàn thân của bà, kiểm tra xem bà có bị thương không.
"Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đã đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế? Còn Tử Thất Thất đâu? Mẹ có trông thấy cô ấy không?" Hắn hốt hoảng hỏi, quan sát khuôn mặt đang sững sờ kia.
Mộng Thiến Tâm bình thường hiền lành thiện lương nay giống như bị một đả kích rất lớn, hai mắt có chút ngốc trệ, thế nhưng khi nghe đến giọng nói của Lãnh Mạc Nhiên thì liền cảm thấy quen thuộc, cho nên mới từ từ bình tĩnh lại, sau đó hoảng sợ nói: "Có người xấu. . . . . . Có người xấu. . . . . . Bọn họ muốn giết mẹ!"
Người xấu?
Lãnh Mạc Nhiên thấy tinh thần của bà đã tốt hơn trước khá nhiều, cho nên liền lập tức hỏi thêm: "Người xấu là ai? Mẹ biết người đó không ?"
Mộng Thiến Tâm lắc đầu một cái nói: "Không biết. . . . . . Mẹ không biết người đó là ai, nhưng mà. . . . . . Sau đó. . . . . . Sau đó lại có một người con gái* dáng dấp xinh đẹp đến cứu mẹ, rồi mẹ được thả ra, ha ha ha. . . . . ." Cô đột nhiên cười vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự sợ hãi lúc đầu.
(Con gái: vì Mộng Thiến Tâm là trưởng bối nên có thể gọi Tử Thất Thất là con gái, với lại tinh thần của bà ko ổn định nên mình nghĩ dùng từ này sẽ hợp hơn)
Con gái ?
Con gái có dáng dấp xinh đẹp ?
Chẳng lẽ là Tử Thất Thất?
Tử Thất Thất đi cứu mẹ? Vậy tại sao Tử Thất Thất không đưa mẹ về?
"Mẹ. . . . . ." Lãnh Mạc Nhiên nhẹ giọng dịu dàng gọi bà, sau đó cười cười mà nói: "Mẹ nói cho con biết, rốt cuộc cô gái xinh đẹp đó ra sao rồi? Cô ấy không về cùng với mẹ sao?"
"Cô ấy? Cô ấy?" Mộng Thiến Tâm nghi ngờ lặp đi lặp lại, bộ dạng ngây ngốc có chút giống như đứa trẻ vậy, nhưng trong đầu bà bắt đầu suy nghĩ cùng hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Cô ấy bị người ta trói lại!"
"Trói lại?" Lãnh Mạc Nhiên nghi ngờ.
"Không sai, cô ấy bị trói lại . . . . . . Rồi mẹ được thả ra, cô ấy liền bị xử lý, ha ha ha. . . . . . Mẹ được mở dây. . . . . . Cô ấy bị trói lại . . . . . . Mở ra. . . . . . Trói lại. . . . . ." Mộng Thiến Tâm như tìm được đề tài thú vị, lặp đi lặp lại , sau đó vui vẻ cười.
Lãnh Mạc Nhiên liên tưởng đến những lời bà nói, sau đó liền phỏng đoán. Nếu thật sự mẹ đã trông thấy cô ấy, như vậy có khả năng Tử Thất Thất đã đi cứu mẹ, sau đó bị uy hiếp, lấy một đổi một, mẹ được thả ra còn cô ấy thì bị trói, theo như kết quả này mà phân tích thì mục đích nhắm đến cũng không phải mẹ, mà là Tử Thất Thất. Vậy là người nào muốn bắt Tử Thất Thất đây? Tử Thất Thất có thù oán với người nào?
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một người có khả năng nhất!
"Là Chung Khuê!" Hắn đột nhiên mở miệng, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Viên cảnh sát vẫn còn đứng ở trong phòng làm việc, quan sát hai mẹ con bọn họ ,viên sát thấy bộ dáng lo lắng của hắn, nhỏ giọng khẽ hỏi: "Cảnh sát Lãnh, anh không sao chứ?"
Lãnh Mạc Nhiên cũng hồi hồn, hốt hoảng nói: "Cậu Tống, mau triệu tập mọi người trong đồn cảnh sát lại, cùng tôi đến nhà Chung Khuê bắt người!"
"Cái gì? Đi đến nhà của lão hồ ly đó sao?" Tiểu Tống khiếp sợ. Dù sao lão hồ ly kia cũng không phải là một nhân vật tầm thường, nếu như bọn họ tự đi tìm phiền phức cho mình, như vậy. . . . . . Đồn cảnh sát này về sau cũng không thể yên ổn được.
"Không sai, là tôi muốn bắt ông ấy, cậu mau đi triệu tập mọi người, lập tức đi theo tôi!" Lãnh Mạc Nhiên nói xong, chính là nhanh chóng đi đến bàn làm việc, lấy con chíp trong máy vi ra, sau đó vội vàng đi ra cửa phòng.
"Cảnh sát Lãnh, đợi chút, chúng ta cứ mù quáng lao đầu vào nhà của lão hồ ly kia như vậy, có thể sẽ . . . . . ."
"Cậu yên tâm đi, trong tay tôi đã có bằng chứng phạm tội của ông ấy, tôi có lý do để bắt ông ấy!"
"Nhưng mà chuyện quan trọng như vậy, hay là chúng ta nên báo cáo với cấp trên trước, sau đó. . . . . ."
"Nếu chúng ta báo cáo lên cấp trên, đợi được lệnh phê chuẩn, thì khi đó mọi người có thể đã chết hết rồi, chúng ta là cảnh sát, chúng ta không thể đứng nhìn người vô tội chết oan. Tóm lại cậu hãy nghe tôi, cùng mọi người đến nhà của lão hồ ly kia, cậu yên tâm đi, tất cả trách nhiệm sẽ do một mình tôi chịu trách nhiệm!" Lãnh Mạc Nhiên nhanh chóng nói xong, lập tức đi ra khỏi phòng.
Đột nhiên!
Mộng Thiến Tâm dùng hai tay bắt lấy tay của hắn, dùng sức nắm đồng thời hai mắt ngơ ngác nói: "Tôi muốn gặp con trai của tôi . . . . . Tôi muốn gặp Mặc Tử Hàn. . . . . . Con trai của tôi đâu rồi. . . . . . Con trai yêu quý của tôi. . . . . . Con ơi. . . . . ."
"Mẹ, mẹ mau buông con ra, hiện tại con có một chuyện rất quan trọng cần phải làm!" Lãnh Mạc Nhiên hốt hoảng nói xong, muốn dùng sức kéo tay bà ra.
Mộng Thiến Tâm càng bắt chặt hơn, rõ ràng hai tay của bà rất mảnh khảnh, nhưng bây giờ bà giống như ăn phải thuốc tăng lực vậy, làm thế nào cũng không chịu buông tay ra, còn không ngừng van nàn: "Tôi muốn gặp con trai của tôi. . . . . . Hãy dẫn tôi đi gặp con của tôi. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . . Tôi muốn gặp con tôi. . . . . ."
Trong lòng Lãnh Mạc Nhiên phiền loạn nhìn bà.
Tại sao vào thời điểm quan trọng thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Thiệt là!
※※※
Trong nhà bỏ hoang
Tử Thất Thất bị cột vào ghế sa lon, hơn nữa hai tay hai chân của cô cũng bị cột chặt, khiến cô không thể nhúc nhích được. Có điều rất kỳ lạ là, không biết hai tên mặc bộ đồ màu đen kia đã làm gì ở phía sau lưng của, nhưng sau khi bọn họ rời khỏi, cô cảm thấy sau lưng có cảm giác rất kỳ lạ. Rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì ?
Không quan trọng!
Hai mắt Tử Thất Thất quét một vòng xung quanh. Cái nóc nhà của công xưởng này thật cao, vách tường bốn phía được bao quanh bằng sắt, đối diện chỉ có một cái cửa thoát ra, nhưng đây là một cái cửa bằng sắt rất lớn, mà nhà xưởng này vô cùng sạch sẽ, không có đồ vật gì cả, gọi là nhà xưởng bỏ hoang cũng còn dễ nghe, phải gọi nhà xưởng phế thải mới đúng, ngay cả rơm rạ hay cây cỏ cũng không có.
Bất kể thế nào, điều đầu tiên là phải thoát khỏi sợi dây trên người này. Cũng may, trước khi cô đến đây cũng đã có chuẩn bị ít đồ nghề, nhưng vừa nãy cũng bị hai tên đàn ông ghê tởm kia lục soát, cũng đã lấy đi không ít món rồi, chỉ là. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Cô tà ác cười một tiếng, trên mặt không có chút hoảng hốt.
Cô từ từ mở lòng bàn tay mình ra, thời điểm Chung Khuê nói muốn trói cô vào ghế sofa, thì cô nhanh chóng từ trong túi quần jean phía sau lấy ra một món đồ, sau đó nắm thật chặt trong lòng bàn tay, khiến hai người kia không lục soát được, bọn họ cũng không ngờ trong lòng bàn tay của cô lại có đồ, mà vật ở trong lòng bàn tay của cô chính là dụng cụ thoát thân đa năng do Phương Lam đặc biệt chế tạo ra, phía trên có một thanh sắt nhỏ, thanh sắt ấy dài khoảng 4cm, là dùng vật liệu đặc thù để chế tạo ra, có thể giúp cô mở rất nhiều loại khóa khác nhau, ngoài ra còn có một miếng sắt nhỏ khác, chiều rộng 1cm, chiều dài 3cm, chất liệu cũng rất đặc biệt, một lưỡi thì mỏng và bén nhọn, lưỡi còn lại thì hình răng cưa, có thể biến thành dao hay cưa tùy lúc, cho nên sợi dây này Tử Thất Thất có thể từ từ cắt.
Hai tay của Tử Thất Thất bị trói ở phía sau, mặc dù có chút khó chịu, nhưng cô vẫn kiên nhẫn từ từ cắt dây, thân thể của cô liền có thể dời một chút, cô lại dùng phương pháp như vậy từng chút từng chút, từ từ đem sợi dây cắt đứt, rốt cuộc cô cũng lấy lại được tự do, sau đó cô cúi người xuống dùng hai tay cởi sợi dây dưới chân ra.
Tiếp theo cô tò mò đi tới sau ghế sa lon, đột nhiên hai mắt trợn to nhìn quả bom hẹn giờ được cột ở phía sau ghế sa lon, con số phía trên chỉ còn là 30:12, đồng hồ thời gian đang giảm từng giây từng giây một.
Tử Thất Thất đứng im tại chỗ, đầu tiên là trấn định lại tinh thần của mình, sau đó lập tức chạy đến cửa chính của nhà xưởng, muốn mở cánh cửa này ra để chạy đi, nhưng hai cách cửa bằng sắt đã bị khóa lại, hơn nữa tay nắm cửa ở bên ngoài nhà xưởng còn dùng một sợi dây xích thật to quấn quanh, còn dùng ổ khóa rất lớn nặng mấy kg khóa lại, sức lực của cô yếu như vậy căn bản cũng không thể nào mở ra được, cho dù là một Đại Lực Sĩ sức mạnh phi thường cũng không thể bẻ được ổ khóa này, trừ phi phải dùng chìa khóa để mở.
"Đáng chết!" Tử Thất Thất tức giận mắng, dùng sức đánh vào cánh cửa sắt.
Lão hồ ly kia quả nhiên muốn giết cô, hơn nữa còn dùng phương pháp này để nhốt cô ở chỗ này, bắt cô phải trải qua cảm giác chờ đợi cái chết, đây chính là tính cách của hắn, thật là một người thâm hiểm cùng ác độc.
"Có ai không —— Có ai ở bên ngoài không —— Cứu tôi —— Cứu tôi với ——" Tử Thất Thất lớn tiếng gọi, dùng sức đập cửa sắt, chỉ nghe thấy tiếng "Rầm . . .Rầm . . . . Rầm" không ngừng vang lên, nhưng cũng không có ai trả lời cô.
Cũng đúng, lúc cô đến đây cũng đã quan sát chung quanh, ở đây căn bản không có người ở, cũng rất ít người qua lại, nơi này giống như bị cô lập vậy, vừa nãy cô cũng đã quan sát tình hình bên trong công xưởng này, bốn phía đều là vách sắt rất dầy, không có cửa sổ, chỉ có một cái quạt thông gió nhỏ ở trên nóc nhà, nhưng nóc nhà lại quá cao, cô không có cách nào để leo lên đó, trừ phi là bay lên.
Làm sao đây?
Sẽ phải chết ở đây thật sao?
Không. . . . . . Mình không thể chết. . . . . .
Cô phải nghĩ cách ra ngoài, cô muốn rời khỏi nơi đây. . . . . .
Cô đã hứa với Bách Hiên, phải quý trọng tính mạng của mình, cũng đã hứa với Vũ Chi Húc, sẽ không để mình gặp chuyện không may, nhất định phải bình an trở về, ngoài ra cô còn muốn gặp Mặc Tử Hàn, cô còn rất nhiều chuyện chưa nói với hắn, cho nên cô không thể chết được. . . . . . Tuyệt đối không thể. . . . . .
"Mình phải tìm cách thoát ra ngoài, nhất định phải thoát ra!" Cô kiên định nói xong, liền ngửa đầu quan sát toàn bộ xưởng, muốn tìm một lối thoát khác.
※※※
Chuông trạch
Hai tay Mặc Thâm Dạ cầm hai cây súng cùng chĩa vào đầu Chung Khuê, mặc dù hai mắt vẫn kiên định, nhưng hai tay cầm súng của hắn cũng có chút chần chờ và có chút run rẩy, hiện tại trong tim của hắn cũng đang rất mâu thuẫn, không biết phải làm sao mới tốt.
Chung Khuê vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn, thịnh khí nhìn hắn.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Mặc Tử Hàn càng ngày càng nóng lòng, Mặc Hình Thiên cũng không thể nào bình tâm tĩnh khí được nữa, vào thời điểm tất cả mọi người còn đang trầm mặc, thì đột nhiên. . . . . . Chuông điện thoại di động vang lên.
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng . . . . ."
Chân mày của Mọi người đồng thời cùng nhau nhíu chặt, chỉ có Chung Khuê thì vẫn hoàn toàn khí định thần nhàn, cũng từ từ đưa tay của mình ra, ung dung lấy điện thoại ở trong túi ra, sau đó nhấn nút nghe đặt ở bên tai.
"Alô?" Trong đại sảnh rộng lớn, giọng nói của hắn vang lên.
『 Lão gia, không xong rồi, phe của chúng ta đã xảy ra chuyện không may! 』
"Gặp chuyện không may?" Chung Khuê nghi ngờ lặp lại.
Mặc Hình Thiên nghe Chung Khêu nói, khóe miệng hơi nhếch lên. Xem ra đã vượt qua rồi, mặc dù không giống như kế hoạch mà hắn đã từng tính toán, nhưng vào trong tình huống đặc biệt này, hiệu quả cũng không tồi, lúc đầu hắn cũng không chắc chắn mình sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng khi Mặc Tử Hàn gọi điện thoại bắt đầu khai chiến thì cũng coi như là đã giúp hắn không ít. Nếu như hắn hay Mặc Tử Hàn đơn độc chiến đấu với Chung Khuê, thì khả năng thất bại sẽ rất lớn, nhưng hai người bọn họ hợp sức lại, như vậy. . . . . . Kết quả là đương nhiên sẽ có sự thay đổi lớn rồi !
『 Đúng vậy thưa lão gia, ở trên lãnh địa của chúng ta, có nhiều chỗ bị gài bom, đột nhiên nổ tung và phát hỏa, còn có nhiều người đến gây sự, kỳ lạ hơn nữa là những người phụ trách những vị trí chủ chốt thì lại xảy ra nội chiến, dẫn đến gà nhà đá gà nhà, rồi người của Mặc Tử Hàn lại đột nhiên chạy đến, lúc nãy chúng ta chỉ còn vài vị trí chủ chốt nhưng bây giờ cũng đã bị bọn họ chiếm rồi, lão gia bây giờ chúng ta phải làm sao đây? 』
Chung Khuê nghe giọng nói hấp tấp cùng vội vàng trong điện thoại, hai mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Mặc Hình Thiên đang ngồi ở ghế sa lon.
Là hắn!
Hắn ẩn nấp mấy chục năm nay nhất định cũng đã mua chuộc được rất nhiều người bên cạnh mình, đặt bom nổ tung, phóng hỏa, gây chuyện, tạo ra nội chiến, những chuyện này toàn bộ đều là do hắn làm. Hắn muốn đem thế lực của hắn để áp chế mình, hắn muốn biến một tướng lĩnh bất khả chiến bại như mình trở thành một kẻ thua thảm bại. Không sai, trước tiên hắn đem những cái móng vuốt sắt bén cùng răng nanh của con cọp nhổ sạch hết, sau đó hung hăng hành hạ con cọp không còn năng lực phản kháng, đây là phương pháp mình đã dạy hắn từ lúc nhỏ, không nghĩ tới hắn lại dùng cách này đối với mình.
Rốt cuộc!
Mặc Hình Thiên từ trên ghế salon đứng dậy, đứng trước mặt của Chung Khuê, hai mắt lạnh lùng hai mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Chung Khuê, hiện tại ông đã biết, tôi có đủ năng lực để giết ông chưa? Chỉ là giữa chúng ta đã từng quen biết nên cũng được coi là có chút tình nghĩa, ông hãy nói cho tôi biết Tử Thất Thất đang ở đâu, tôi sẽ tha mạng cho ông!"