Hỏa Diễm đẩy Mặc Hình Thiên vào trong một nhà giam, bên trong có đầy đủ dụng cụ, mà xe lăn của ông dừng lại vừa đúng chính giữa những dụng cụ đó. Lúc này, Mặc Tử Hàn bước vào đứng trước mặt Mặc Hình Thiên, lạnh lùng nhìn ông.
"Hỏa Diễm!" Hắn lạnh lùng nói.
"Vâng, điện hạ!" Hỏa Diễm lập tức cúi đầu nghe lệnh.
"Anh đi ra ngoài rồi đóng cửa lại!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Vâng!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức ra ngoài rồi đóng cửa lao lại.
Lúc này, địa lao tầng một chỉ còn hai người.
Mặc Tử Hàn nhin Mặc Hình Thiên nhưng ông không có nhìn lại, chỉ xem xét khắp xung quanh sau đó lạnh lùng nhìn chỗ khác.
Ông ta luôn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có nhìn vào mắt hắn. . . . . . Cho tới bây giờ đều coi hắn là không khí. . . . . .
"Biết tôi vì sao muốn gặp ông không?" Mặc Tử Hàn chợt mở miệng.
"Tôi không biết, cũng không muốn biết!" Mặc Hình Thiên lạnh giọng.
Đôi mắt lãnh liệt Mặc Tử Hàn trừng lên lạnh lùng nhìn ông ta nói, "Được, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, lúc tôi mười tuổi, ông bảo tôi giết một người, ông ta là ai? Có quan hệ gì với tôi?" Hắn trực tiếp ép hỏi.
Mặc Hình Thiên nghe thế, lúc đầu có hơi khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, sau chậm rãi nhắm mắt, nhàn nhạt nói, "Tôi mệt rồi, có thể về chưa?"
"Trả lời tôi!" Mặc Tử Hàn rống giận.
Mặc Hình Thiên vẫn không có biểu cảm gì, chậm rãi mở mắt rồi vẫn nhìn chỗ khác, ông ta trầm mặc giống như không hề nghe được tiếng của hắn.
"Ông vì sao không trả lời tôi? Chẳng lẽ ông ấy thật sự có quan hệ gì với tôi sao? Chẳng lẽ người đó thật là. . . . . ." Mặc Tử Hàn nói đến đây liền im bặt, trong địa lao lại lâm vào tĩnh lặng.
Mặc Hình Thiên nhướng mày nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của hắn nói, "Anh muốn nói cái gì?"
Mặc Tử Hàn chống lại ánh mắt lạnh như băng của ông ta, không tự giác vậy mà lại né tránh. Vì sao bản thân lại né tránh chứ? Không phải luôn hi vọng ông ta nhìn đến mình hay sao?
"Tôi đang hỏi ông người kia có quan hệ gì với tôi?" Hắn hét lên chất vấn, che giấu hoảng loạn chợt xuất hiện trong lòng.
"Anh cho rằng hai người có quan hệ gì?" Mặc Hình Thiên bỗng hỏi lại.
"Hiện tại là tôi đang hỏi ông, ông chỉ cần trả lời!" Mặc Tử Hàn phẫn nộ.
"A. . . . . ." Mặc Hình Thiên cười khẽ, sau đó tự nhiên nói, "Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời vấn đề của anh? Tôi hình như không có nghĩa vụ phải trả lời, hơn nữa lại càng không muốn trả lời vấn đề của anh. Nếu anh muốn nghiêm hình khảo vấn, vậy thì mau làm đi, tôi cũng lâu rồi không tiếp xúc với những thứ này, thưởng thức lại một chút cũng không tồi!" Ông nói xong liền nhìn dụng cụ chung quanh.
Mặc Tử Hàn thấy bộ dáng tự nhiên rồi nghe được giọng điệu khinh miệt của ông ta, lửa giận liền bùng nổ, đôi tay nắm lấy cổ áo xách cả người ông ta lên.
"Ông cho rằng tôi thật sự không có biện pháp khiến ông mở miệng sao? Ông cho rằng tôi thật sự không dám làm gì ông sao? Tôi nói cho ông biết Mặc Hình Thiên, lúc này mà tôi muốn giết ông đơn giản như giết một con kiến vậy, ông tốt nhất đừng chọc giận tôi, bằng không. . . . . ."
"Giết tôi sao?" Mặc Hình Thiên cắt đứt lời hắn, lạnh lùng nói, "Nếu anh thật sự muốn giết tôi vậy tôi sẽ vô cùng cảm tạ anh!"
Mặc Tử Hàn nhíu mày phẫn nộ, tay vung lên quăng thân thể ông ta sang một bên.
"Rầm ——" Tiếng vang trầm muộn quanh quẩn khắp địa lao.
Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mặc Hình Thiên, rõ ràng đã tàn phế, bị hắn nhốt mười năm, không có chút năng lực phản kháng, nhưng tại sao ông ta vẫn thoải mái tự nhiên thế chứ? Vẫn là thái độ hoàn toàn không để hắn vào mắt đó?
Hèn mạt! Chết tiệt! Ghê tởm!
Hắn phẫn hận nắm chặt tay, sau đó bước tới một dụng cụ bên cạnh, mở hộp ra cầm lấy một ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, rồi ngồi xổm xuống.
"Ông đã muốn ôn lại sự thống khổ này, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông, nhưng tôi phải nhắc nhở ông một chút, thuốc này so với trước kia khác nhau, đây là lễ vật mười năm sau tôi tặng cho ông!" Mặc Tử Hàn nói xong liền đâm kim tiêm vào tay ông ta, chất lỏng màu lam bên trong chậm rãi tiến vào mạch máu ông ta.
Trong nháy mắt, khắp nơi trên thân thể Mặc Hình Thiên như bị kim từ từ đâm vào, đau đớn kịch liệt, hô hấp cũng trở nên bạc nhược, giống như bị ai đó bóp lấy cổ, còn nhịp tim của ông ta, nhịp sau lại chậm hơn nhịp trước, mà tứ chi của ông ta không còn bất cứ khí lực gì nữa, chỉ có thể không ngừng thừa nhận thống khổ. Nhưng trên mặt ông ta vẫn thong dong như cũ, chỉ có mồ hôi trên trán không ngừng thoát ra, bộc lộ sự thống khổ lúc này của ông ta.
"Nói, người kia cùng tôi có quan hệ gì?" Mặc Tử Hàn nhìn ông ta chất vấn lần nữa.
"Ha. . . . . ." Mặc Hình Thiên miễn cưỡng cười.
Mặc Tử Hàn nhíu mày, phẫn nộ!
"Thuốc này có hiệu lực năm tiếng, năm tiếng sau còn có thuốc càng thống khổ hơn chờ ông nếm thử, mọi thứ ở đây đều là chuẩn bị cho ông, nếu ông không mở miệng vậy cứ chịu sự thống khổ này cả đời đi, thẳng đến khi ông chết, tôi xem ông có thể chịu được bao lâu!" Mặc Tử Hàn nói xong xoay người bước ra ngoài.
Mặc Hình Thiên nghe tiếng bước chân hắn ngày càng xa, khóe miệng nhếch lên.
Quả nhiên mười năm chênh lệch rất lớn, không nghĩ tới dược hiêu của loại thuốc này đúng là mạnh, xem ra lão già khọm ông không chống đỡ được bao lâu nữa rồi? Vậy trước đó ông vẫn còn việc phải làm.
Nhịn sự thống khổ, tập trung sức lực ở bàn tay phải, chậm rãi lấy di động trong túi mà ông trộm được của Hỏa Diễm, bấm một dãy số. . . . . .
"A lô?" Trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông.
". . . . . ." Trong điện thoại chợt trầm mặt, hiển nhiên là do khiếp sợ, mà vài giây qua đi, lập tức lại truyền đến giọng nói khiếp sợ của Mặc Thâm Dạ, "Ba? Là ba sao? Thật là ba sao? Ba? Ba. . . . . . "
"Là ba đây!" Mặc Hình Thiên trả lời.
"Thật tốt quá, ba thật sự còn sống! Nhưng sao ba lại dùng di động Hỏa Diễm gọi cho con? Ba đang ở đâu?"
"Vâng,con sẽ chuyển lời cho cô ấy,nhất định sẽ chuyển cho cô ấy! Ba, xin ba nói với con, ba hiện tại thế nào rồi? Vì sao giọng ba lại thế? Ba đến cùng ở đâu? Để con đi đón ba!"
"Ba à,xin ba nói với con ba ở đâu? Lam Lam lúc nào cũng tìm ba, xin ba để chúng con thấy ba!"
Mặc Hình Thiên nhìn di động, nghe được giọng Mặc Thâm Dạ, ông mỉm cười nói, "Rõ là. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Có thể nghe được giọng nói của. . . . . . Tiểu Dạ Dạ. . . . . . Thật tốt quá. . . . . ." Ông nói xong liền ấn mạnh vào nút ngắt kết nối.
Ông bỗng thả lỏng cả người, tùy ý để thống khổ tra tấn bản thân.
Không còn gì vướng bận nữa rồi!
Thống khổ như vậy, là cách chết tốt nhất cho ông!
Mặc Tử Hàn đã biết mối quan hệ giữa hắn và người đàn ông kia, vậy là có thể xác định lão hồ ly Chung Khuê kia không tính tiếp tục giữ bí mật này nữa, như vậy, ông sẽ không để Mặc Tử Hàn ở cùng Thất Thất , tuy rằng chia rẽ đôi yêu nhau là chuyện rất thống khổ, nhưng, cũng tốt hơn là để bọn chúng oan oan tương báo. Để Tiểu Lam Lam mang Thất Thất tới một nơi không ai quấy rầy, làm lại từ đầu, con bé thật kiên cường, mấy tháng ở cùng nó có thể nhìn ra, nó là một cô gái kiên cường, hoạt bát, cởi mở, sống vô tư, nếu là nó, ông tin tưởng nó có thể vực dậy, chỉ cần có Tiểu Lam Lam ở cùng nó, nó nhất định có thể sống vui vẻ. . . . . .
"Thất Thất. . . . . . Thật cao hứng. . . . . . Có thể tại trước khi chết gặp con. . . . . ." Ông nói xong trong mắt liền xuất hiện chất lỏng ấm áp, rồi ông nằm xuống đất, nhìn trần địa lao u ám, chầm chậm vươn tay như bắt cái gì đó, vui vẻ nói, "Ngọc nhi. . . . . . Anh sắp. . . . . . Tới tìm em rồi. . . . . . Lần này xin em . . . . . Chọn anh. . . . . . Ngọc nhi. . . . . . Xin em. . . . . . Nhất định. . . . . . Nhất định phải. . . . . . Chọn anh. . . . . . Ngọc nhi. . . . . . Ngọc nhi. . . . . . Ngọc nhi. . . . . ."
Nước mắt ông không ngừng chảy ra, ông mỉm cười nhìn trần nahf, tay. . . . . . Không ngừng quơ giữa không trung. . . . . .
※※※
Địa lao Mặc gia
Tầng thứ hai
"Thả tôi ra—— Thả tôi ra —— Thả tôi ra ——"
Tử Thất Thất không ngừng hô to, nhưng trong địa lao chỉ có thanh âm của một mình cô vang lên.
Sau khi Mặc Hình Thiên bị mang đi đã qua hai tiếng, ông ấy vẫn không có trở về, mà lòng cô theo thời gian càng lo lắng, càng ngày càng sợ hãi. Vì sao bản thân lại lo lắng cho người đó vậy? Vì sao cô lại sợ hãi thế chứ? Vì sao luôn có cảm giác sởn gai ốc thế này?
Chợt!
Cô nhìn vào quyển sách trong tay, là lễ vật mà Mặc Hình Thiên tặng cô, là quyển sách ông lúc nào cũng đọc, mà lúc này cô mới thấy rõ tên của nó—— "Nàng tiên cá"
Chuyện cổ tích?
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn cái bìa hoạt hình.
Sao ông ấy lúc nào cũng đọc chuyện này vậy? Lần nào đọc cũng nghiêm túc, cứ như là bảo bối của mình vậy đó? Ông ấy sao lại coi quyển truyện này như bảo bối chứ?
"Đừng quên lời tôi nói với cháu. . . . . . Nếu cháu muốn ra, vậy nói với tôi, tôi sẽ giúp cháu. . . . . ."
"Thất Thất, lần này tôi đi, khó có thể trở về. . . . . . Cho nên tôi có lễ vật muốn tặng cháu. . . . . ."
"Thất Thất. . . . . . Thật sự là một cái tên rất hay a. . . . . ."
Tử Thất Thất nghĩ lại những lời ông ấy từng nói, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Ông ấy nói sẽ giúp cô thoát khỏi đây, mà trước khi đi lại tặng cô quyển truyện này, còn nói những lời kỳ quái. Vì sao cuối cùng lại khen tên cô? Thất Thất? Dễ nghe chỗ nào chứ? Chỉ là số thôi mà? Chẳng lẽ. . . . . .
Cô lập tức lật trang thứ 7, nhìn chữ với hình ảnh phía trên, cô kích động lại lật đến trang 14, vẫn không phát hiện được manh mối gì. Chẳng lẽ cô nghĩ sai sao? Cô ôm hi vọng cuối cùng, lật đến trang 49, nhưng vừa tới trang cuối cùng 48 phía trên cũng không có gì đặc biệt.
Quả nhiên là sai rồi ư?
Không đúng!
49 mới đúng, hẳn là trang 49. . . . . .
Cô dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát trang cuối cùng. Tuy rằng độ dày trang giấy vẫn thế, hơn nữa cũng không có gì khác, nhưng trang này chẳng phải chỉ có một, mà là hai trang, mà Mặc Hình Thiên nói, chính là trang 49 này.
Tử Thất Thất vội vàng đi đến cuối giường, ngồi xuống, sau đó cẩn thận tách trang 48 ra. Quả nhiên như cô nghĩ, mặt sau trang 48 còn trang 49, mà trang này đúng là bản đồ địa lao, ngay từ tầng một đều vẽ đầy đủ.
Tử Thất Thất vui vẻ nhìn bản đồ tầng hai, nhìn bố cục đơn giản phía trên, sau đó lại nhìn nơi có bút đỏ đánh dấu, vừa vặn đó lại là phòng giam cô, trên vẽ rõ ràng, ở vách tường phía đông lùi xuống một thước, từ trái đến phải hai thước, nơi đó có gì đó đặc biệt.
Thứ gì đây?
Tử Thất Thất vội vàng đi đến đầu giường dựa vào vách tường, ước chừng tính toán khoảng cách, sau đó khẽ gõ lên tường, "khấu khấu" thanh âm có hơi rỗng, mà thanh âm bên cạnh lại "thùng thùng" cực kỳ nặng nề. Vừa nghe chỉ biết chỗ này rỗng.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, xem có cái gì dùng được, cuối cùng cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, dùng cái bệ đập mạnh vào vách tường kia, mới hơn chục cái, vách tường liền lõm xuống, sau đó mở ra, mà bên trong không có gì ngoài một cái nút màu đỏ.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cái nút, hít mạnh một hơi rồi thở ra, cố lấy dũng khí lớn nhất của mình, từ từ ấn vào cái nút kia.
Đột nhiên!
"Ầm vang" một tiếng, mặt đất bỗng lay động, sau đó phòng giam của cô, phân chia theo trụ hình vuông, từ trong sườn tính cả căn phòng, bắt đầu rơi xuống, thì ra phòng giam cô không chỉ là phòng, mà còn là một thang máy, cái nút đỏ cô vừa ấn vào, chính là chốt mở thang máy, ở trong địa lao Mặc gia, còn có cả tầng thứ ba!
Tử Thất Thất vội vàng chống tay vào giường, ổn định thân thể của chính mình, mà tay kia thì ôm lấy bụng.
"Ầm vang" một tiếng, thang máy dừng lại.
Tử Thất Thất mở to hai mắt, nhìn vách tường bốn phía, mà ngay cả cột sắt làm cửa lao, hiện tại đã biến thành một cửa phòng đóng kín.
Cô có chút không yên bước qua, sau đó mở cửa ra, bên trong tối như mực không có chút ánh sáng, cô bám vào vách tường mò mẫm đi trong không gian tối đen này, tuy rằng cô không thấy, không nghe được gì, nhưng cô có thể cảm nhận được có gió thổi tới từ phía trước, hơi lạnh, khiến cô run rẩy, nhưng cô vẫn không ngừng đi về phía trước, bởi vì cô tin tưởng Mặc Hình Thiên sẽ không hại cô, cô tin mỗi một câu nói của ông ấy. . . . . .
Không biết đi bao lâu, không biết là có phải có tận cùng hay không, cô chỉ cảm thấy bản thân chậm rãi bước tới trước, dường như là địa lao tầng ba, đến tầng hai, sau đó là tầng một, cuối cùng. . . . . . Cô rốt cục thấy được một chút ánh sáng. Bước mau hơn tới chỗ ánh sáng, dùng hai tay đập vào vách tường có ánh sáng bao bọc.
Là cửa?
Cô dùng sức, nhưng cửa lại rất nặng, cô lại dùng sức, không ngừng dùng sức, cửa chậm rãi mở ra, cuối cùng cô thấy là một căn phòng xa lạ, ở đây có rất nhiều thứ lộn xộn, hình như là một phòng chứa đồ.