Chợt âm thanh của chiếc giày da bước trên sàn nhà dừng trước mặt cô.
Lông tơ toàn thân Tử Thất Thất dựng thẳng lên trong nháy mắt.
Mặc dù trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng cô có thể cảm giác được người đàn ông kia đang đứng trước mặt cô, hơn nữa đang dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống xem thường cô.
Tim đập dồn dập đột nhiên đạt tới đỉnh, chân trái cũng không tự giác lùi về sau.
Trốn – chữ này chợt hiện lên trong đầu cô.
“Cô muốn đi sao?”
Mặc Tử Hàn rất nhanh bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Tôi…” Sống lưng Tử Thất Thất truyền đến từng cơn lạnh, thấp thỏm nói: “Không có a.”
“Thật không?”
Thanh âm Mặc Tử Hàn lười biếng mà tà mị giống như thuốc độc từ từ mê hoặc lòng người, chậm rãi rót vào màng nhĩ xuyên thẳng tới trái tim.
Tử Thất Thất không nén nổi giật mình.
Chợt, anh lại tiến lên một bước.
Hơi khom lưng tới gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Không cần phải lo lắng, loại phụ nữ như đồ vật cho tới bây giờ tôi không thiếu, cho nên cô có thể tạm thời yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì với cô!”
Tạm thời?
Tạm thời là có ý gì? Hai chữ tạm thời này hình như rất thừa?
Tử Thất Thất âm thầm hít thở sâu, ổn định quyết tâm, bình tĩnh nói: “Anh vừa nói tới chuyện thay đổi người, vậy ý là…”
“Đúng vậy, tôi có thể không đổi người, nhưng mà con người tôi có một thói quen cực kỳ không tốt, chính là khi tức giận nhất định phải tìm người trút giận, như vậy mới có thể nguôi giận, mà cách tức giận cũng có chút đặc biệt, chính là…” Anh kéo dài thanh âm, muốn nói lại thôi.
“Là cái gì?” Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.
“A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ.
Rất nhanh, một tay anh ôm eo nhỏ của cô, tay anh cuốn lấy cổ cô, hơi hơi nghiêng trái đầu cô, lộ ra cái cổ trắng ngần, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, yêu nhiên nói: “Là cắn người.”
Tử Thất Thất kinh hãi, toàn bộ cơ thể đột nhiên chấn động.
Người này là quỷ hút máu? Cương thi?
Lại còn nói cắn người?
Nhưng lại liếm…liếm… liếm cổ cô…
“Anh quá biến thái, buông tôi ra.” Cô chợt rống to, hai tay dùng sức đẩy ngực anh ra.
Mà Mặc Tử Hàn dùng sức nắm thắt lưng cô, dư dả sức giữ vững thân thể, cũng chặt chẽ dán cô lại trong ngực, khóe miệng ung dung phác một chút tà cười.
“Tôi muốn cắn.” Anh nói xong liền mở miệng ra cắn vào cổ cô.
“A” Tử Thất Thất bị đau kêu lên
Anh ta cắn thật?
Cư nhiên lại có sở thích này, chẳng lẽ anh ta là chó?
Trong nháy mắt, răng nay Mặc Tử Hàn mạnh mẽ ép vào thịt cô, trong khoảnh khắc, mùi máu tràn ngập trong miệng anh, nhưng vẫn không có nhả ra, càng dùng sức cắn hơn, dường như muốn ăn luôn cô.
Anh muốn dùng phương phức đau nhức tốt nhất này trừng phạt cô, cũng là lại lần nữa để lại dấu ấn trên người cô, để mọi người có thể thấy và hiểu rõ: vật đã có chủ, đừng đến gần!
“Anh là tên biến thái chết tiệt, bảo anh buông ra có nghe không?” Tử Thất Thất phẫn nộ rống to, hai tay đột nhiên dùng hết toàn lực.
Cùng lúc đó Mặc Tử Hàn cũng nhả miệng ra và buông tay nhưng lại dùng sức đẩy cô ra.
Trọng tâm Tử Thất Thất chợt mất ổn định, hốt hoảng lùi về sau mấy bước, trong bóng đêm chuẩn xác ngã vào trong ngực người nào đó.