Ánh mắt Ninh Doãn Ngân buồn bã, cúi đầu xuống, từ từ đi lùi ra ngoài cửa.
“Hồ ly thối.” Hàn Khuynh Thược đứng ở cửa ra vào nhìn ra, hơi lấy làm thất vọng với Ninh Doãn Ngân “Gặp lại!”
Hàn Khuynh Thược hơi thất vọng. Thật ra nó cũng thích hồ ly thối này! Nhưng.......Nhưng mẹ của nó không chấp nhận.
Ánh mắt của Hàn Khuynh Thược hung ác. Tính toán, chuyện mà mẹ không thích thì nó nhất định sẽ không làm!
Dùng sức đẩy, Hàn Khuynh Thược muốn đóng cửa lại.
“Ư.... ......” Một âm thanh buồn bực vang lên, cửa cũng không thuận lợi đóng lại.
Hàn Khuynh Thược cúi đầu, nhìn một vật không rõ bị kẹp giữa cánh cửa.
“Hồ ly thối, ông điên rồi.... ...”
Hồ ly thối này lại dùng tai của mình ngăn cản nó đóng cửa lại.
“Bốp....”, Hàn Khuynh Thược đưa tay mở cửa ra.
“Cho anh năm phút, chỉ cần năm phút thôi!” Ninh Doãn Ngân nhìn Hàn Mộ chỉ để lại cho anh bóng lưng, trong giọng nói thậm chí hơi bất đắc dĩ, hơi khẩn cầu.
Hàn Mộ không xoay người, không trả lời lại, chỉ lẳng lặng đứng yên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Thược Thược, con đi ngủ trước đi.” Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng giọng nói của Hàn Mộ cũng vang lên trong không khí, giọng nói thản nhiên, không có một chút cảm động.
“Dạ, mẹ.” Hàn Khuynh Thược gật đầu. Nó biết rõ, mẹ bảo bối của nó chỉ đáp ứng hồ ly thối năm phút thôi.
Năm phút nói dài không dài, nói nắm không ngắn. Vậy phải xem hồi lý thối làm sao nắm chắt!
Cố sức xoay người, Hàn Khuynh Thược nhìn thật sâu vào Ninh Doãn Ngân, một hơi thở dài như có như không từ trong miệng cô bé tràn ra.
Nhìn bóng lưng Hàn Khuynh Thược rời đi, ánh mắt Hàn Mộ buồn bả, ngồi xuống bên cạnh.
“Em.... .....” Ninh Doãn Ngân muốn nói lại thôi.
Anh phải mở miệng thế nào? Trước khi đến đây, anh đã thử chính mình ba bốn chục lần. Anh phải nói như thế nào?
“Một phút.... ......”
Giọng nói lạnh nhạt của Hàn Mộ vang lên.
“Anh.... ...... ...” Ninh Doãn Ngân chán nản. Người phụ nữ này thật đáng chết. Cô quá lợi hại rồi, đường đường là Ninh thiếu lại thất bại dưới tay cô hết lần này đến lần khác!
“Hai phút hai mươi lăm giây......”
Ninh Doãn Ngân hít một hơi thật dài, nắm chặt tay lại, lại từ từ buông ra. Anh không mở miệng được!
“Ba phần mười giây!”
“Anh.... ....” Hai mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở: “Em......Em có thể ở lại không?”