Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 151: Chương 151: Chương 151: Bảo bối




“Về nhà. . . . . .” Giọng của Hắc Tùng sau lưng Y Sâm vang lên có chút khàn khàn, mang theo chút đắc ý, “Chúng mày không đi được nữa rồi. . . . . .”

Y Sâm xoay người, nhìn Hắc Tùng nằm ở trên sàn nhà. Lúc này, máu tươi chỗ bốn lỗ thủng trên người của hắn không ngừng chảy ròng.

Nhưng, trên gương mặt của Hắc Tùng lại không có chút khổ sở nào, cũng không biết là gắng gượng chống đỡ được hay là thần kinh tương đối đần không phát hiện được sự đau đớn trên người mình.

“Mày, câm miệng!” Y Sâm lạnh lùng mở miệng.

Giọng nói giống như gió rét trong hầm băng, thổi từng luồng về phía Hắc Tùng.

Toàn thân Hắc Tùng cứng đờ.

Phải nói không sợ hãi là không thể nào, ai biết người ở trước mắt này có thể bắn một phát giải quyết mình hay không!

Nhưng. . . . . .

Nhưng, hiện tại hắn phải kéo thời gian.

Chỉ cần người của bọn họ phát hiện khác thường tất nhiên sẽ đi lên, như vậy đến lúc đó, n mặc hắn là thần thánh phương nào cũng không chạy thoát được!

Y Sâm nhìn lướt qua Hắc Tùng trên đất, đôi mắt sắc bén nhìn ngón tay run rẩy của hắn, “Mày, làm cái gì?”

“Ha ha ha a. . . . . .” Thái độ của Hắc Tùng đã thay đổi, cứng rắn chống đỡ thân thể của mình, “Tao đã nói rồi, mày không đi được đâu!”

Ném một thiết bị có nút tới trước mặt Y Sâm, Hắc Tùng chống lên vách tường, từ từ đứng lên.

Máu tươi vẫn chảy ròng từ hai lỗ thủng trên đùi, cũng không biết hắn dựa vào sức lực như thế nào để đứng lên!

Sắc mặt Y Sâm buồn bã, nhìn cái nút ở trên đất trước mặt mình kia.

Nếu như hắn không đoán sai, chỉ cần nhấn cái nút này, như vậy cả tòa nhà sẽ có báo động vang lên.

Bọn họ không đi được nữa rồi!

Không được!

Ánh mắt Y Sâm chợt nghiêm túc, cho dù phía trước ngăn cản hắn chính là núi cao biển rộng, cho dù có muôn ngàn khó khăn, hắn cũng phải mang theo Tiểu Thất rời khỏi chỗ này.

Cũng không ai biết, khi hắn thấy cặp mắt của Tiểu Thất vốn tràn đầy sự lanh lợi, lại lộ ra sự kinh hãi và run sợ, hắn đã hận không thể giết chết bản thân mình!

Tại sao nữ sát thủ đệ nhất quốc tế Tiểu Thất lại biến thành bộ dáng như hiện tại chứ?

Làm sao loại sắc mặt đó có thể xuất hiện ở trên mặt của Tiểu Thất?

Vào giờ phút này cô giống như một con nai con bị hoảng sợ quá độ, ánh mắt tràn đầy bất lực.

Cái loại bất lực đó xuyên thấu qua cặp mắt của cô trực tiếp truyền đến trong tim của hắn trực tiếp đánh trúng trái tim của hắn.

Nếu như, cô rơi lệ!

Như vậy, hắn lại là chảy máu!

Xoay người, Y Sâm lựa chọn không đếm xỉa tới lời Hắc Tùng nói, ôm Tiểu Thất đi về phía cửa.

Cho dù phải liều mạng của bản thân, hắn cũng phải mang Tiểu Thất ra ngoài.

Tình hình bây giờ của Tiểu Thất vốn không thể tiếp tục được nữa.

Hắn không hiểu y học, vốn không biết tình hình bây giờ của Tiểu Thất như thế nào. Nhưng theo hắn thấy, tình trạng của Tiểu Thất nhất định sẽ không tốt hơn chút nào.

Hơi thở mỏng manh này tác động đến từng hơi thở của hắn.

“Tiểu Thất, chúng ta đi!” Cúi đầu khẽ hôn trên mặt của Tiểu Thất, mang theo hòa nhã và dịu dàng, “Chúng ta về nhà!”

Cửa được mở ra, Y Sâm đi ra ngoài.

Tiểu Thất an tĩnh nằm ở trong ngực của hắn, mắt khép chặt, chỉ là Y Sâm lại không coi thường giọt nước mắt rơi trên khóe mắt cô.

Bảo bối ngoan, không khóc!

Bảo bối ngoan, tôi sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em!

Bảo bối ngoan, cho dù ngày mai trái đất ngừng chuyển động, em còn có tôi!

Bảo bối ngoan, tôi yêu em. . . . . .

Vừa đi ra khỏi cửa phòng, thì có ba người cầm súng, vội vã chạy tới.

Dừng bước cách đó năm thước, nhìn Y Sâm bước từng bước đến gần bọn họ, trên mặt không chút biểu tình, giống như Diêm Vương mặt đen.

Ba người nhìn lẫn nhau mấy lần, vốn cũng không biết là phải đi tới hay lui về phía sau. Bởi vì lúc này thái độ của Y Sâm phải gọi là đáng sợ.

Khóe miệng Y Sâm hơi cong lên, không nói không cười mà nhìn ba người do do dự dự, không biết tiến hay lùi.

Ngược lại tới rất nhanh!

Một tay ôm Tiểu Thất thật chặt vào trong ngực, một tay kia đã lấy cây súng lục ra, bắn liên tục ba phát.

Ba người Đối diện còn chưa phản ứng nhưng thân cũng đã ở xứ lạ rồi. Trước khi chết, ba người cũng không kịp nhắm mắt.

Y Sâm cười lạnh.

Đến đây đi, có bao nhiêu tới bấy nhiêu đi!

Hiện tại hắn lại hiểu rõ rồi!

“Ưm. . . . . .” Tiểu Thất khẽ rên một tiếng, tựa hồ rất khổ sở.

“Ngoan!” Y Sâm đưa tay cầm bàn tay Tiểu Thất gầy yếu không chịu nổi, nhẹ nhàng an ủi cô.

Tiểu Thất, em biết không? Lần đầu tiên em khổ sở khẽ rên, lần đầu tiên lòng của tôi cũng khổ sở theo!

Tiểu Thất, em biết không? Tôi tình nguyện bây giờ những gì khổ sở mà em đã chịu đều đổ ở trên người tôi!

Tiểu Thất, em biết không? Thật ra, tôi thật sự suy nghĩ muốn thay em gánh chịu những khổ sở này!

Tiểu Thất, embiết không? Hôm nay Y Sâm quả thật chính là sống không bằng chết!

Y Sâm đi một đường thẳng tắp, Tiểu Thất được hắn ôm ở trong lòng, rất nhẹ rất nhẹ, gần hồ không có sức nặng.

“Ở đâu rồi!”

Y Sâm bước chân ngừng lại một chút.

Hắn biết lại có người đuổi theo!

“Tiểu Thất, chờ tôi!” Hôn về phía đôi môi khô khốc của Tiểu Thất một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đặt cô từ từ tựa vào trên đất, động tác kia dịu dàng như có thể nhéo ra nước.

Để Tiểu Thất xuống, Y Sâm đứng lên.

Thân thể cao lớn, ánh mắt thâm sâu, đầu Y Sâm khẽ di chuyển , súng trong tay giơ lên lần nữa.

Nhìn Tiểu Thất dịu dàng như nước. Lần nữa xoay đầu lại, giống như biến thành một người khác, trong ánh mắt mang theo đầy ý lạnh.

Mỗi một bước đi chính là nả một phát súng, mà mỗi một phát súng cũng bắn trúng một mục tiêu.

Không tới mười bước, một nhóm người mới vừa chạy đến trước mắt đã sớm nằm ở trên đất, không nhúc nhích.

Y Sâm phóng khoáng thu súng lại, bỏ vào túi.

Nói thật, mấy người này hắn thật sự không để ở trong mắt.

Mặc dù hắn lợi hại nhất trên phương diện máy tính, nhưng muốn có đất đặt chân ở gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, chỉ bằng vào kỹ thuật máy tính của hắn vẫn còn chưa đủ tính Cho nên, tài bắn súng của hắn ở trong tổ chức mặc dù không tính là lợi hại nhất, nhưng cũng là số một số hai!

Khẽ xoay người, Y Sâm lại chỉ nghe được “pằng. . . . . .” một tiếng, phía sau mình được một thân hình mềm yếu ôm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.