“Cái gì. . . . . .”
Chu Tiêu và Đệ Ngũ đồng thời cau mày lại, nhìn Y Sâm.
Chỉ cần Y Sâm mở miệng nói có biện pháp, như vậy nhất định sẽ có biện pháp! Mặc dù có thể tồn tại nguy hiểm, nhưng với lúc này mà nói, tình hình bây giờ của bọn họ cũng không khá hơn chút nào!
Còn không bằng nghe thử ý tưởng của Y Sâm, mạnh tay đánh cuộc. Không chỉ tình hình của bọn họ không thể lạc quan, hấy gương mặt Tiểu Thất càng trắng bệch không có chút huyết sắc nào, lòng của bọn họ đều không chịu nổi.
“Tôi nhớ được trong căn phòng đen thui đó có một cái máy vi tính.” Vẻ mặt Y Sâm nhàn nhạt, cúi đầu, hai mắt một khắc cũng không rời khỏi Tiểu Thất ở trong lòng.
Chân mày Đệ Ngũ cau lại, hai tay ôm ngực, “Xem ra vẫn không thể rời bỏ nghề ban đầu của anh rồi!”
“Việc này vẫn không nên chậm trễ.” Chu Tiêu cảnh giác nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, đi ở phía trước.
“Đợi chút. . . . . .” Y Sâm ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu, “Tôi đi. Hai người các anh giúp tôi mang theo Tiểu Thất rút lui trước đến sân thượng chờ tôi!”
Một nhóm người tới tới lui lui thật sự trở thành mục tiêu quá lớn rồi. Hơn nữa, Y Sâm hắn cũng không biết tình hình lúc này ở căn phòng đó như thế nào.
Phòng ngủ của Lộ Á Sâm cũng quậy đến lộn xộn lung tung, còn không phải lớn chuyện sao?
Nói không chừng lúc này bên trong cũng sớm đã nguy cơ trùng trùng rồi.
“Không được!” Chu Tiêu quả quyết trả lời, “Muốn đi thì cùng nhau đi, sao chỉ một mình anh?”
“Đúng.” Đệ Ngũ cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, “Chúng ta đi cùng nhau mặc dù thành mục tiêu lớn, Nhưng dù sao so với một mình anh, đến lúc đó sẽ không có sự giúp đỡ!”
Bọn họ ở chung một chỗ ít nhất có thể có thể chiếu cố lẫn nhau.
“Trung Quốc không phải có một câu ngạn ngữ nói rất hay là ‘ ba gã thợ giày hơn một Gia Cát Lượng ’!” Chu Tiêu nhìn Y Sâm, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Thất trong lòng hắn.
Hơi thở cô ấy yếu ớt như vậy. . . . . .
Tiểu Thất, cô phải chịu đựng, chúng ta nhất định dẫn cô về nhà!
Tiểu Thất, cô phải chịu đựng, nếu không Y Sâm bị hủy mất!
Bất đắc dĩ, Y Sâm chỉ gật đầu một cái, “Vậy đi thôi!”
Hai người kia là anh em của hắn, mỗi lần nguy hiểm đều sẽ không bỏ lại anh em của mình!
Hai mắt Chu Tiêu mang theo cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút yên tĩnh, trong lòng có chút nghi ngờ.
Tiếng động vừa rồi ồn ào như vậy, sao giờ phút này lại yên tĩnh thế?
“Các anh có cảm thấy yên tĩnh đến kỳ lạ hay không?”
Không chỉ có yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả không khí cũng có một chút kỳ quái!
Yên tĩnh quỷ dị. . . . . .
“Không quản nhiều như vậy nữa, trước đến căn phòng kia đi. Chúng ta phải xử lí tất cả camera ở nơi này, cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, chúng ta cũng sẽ bại lộ!” Vẻ mặt Y Sâm nghiêm túc.
“Đi!” Chu Tiêu gật đầu, sau đó đi ở phía trước, Y Sâm ôm Tiểu Thất theo sát phía sau, Đệ Ngũ canh ở phía sau.
Dọc theo đường đi lại vô cùng yên tĩnh, nói cách khác mấy người Chu Tiêu bọn họ thuận lợi đi đến một gian phòng.
Chu Tiêu mở cửa, đi vào, từng bước từng bước đều cẩn thận, D cho đến khi hắn xác định xung quanh không có nguy hiểm.
Y Sâm nhẹ nhàng đặt Tiểu Thất lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, “Tiểu Thất, chờ tôi. . . . . . Chúng ta lập tức đi ra ngoài.”
Đứng dậy, Y Sâm nhìn trên đất chỗ góc tường vẫn có một ít máu, Hắc Tùng đã không thấy đâu, hơn nữa thi thể Kim Sơn và hai cỗ thi thể khác cũng biến mất.
Y Sâm nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, nói vậy thân phận của bọn họ đã bại lộ. Hắc Tùng không chết, bọn họ có thể không bại lộ thì cũng khó hiểu rồi!
Y Sâm nắm chặt quả đấm, nếu không phải ban đầu lo lắng tình huống không tốt, hắn nhất định sẽ khiến Hắc Tùng sống không bằng chết.
Khóe miệng khẽ nhếch, Y Sâm cười đến lạnh lùng. Không chết cũng tốt, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần những đau khổ từ trên người hắn!
“Y Sâm, máy vi tính ở chỗ này, anh mau lại đây xem!” Chu Tiêu đã mở máy vi tính ra. Chỉ là hắn khẽ cau mày, nhìn không có cách nào mở màn hình máy vi tính.
Đệ Ngũ chế nhạo nhìn Chu Tiêu, “Anh không hiểu máy vi tính, mà cũng dám đụng vào máy vi tính!”
Bởi vì một câu của Đệ Ngũ, không khí khó được có thoải mái nhất thời.
Chu Tiêu bất mãn trừng mắt liếc Đệ Ngũ, “Chính anh còn không phải không hiểu máy vi tính sao!”
Nói thật, những người bọn họ ngoài Liệp Ưng thần đồng tinh thông một trăm tám mươi hạng tài nghệ ra, không có người nào có thể so với kỹ thuật máy tính của Y Sâm Hắn và Đệ Ngũ chỉ lướt sơ qua, đừng bảo quen thuộc máy vi tính, bình thường nọn họ ngay cả đụng cũng không đụng vào máy vi tính đâu!
Chỉ thấy Đệ Ngũ thờ ơ nhún vai, “Cho nên nói, tôi chưa bao giờ đụng máy vi tính.”
Bình thường buôn lậu kim cương đã bận bịu đã khiến trời đất mù mịt, có dùng điện thoại là tốt rồi!
Tại sao nhất định không có việc gì phải mở máy vi tính ra, dùng máy vi tính, lãng phí tế bào não của mình. Hắn cũng không muốn phiền phức đâu!
Y Sâm lắc đầu, đi tới trước máy vi tính, “Để tôi đi!”
Cho nên nói, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức bọn họ, tổ chức đệ nhất châu Âu không có người nào không giỏi!
Công việc của bọn họ là hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác lẫn nhau. Như vậy mới có thể vừa ý, mới có thể công tác thuận lợi!
Y Sâm ngồi ở trước bàn máy vi tính, vẻ mặt nghiêm túc nhìn từng đường một đến bố trí phòng lũy trên màn hình máy vi tính, đầu khẽ di chuyển, nhìn Đệ Ngũ và Chu Tiêu, “Tôi quên nói cho các anh biết một chuyện. Đây là phòng ngủ của Lộ Á Sâm!”
“À?” Hai người cùng nhau kinh ngạc hô lên một tiếng.
Sau đó, xoay người nhanh chóng lục soát ở bên trong phòng.
Phòng ngủ của Lộ Á Sâm không thể nào cứ đơn giản như vậy, bọn họ tìm thử xem nói không chừng có thể tìm ra cái gì.
Máy vi tính bọn họ không giúp được gì, chỉ cần xem thử phương diện khác có vật gì có giá trị hay không.
Y Sâm xoay người, nghiêm túc nhìn máy vi tính, đôi tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím, từng dãy chỉ thị bị xuất hiện trên màn hình máy vi tính.
Trên màn hình máy vi tính từng cái từng cái điểm đỏ đang nhanh chóng di động. Tiếp theo mỗi điểm đỏ đều liên tục toát ra tia lửa.
Khóe miệng Y Sâm hơi cong lên. Cách phòng bị từng điểm hắn thật đúng là không có để vào mắt, chỉ có ba chữ trò trẻ con!
“Rầm. . . . . .” Một tiếng, màn hình máy vi tính chuyển từ màu đen sang màu xanh.
Hai tay Y Sâm ôm ngực, nhìn máy vi tính khởi động.
Máy vi tính vừa được mở, hai tay Y Sâm vừa thao tác nhanh trên bàn phím. Điều đầu tiên muốn làm chính là phá vỡ tất cả hệ thống theo dõi trong khu nhà cao cấp này.
Hai tay ấn đâu vào đấy trên bàn phím, một khóa, một nút Enter, nhẹ nhàng gõ.
Khóe miệng Y Sâm hơi cong lên, nói, “Xong!”
Đệ Ngũ ngẩng đầu lên, “Tôi cũng xong. . . . . .”