Trên màn hình ti vi quan sát rất mơ hồ, cho đến cả màn hình đều biến thành một màu đen.
Lộ Á Sâm đứng lên, hay tay chống trên bàn, mắt không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào màn hình đã hoàn toàn tối đe nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên.
“Đáng chết. . . . . .”
Toàn bộ màn hình quan sát đều tối đen!
“Chủ nhân. . . . . .” Người đàn ông bên cạnh cũng nhướng mày, nhìn toàn bộ màn hình tối đen , “Hệ thống đã bị hack!”
“Hừ. . . . . .” Lộ Á Sâm hừ lạnh một tiếng, tâm tình vừa rồi có chút kích động lúc này đã bị ức chế xuống.
Không thể không thừa nhận, Lộ Á Sâm đúng là một người hiểu được cách khống chế tâm tình bản thân, không để lộ tâm tình ra ngoài. Cho dù lộ ra ngoài, hắn cũng có thể rất nhanh điều chỉnh lại!
Lộ Á Sâm ngồi xuống, lưng dựa vào ghế sofa, mắt hơi nhắm, một tay gõ nhẹ ở trên bàn, tiết tấu vững vàng.
Mười giây, hai mắt Lộ Á Sâm đột ngộtmở ra, nhìn người đàn ông, khóe miệng khẽ giương lên, “Thụy Kỳ, tôi nghĩ, khẳng định vẫn bọn họ còn bên trong tòa nhà này, việc tìm ra bọn họ nên giao cho cậu rồi!”
Thụy Kỳ gật đầu, “Chủ nhân, tôi đã hiểu rõ!”
Thụy Kỳ cung kính khom người, rồi đi ra bên ngoài.
Lộ Á Sâm nhìn bóng lưng Thụy Kỳ rời đi, khóe miệng mím chặt.
Thụy Kỳ đi theo hắn mười tám năm, từ lúc hắn nghèo túng đến bây giờ hắn có quyền lực lớn như vậy, hắn luôn luôn đi theo bên cạnh mình không ai biết đến, không oán không hối, không trách móc, không oán giận.
Khóe miệng Lộ Á Sâm kéo ra một nụ cười thoải mái.
Nói như vậy, hắn cũng không phải chỉ vĩnh viễn một mình một người độc! Ít nhất, có người đáng giá để hắn tin tưởng.
Một mặt khác, Y Sâm phá hệ thống theo dõi của cả tòa lầu, ba người, trong đó Y Sâm ôm Tiểu Thất hôn mê bất tỉnh, vội vã đi về phía sân thượng.
Liệp Ưng đã cách bọn họ rất gần, lập tức có thể đến tiếp ứng bọn họ.
“Nhanh lên một chút. . . . . .” Y Sâm dừng bước lại, liếc mắt nhìn Đệ Ngũ và Chu Tiêu, xoay người tiếp tục leo cầu thang.
“Má nó!” Chu Tiêu không nhịn được văng một câu tục, “Có thang máy không thể đi, thật sự rất đáng thương!”
Nếu không phải bình thường huấn luyện Liệp Ưng nhiều, hiện tại muốn bọn họ chạy mười mấy tầng lầu, thật sự rất không dễ dàng.
Đệ Ngũ liếc Chu Tiêu, vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt cũng không có bao nhiêu mệt mỏi, “So với Y Sâm, chúng ta thật sự đã rất tốt rồi!”
Chân Đệ Ngũ cũng không dừng lại, vẫn ở cảnh giới chạy như điên.
Bình thường lúc bọn họ huấn luyện, Y Sâm giỏi lười biếng nhất. Nhưng khi nhìn lúc này, ôm Tiểu Thất hôn mê bất tỉnh trên tay không nói, bước chân cũng nhanh hơn bọn hắn nhiều lắm!
Thật sự là. . . . . .
Sức mạnh của tình yêu thật sự vô cùng vĩ đại. . . . . .
“Ừ. . . . . .”
Một tiếng rên hơi nhỏ phát ra từ miệng Tiểu Thất nằm trong lòng Y Sâm.
Lỗ tai Y Sâm vừa động, dừng bước chân lại.
Khẽ cúi đầu, vẻ mặt kích động nhìn Tiểu Thất trong lòng mình, Y Sâm cũng không dám dùng sức nhiều “Tiểu Thất. . . . . . em đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không? Không bằng. . . . . .”
“Khụ, khụ. . . . . .” Tiểu Thất kịch liệt ho khan.
Tiếng ho khan trên cầu thang trống trải đặc biệt vang dội.
“Tiểu Thất. . . . . .” Đệ Ngũ và Chu Tiêu chạy vội tới bên cạnh Y Sâm, nhìn Tiểu Thất không ngừng ho khan.
Một hớp máu đỏ tươi được phun ra lần nữa từ trong miệng của cô.
“Tiểu Thất. . . . . .” Trong lòng Y Sâm đau xót, “Em làm sao vậy? Nhịn xuống đi Tiểu Thất, Ưng tới đón chúng ta rồi! Chúng ta lập tức có thể về nhà!”
Thấy thế, ba người lại tăng nhanh bước chân của mình chạy tới sân thượng.
Trong miệng Y Sâm còn không ngừng lẩm bẩm nói nhỏ “Thất, chịu đựng. Chúng ta về nhà. . . . . . Chúng ta trở về. . . . . .”
“Pằng. . . . . .” Một hồi tiếng súng vang lên dưới lầu, tiếp đó tiếng bước chân cũng truyền tới.
“Toàn bộ bọn chúng ở trên, nhanh lên một chút! Đuổi theo, đuổi theo cho tôi!”
Giọng Chu Tiêu vang lên ở bên tai Y Sâm, “Y Sâm, anh mau đi trước!”
Xoay người, Chu Tiêu cầm súng bắn một loạt về phía một nhóm người ở phía dưới.
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó đã có người ngã xuống đất.
“Phải đi thì cùng đi!” Y Sâm dừng bước, nghiêm túc nhìn Chu Tiêu, “Tiêu, Đệ Ngũ, Tiểu Thất đã thành bộ dáng này, tôi sẽ không cho phép một người trong các anh phải nhận những tổn thương đó! Các anh hiểu chưa? Cho nên, phải đi thì cùng đi!”
Ánh mắt Chu Tiêu ấm áp, nhìn Đệ Ngũ.
Đệ Ngũ cũng gật đầu, “Tiêu, bọn họ là một nhóm người. Chúng ta chỉ có ba người, còn có một người bị thương là Tiểu Thất, tình huống không lạc quan! Y Sâm nói đúng, phải đi thì cùng đi. Muốn liều mạng liền thì cùng nhau liều mạng, không có gì đáng ngại!”
Người lầu dưới đã càng đuổi đến càng gần.
“Pằng. . . . . .” Một tiếng, một viên đạn cứ như vậy từ xẹt ngang qua tai Y Sâm.
“Không còn kịp nữa rồi, chúng ta vừa chạy lên sân thượng vừa phòng bị. Địa thế của chúng ta tương đối có ưu thế!” Chu Tiêu gật đầu.
Tay cũng không rảnh rỗi, vẫn không ngừng giương thanh súng lục bằng bạc bắn về phía dưới, một phát lại một phát.
“Nhanh, sắp đến rồi !” Chu Tiêu lớn tiếng hô.
Mẹ nó, không nghĩ tới bọn họ lại phải bại lộ nhanh như vậy.
Thật sự là chân đạp ở trên địa bàn người khác, ngay cả một khắc cũng không thể buông lỏng!
Bên tai Đệ Ngũ khẽ động, vui mừng, “Tôi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng quanh quẩn đâu đây rồi, n nhất định là Ưng đã đến. Mau, chúng ta phải nhanh lên!”
Mẹ nó, khi nào thì bọn họ lại trở nên thảm hải như vậy?
Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao. Người của tổ chức đệ nhất châu Âu thế mà lại có ngày hôm nay!
“Mẹ nó. . . . . .” Chu Tiêu vừa văng một câu tục, “Nếu hôm nay lão tử đi ra khỏi đây, lão tử thề nhất định phải cho nổ nơi này!”
“Chờ chúng ta đi ra ngoài rồi lại nói!” Giọng Đệ Ngũ lành lạnh vang lên.
Thật sự là đủ thảm hại!
Thật ra thì, trong lòng Đệ Ngũ cũng đã róc xương lóc thịt Lộ Á Sâm cho rồi!
Em gái ngươi, có thù hận gì bọn họ thì quang minh chính đại đến thì được rồi, lại tính kế người của bọn họ, hơn nữa còn tính toán ở trên người Tiểu Thất!
( Phàm yếu ớt nói một câu: lại nói lúc nào thì tổ chức đệ nhất châu Âu các anh quang minh chính đại đưa chuyện để lên bàn đàm phán vậy! Đệ Ngũ soái oa: Mỗ Phàm, ngươi cút. . . . . . )
“Pằng. . . . . .” Lại một phát súng, vụt qua bên người Y Sâm.
Có điều lần này phía đạn bắn tới là từ trước mặt bay tới. . . . . .