Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 162: Chương 162




“Nếu không, tự các anh đến xem. . .” Ninh Khuynh Thược đứng lên, rời khỏi bàn máy tính.

Ninh Khuynh Thược đi tới ghế sa lon, thoải mái ngồi xuống.

Trong lòng Ninh Khuynh Thược thầm sảng khoái, tổ chức đệ nhất này bé đã định rồi, bé nhất định phải ở lại bên cạnh anh Ưng.

Chỉ cần nghĩ đến Anh Ưng, trong lòng Ninh Khuynh Thược cũng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ!

Anh Ưng. . .

Khóe mắt Ninh Khuynh Thược hơi nhếch, nhìn Liệp Ưng đứng ở bên kia nhìn máy vi tính.

Ninh Khuynh Thược mỉm cười.

Trong lòng đột nhiên dâng lên kích động muốn nhìn gương mặt của Liệp Ưng dưới chiếc mặt nạ này!

Dáng vẻ của anh Ưng nhất định rất đẹp!

“Ha ha ha ha. . .” Chỉ nghe thấy bên kia Chu Tiêu phá lên cười một trận, cười đến như nở hoa.

“Ha ha ha ha. . .” Chỉ chốc lát sau, Ngũ Nhật cũng nhịn không được nở nụ cười, một tay chỉ vào Ninh Khuynh Thược, “Tiểu nha đầu, cũng thật may mà có em đấy. Ha ha ha ha. . .”

Ninh Khuynh Thược nhún vai, tiếp tục nhìn Liệp Ưng.

Không phải chỉ tìm máu cho bọn họ thôi sao? Cho dù muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Bất quá chỉ như vậy thôi, bọn họ cũng không cần phải cao hứng đến độ sắp điên chứ?

Ninh Khuynh Thược còn đang buồn bực, ánh mắt nhìn Liệp Ưng chằm chằm cũng không muốn dời đi.

Đột nhiên trước mặt thoáng qua một trận gió, Y Sâm còn ở bên cạnh máy tính đã chạy tới trước mặt bé, ôm lấy bé một hồi, “Tiểu nha đầu à tiểu nha đầu, đời này của Y Sâm nh thật sự cảm ơn em, thật sự cảm ơn em!”

Ninh Khuynh Thược bị Y Sâm ôm đến nỗi không thở được, “Khụ khụ. . . anh, anh. . . thả em ra. . . thả em ra!”

“Y Sâm, anh mau thả Thược Thược ra!”

Lời nói của Liệp Ưng trong nháy mắt đã giải cứu Ninh Khuynh Thược.

Bỗng chốc Y Sâm thả Ninh Khuynh Thược đã sắp nghẹt thở ra.

Khóe miệng Liệp Ưng hơi giương lên, d vẻ vui mừng hiện lên trên mặt không sao kể được.

Tiểu nha đầu này thật sự quá tuyệt vời!

“Thược Thược, cám ơn em!” Liệp Ưng ngẩng đầu nhìn Ninh Khuynh Thược, vẻ mặt cảm tạ.

Nó thật không ngờ Ninh Khuynh Thược lại sẽ có hành động này!

Một bước này của Ninh Khuynh Thược thật sự giúp bọn họ một việc rất lớn rất lớn đó!

“Không cần!” Ninh Khuynh Thược không sao cả phất phất tay, “Bất quá anh Ưng, các anh có thể nói với em, các anh có cần phải kích động như vậy không?”

“Đương nhiên cần chứ!” Vẻ kích động trên gương mặt Chu Tiêu còn chưa tan đi.

Tiểu nha đầu này thật sự vừa tới đã mang vận may đến cho bọn họ.

Nhìn tin tức trên màn hình máy tính, bọn họ thật sự cười đến no luôn rồi!

Ha ha ha ha. . .

Bọn họ có thể nói, bọn họ không vui vẻ sao?

“Thược Thược.” Liệp Ưng gật gật đầu, “Vì sao em biết chỗ này?”

Vừa rồi địa chỉ Ninh Khuynh Thược xâm nhập chính là một chỗ tư nhân được che giấu rất kín của Sâm Lộ Á ở nước Mĩ, chuyên tiếp cận một số nhân vật bí mật.

Nhân vật bí mật này nếu không phải là đối thủ một mất một còn của Sâm Lộ Á, thì cũng là người đắc tội hắn trên con đường làm ăn, hay là một số phần tử khủng bố trên quốc tế.

Chỗ này tổ chức bọn họ cũng đã tìm rất lâu.

Nhưng lại vẫn không thể tìm thấy.

Chỗ này rất bí mật, mặc kệ bọn họ dùng bao nhiêu của cải tài lực, tìm không thấy chính là tìm không thấy.

Nhưng mà hiện giờ không thể tưởng được, chỗ này lại bị tiểu nha đầu Thược Thược này tìm ra!

“Vì sao em lại không biết!” Ninh Khuynh Thược dựa vào ghế sa lon, giống như bản thân vốn nên phải biết vậy, “Chỗ này em vẫn luôn biết đến mà!”

Ninh Khuynh Thược nừng một chút tiếp tục nói, “Biết rõ cũng không chỉ một mình em! Còn có mẹ bảo bối của em cũng biết. Đúng rồi, kỳ thực là Sâm Lộ Á nói với mẹ em, không cẩn thận bị em nghe được!”

Ninh Khuynh Thược nhíu mày lại, trong miệng hung hăng mắng một câu, “Má nó. . .”

“Hừ, cái tên Sâm Lộ Á biến thái đáng chết đó. Hắn cũng dám nhìn trộm sắc đẹp của mẹ em, lại muốn cướp đoạt mẹ bảo bối với cha hồ ly, em đương nhiên phải cho nổ hang ổ của hắn, có điều em vẫn luôn không tìm thấy cơ hội mà thôi.” Lời nói của Ninh Khuynh Thược bình thản, giống như bé không cẩn thận mới làm ra chuyện này vậy.

“Ồ!” Liệp Ưng hơi nhướng mày.

Hóa ra nha đầu này cũng sớm đã nhìn ra bộ mặt thật của tên Sâm Lộ Á kia rồi !

Không tệ, thật không tệ

“Nha đầu, em đã giúp chúng ta một việc lớn đó!” Chu Tiêu nhìn Ninh Khuynh Thược hài lòng.

Không hổ là em gái của Liệp Ưng , thật là anh trai có dáng vẻ gì thì em gái cũng giống y như vậy!

Hành động này của Ninh Khuynh Thược không chỉ giúp bọn họ có thể có đủ máu để cứu trị Tiểu Thất.

Những người bị Sâm Lộ Á giam giữ, người giết không thể lợi dụng, chính bọn họ có thể sử dụng dĩ nhiên phải lợi dụng cho thật tốt!

Trong những người này cũng đều không phải là những người bình thường.

Tỷ như những tên phần tử khủng bố đó còn khủng bố hơn cả bọn họ. Nếu những phần tử liều mạng này mà hợp lại đến mạng cũng chưa chắc còn đâu!

Chỉ cần bọn họ còn mạng ra ngoài, chẳng phải Sâm Lộ Á sẽ rất gay go sao?

Những người này đều là người có thù phải trả!

Càng nghĩ trong lòng Liệp Ưng càng vui vẻ.

Cô em gái này thật sự là bảo bối của nó mà!

“Được rồi, chuyện của em em đã làm được.” Ninh Khuynh Thược cong chân lên, “Các anh nói sao đây?”

Nhìn một nhóm người trước mắt, cuối cùng ánh mắt Ninh Khuynh Thược nhìn Liệp Ưng, không nhúc nhích, “Anh Ưng, thế nào?”

“Đương nhiên là được!” Chu Tiêu đi tới trước mặt Ninh Khuynh Thược, đưa một tay, rất lịch sự muốn bắt tay với Ninh Khuynh Thược.

Ninh Khuynh Thược hào phóng đưa tay, nắm chặt, “Rất hân hạnh được biết các anh!”

“Ha ha ha ha. . . . . .” Đệ Ngũ gật đầu, “Tiểu nha đầu, bọn anh rất hoan nghênh em!”

Ninh Khuynh Thược hài lòng gật đầu, đưa mắt nhìn Y Sâm. Ánh mắt kia tựa như đang nói, anh sùng bái em đi!

Đây cũng không phải có kỹ thuật máy tính thần kỳ là có thể làm được!

Y Sâm lộ ra một nụ cười thoải mái mà mấy ngày nay mới có được, “Tiểu nha đầu, Y Sâm phục em rồi!”

“Ha ha. . . . . .” Ninh Khuynh Thược vui vẻ cười một tiếng.

Loại cảm giác được khen thưởng này thật không tệ!

“Anh Ưng, em có thể ở lại chứ?” Ninh Khuynh Thược nhìn Liệp Ưng, vẻ mặt mỉm cười.

Liệp Ưng bất đắc dĩ gật đầu “Hiện tại tạm thời có thể!”

“Cái gì gọi là tạm thời có thể!” Lập tức, Ninh Khuynh Thược giống như là khí cầu xì hơi.

“Bây giờ trước tiên em có thể đợi ở chỗ này. Trước khi có thể tiếp tục ở lại tổ chức em còn phải xin mẹ cho - ý kiến!” Liệp Ưng nhìn gương mặt mấy người lộ vẻ mệt mỏi, “Các anh cũng đi nghỉ trước một chút đi! Tạm thời Tiểu Thất không sao, tất cả mọi người không cần quá mệt mỏi!”

“Ừ!” Chu Tiêu gật đầu.

Mấy người vừa muốn rời đi, lúc này một hồi tiếng chuông điện thoại không hòa hài vang lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.