“Đinh đinh. . . . . .” Lúc này một hồi tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời hai người.
Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân cùng nhau dừng lại, liếc mắt nhìn đối phương.
Giờ này ai tới đây? Lại còn sớm như vậy, ( mỗ Phàm: sớm gì chứ? Hai người các ngươi có biết, các người đánh một trận trên giường này mất bao lâu không? )
Huống chi, sẽ không có người biết chỗ ở của bọn họ mà!
“Ninh Nhị, anh mau xuống mở cửa cho em!” Hàn Mộ cầm quần áo bên cạnh lên mặc vào.
“Tại sao lại là anh?” Ninh Doãn Ngân đứng lên uất ức nhìn Hàn Mộ, vừa mặc quần áo trên người mình, vừa di chuyển tới cửa.
“Ai đó?” Ninh Doãn Ngân không hề hòa nhã.
Không tới sớm không tới trễ, cố tình lúc này tới trùng hợp như vậy. Làm hại con vịt đã đến khóe miệng hắn đều cho bay. . . . . .
Nghe giọng điệu của Ninh Doãn Ngân, khóe miệng Hàn Mộ hơi nhếch.
Cô có chút cảm tạ chuông cửa này, quả thật đã giải cứu cô ra khỏi ma chưởng!
Ninh Doãn Ngân mở cửa, ánh mắt bất mãn như lưỡi kiếm sắc bén quét về phía người ở cửa.
“Con. . . . . . Tại sao lại là con?”
Nghe thấy Ninh Doãn Ngân có chút chấn kinh đến nói không ra lời, Hàn Mộ hơi nhướng mày lên, sau đó đứng dậy, tự mình đi tới cửa.
Ngoài cửa Ninh Khuynh Thược đưa hai tay ôm ngực, dựa vào cửa, một đôi mắt mập mờ quét tới quét lui ở trên người Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ, sau đó nhìn chằm chằm cổ của Hàn Mộ rồi cười đến có chút lành lạnh!
Bé có thể nói bé đã đứng ở ngoài cửa rất lâu sao?
Ninh Khuynh Thược khinh bỉ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Ngân.
Vị cha hồ ly này đúng là quá háo sắc. Nóng nảy, bé thật sự lo lắng thân thể yếu đuối của mẹ bé có thẻ chịu được con sói lang đó sao?
( mỗ Phàm: Thược Thược, đứa bé không hợp chủ đề, che giấu che giấu! )
“Hồ ly thối, lần sau tìm một khách sạn lớn tốt hơn một chút đi.” Dáng vẻ Ninh Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Ngân như đang tận tình khuyên nhủ, d “Hiệu quả cách âm của khách sạn này thật quá kém!”
“À?” Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ nghe lời Ninh Khuynh Thược nói lập tức liền đỏ mặt.
Hàn Mộ hung hăng trừng mắt liếc Ninh Doãn Ngân, trong ánh mắt mang theo khi dễ và ghét bỏ.
Ninh Nhị à Ninh Nhị, có tiền như vậy, anh lại tìm khách sạn hạng ba trang bị thiết bị không tốt như vậy, còn để con gái bảo bối của em bêu xấu ở trước mặt!
“Ha ha ha ha. . . . . .” Ninh Doãn Ngân gãi gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ và vô tội.
Nhưng trong lòng hắn đã hung hăng mắng Mậu Tư Vân mấy vạn lần, hận không thể lột da của hắn, uống máu của hắn!
Mậu Tư Vân, tên khốn kiếp này, cũng không phải do anh bỏ tiền, Ninh Doãn Ngân tôi là gì mà ở khách sạn cao cấp không nổi chứ? Lại cho tìm một khách sạn rách nát như vậy!
Ngoài ngàn dặm Mậu Tư Vân hung hăng hắt hơi một cái, lắc đầu, có thể là bị cảm rồi. . . . . .
“Thược Thược!” Hàn Mộ ôm Ninh Khuynh Thược vào trong ngực ở cửa ra vào, “Sao con lại tự mình chạy đến Milan vậy?”
“Hừ. . . . . .” Ninh Khuynh Thược bất mãn lẩm bẩm cái miệng nhỏ của mình, vẻ mặt u oán nhìn Hàn Mộ, “Mẹ còn nói, mẹ thấy sắc quên con gái, lại vứt bỏ Thược Thược một mình ở thành phố A. Hừ, Thược Thược tức giận, Thược Thược uất ức, Thược Thược bất mãn!”
“Được rồi, được rồi, Thược Thược ngoan.” Hàn Mộ đưa cái liếc mắt nghiêm túc bắn về phía Ninh Doãn Ngân.
Ninh Doãn Ngân không khỏi rùng mình. Ánh mắt này của lão bà đại nhân nhà hắn, quá đáng sợ. . . . . .
“Đều là mẹ không tốt, mẹ không nên vứt bỏ để Thược Thược một mình!” Hàn Mộ vỗ vỗ đầu nhỏ của Ninh Khuynh Thược, “Mẹ sai rồi.”
“Ừ, biết sai thì sửa, vẫn là mẹ tốt!” Ninh Khuynh Thược vỗ vỗ sau lưng của Hàn Mộ, “Thược Thược tha thứ cho mẹ!”
“Cụt. . . . . .” Hàn Mộ hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Ninh Khuynh Thược, “ Thược Thược ngoan của mẹ.”
“Lão bà. . . . . .” Ninh Doãn Ngân ở một bên nhìn Hàn Mộ, chỉ mặt của mình, “Anh cũng muốn!”
“Đi chết đi!” Hàn Mộ Bạch nhìn Ninh Doãn Ngân mắng một câu, “Nhàm chán!”
Ninh Khuynh Thược nhịn xuống nụ cười đến bên khóe miệng, lôi kéo Hàn Mộ đi đến ghế sa lon, khẽ quay đầu, làm mặt quỷ với Ninh Doãn Ngân.
Đáng đời, ai bảo ông len lén bắt cóc mẹ tôi.
Hừ. . . . . .
Hàn Mộ và Ninh Khuynh Thược vừa mới ngồi trên ghế sa lon, đã nghe thấy Ninh Doãn Ngân đóng cửa lại rồi níu lấy Ninh Khuynh Thược hỏi, “Này, sao tiểu nha đầu con lại chạy tới nơi này rồi hả? Một mình?”
( mỗ Phàm: ta nói Ninh Nhị này, rốt cuộc ngươi không chào đón bảo bảo Thược Thược nhà ngươi đến cỡ nào? Mỗ Ninh Nhị: Éc. . . . . . Thật ra cũng không có gì! Chỉ là nó vẫn muốn làm kỳ đà cản mũi!)
“Đúng vậy, Thược Thược.” Hàn Mộ không ngừng nhìn chằm chằm Ninh Khuynh Thược, “Sao con lại một mình chạy tới nơi đây? Một mình chạy xa như thế nguy hiểm cỡ nào!”
Trong giọng điệu của Hàn Mộ mang theo một chút không đồng ý và đau lòng!
“Ha ha, không phải một mình con tới!” Ninh Khuynh Thược cười đến mặt vô tội, “Yên tâm đi! Trên thế giới này, chỉ có Ninh Khuynh Thược con đi lừa bán người khác, người khác muốn lừa bán con, còn phải cần tu luyện.”
Hàn Mộ nhếch miệng.
Mặc dù nói vậy, cô lại rất rõ ràng về khả năng của tiểu nha đầu này, nhưng dù sao cũng là một đứa bé, cô làm sao có thể yên tâm? Huống chi, tiểu nha đầu này là miếng thịt rớt xuống từ trên người cô!
“Ai nha, yên tâm đi!” Ninh Khuynh Thược vỗ vỗ ngực của mình vẻ mặt đứng đắn bảo đảm, “Mẹ, con sẽ bảo vệ mình thật tốt! Mẹ cứ yên tâm! Lại nói lần này là do anh Thanh Lưu dẫn con tới Italy, không phải là một mình con tới!”
“Thanh Lưu!” Hàn Mộ buồn bã.
Nói đến Thanh Lưu, cô liền nghĩ tới Hàn Phong.
Hai người giống nhau cỡ nào!
Chỉ tiếc, cậu ấy không phải là Hàn Phong, chỉ là tương tự mà thôi!
Hàn Mộ khẽ thở dài, không nói gì.
“Mẹ.” Ninh Khuynh Thược nhẹ nhàng lôi kéo tay của Hàn Mộ, sau đó khẽ dao động hai cái, “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ anh Liệp Ưng không?”
Hàn Mộ sửng sốt, mặc dù không biết tại sao Ninh Khuynh Thược đột nhiên nói đến hắn, nhưng vẫn đàng hoàng gật gật đầu, “Nhớ!”
Sao cô lại không nhớ rõ cái người làm cho lòng người tồn tại cảm giác khác thường chứ?
“Sao lại đột nhiên nói tới hắn?” Hàn Mộ hơi không hiểu.
Ninh Khuynh Thược vò đầu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Mẹ, con muốn gia nhập tổ chức đệ nhất của anh Ưng!