“Ha ha ha......”
“Anh Thanh Lưu, hôm nay em rốt cuộc biết cái gì gọi là không phải người rồi......”
“Thược Thược, hôm nay anh cũng mới phát hiện, thì ra là Thược Thược em có tài như vậy......”
“Tất nhiên......”
Bên trong phòng khách, Liệp Ưng nghe từ bên ngoài truyền tới một hồi trêu chọc, khóe mắt nhẹ nhàng nhếch lên.
Thược Thược trở lại!
“Ưng, Thược Thược trở lại rồi!” Die nd da nl e q uu ydo n Khóe miệng Chu Tiêu nhếch lên, trong con ngươi mang theo nụ cười thản nhiên.
Tại sao hai người kia có thể cười đến vui vẻ như vậy?
Hắn biết Thanh Lưu vẫn luôn là một người không nói cười tùy tiện.
Vẫn là nha đầu Thược Thược kia tương đối có sức quyến rũ, phải không?
Hai người kia mới quen biết bao lâu, bọn họ không phải không nhìn ra, Thanh Lưu thích nha đầu Thược Thược kia đến cỡ nào!
“Cạch......” Một tiếng, cửa phòng khách bị đẩy ra.
Ninh Khuynh Thược cười chạy vào, người khác ai cũng không nhìn, chạy thẳng tới trước mặt Liệp Ưng.
“Anh Ưng, Thược Thược trở lại!”
Gương mặt cười tươi như hoa, một gương mặt khác cũng bị lây nhiễm nở nụ cười thản nhiên.
“Trở lại là tốt rồi!” Liệp Ưng gật đầu, đưa tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán trơn bóng của Ninh Khuynh Thược.
Tiểu nha đầu này, sao có thể chạy đến đổ mồ hôi nhiều như vậy.
Thanh Lưu khẽ mỉm cười, gật đầu với Liệp Ưng.
Tất cả tình huống đều rất ok, không có vấn đề gì lớn!
Liệp Ưng thoải mái gật đầu.
Để Ninh Khuynh Thược tự mình đi xem mẹ bảo bối nó cũng không yên tâm!
Bởi vì tên biến thái Lộ Á Sâm kia vẫn ở Milan, dieendaanleequuydonn nó còn chưa nhận được một chút xíu tin tức Lộ Á Sâm về Mỹ!
Cho nên, nó vẫn đang lo lắng, không biết đến khi nào Lộ Á Sâm sẽ tìm tới mẹ của nó!
Nó để Thanh Lưu đi đón Thược Thược tất nhiên cũng là vì nguyên nhân này!
Chỉ là......
Chỉ là Thược Thược ở chỗ này rồi, đôi cha mẹ bảo bối cực phẩm đâu?
Chẳng lẽ không có đi theo tới đây?
“Thược Thược, cha mẹ em......”
Liệp Ưng vẫn chưa nói hết lời, chỉ thấy ngoài cửa một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào, vóc người duyên dáng, gương mặt tinh xảo, gương mặt này có ít nhất bảy phần tương tự Ninh Khuynh Thược.
Phía sau người phụ nữ xinh đẹp còn có một người đàn ông mang vẻ mặt hết sức khó chịu đi theo.
Trên mặt người đàn ông trừ vẻ mặt khó chịu ra, còn có sự nghiêm nghị và bá đạo.
Ninh Khuynh Thược bất đắc dĩ xoay người xem thường, nhìn Ninh Doãn Ngân giống như nàng dâu nhỏ, hấp ta hấp tấp đi theo phía sau mẹ, phải nói có bao nhiêu ghét bỏ!
“Mẹ!” Ninh Khuynh Thược lập tức chạy về phía Hàn Mộ, to ôm lấy cô, nhỏ giọng, “Cha hồ ly chính là mang dáng vẻ con dâu nuôi từ bé! Da.nlze.qu;ydo/nn Mẹ, mẹ ức hiếp ông ấy?”
Hàn Mộ nhíu mày, nhìn lướt qua Ninh Doãn Ngân.
Ngốc vậy, không để ý tới cũng được!
Lắc đầu với Ninh Khuynh Thược, ý bảo bé không cần quản Ninh Nhị ngốc!
Ngước mắt, nhìn Liệp Ưng.
Vóc người còn chưa trưởng thành nhưng lại lộ ra một cỗ phong phạm vương giả trời sinh, mang theo ánh mắt coi rẻ người trong thiên hạ. Trên người khí thế sắc bén cũng làm cho người ta không thể dời hai mắt đi được!
Đó là khí thế, ánh mắt thuộc về vương giả!
Hàn Mộ khẽ mỉm cười, cặp mắt nhìn Liệp Ưng không nhúc nhích, “Chào Liệp Ưng, chúng ta lại gặp mặt!”
Liệp Ưng nhìn Hàn Mộ, khóe miệng vui vẻ giương lên.
Nó có thể nói, thật ra thì nó rất kích động sao?
Kích động đến có chút nói không ra lời.
Kích động có chút không thể phân biệt ra được mình có đang nằm mơ hay không.
Kích động đến rất muốn tiến lên ôm những người thân này trước mắt này. Cha, mẹ, em gái của nó, nó muốn nói cho bọn họ biết, thật ra thì, con nhớ mọi người!
Nhưng mà, bây giờ còn chưa phải cơ hội thích hợp!
Nó sợ, bọn họ không có cách nào tiếp nhận!
“Rất vui khi được gặp cô.” Khóe miệng Liệp Ưng giương lên, lộ ra nụ cười mỉm.
“Vị này là?” Nhìn Ninh Doãn Ngân cực kỳ có khả năng bị lãng quên, trong lòng Chu Tiêu mặc dù biết, nhưng vẫn mở miệng nói một câu, Dieenndkdan/leeequhydonnn “Chẳng lẽ chính là Ninh thiếu của Ninh thị quốc tế Ninh Doãn Ngân!”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng lại hết sức khẳng định.
Mấy người cùng nhau xoay người nhìn Ninh Doãn Ngân.
Ninh Doãn Ngân nhướng mày.
Từ khi hắn đi vào đến bây giờ, ánh mắt của hắn một khắc cũng không có rời khỏi Liệp Ưng. Hắn đang nhìn chăm chú vào cậu ta, mang theo tìm tòi nghiên cứu, mang theo cái nhìn thật kỹ.
Không thể không nói, Liệp Ưng là thuộc về loại người nhìn một lần sẽ không quên!
Sắc bén, khí phách này một chút từ ngữ cũng không đủ dùng để hình dung cậu ấy!
Còn nữa, tựa hồ trong lòng của hắn cũng không có cảm giác ghét bỏ cậu ấy.
“Xin chào, Ninh Doãn Ngân.”
Rất nghiêm túc nói một câu, nhưng Ninh thiếu chính là đứt gân não, phía sau lại tăng thêm một câu làm cho người ta cười sặc sụa, “Ông xã của tiểu Mộ, cha của Thược Thược!”
Khóe miệng mọi người giật giật, không khỏi cùng nhau tiếp tục nhìn kỹ Ninh Doãn Ngân.
( mọi người cho ra kết luận: Ninh Nhị xác thực có chút ngốc......)
Dưới mặt nạ ánh mắt Liệp Ưng cong lên.
Cha tổng giám đốc của nó đây là đang tuyên bố ‘ chủ quyền ’ của mình sao?
“Hừ......” Chỉ nghe Ninh Khuynh Thược hừ lạnh một tiếng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sau đó rất bất đắc dĩ liếc Ninh Doãn Ngân một cái.
“Mẹ, trước hết mọi người ở lại chỗ này đi!” Ninh Khuynh Thược lần nữa dời mắt đến trên người Hàn Mộ, “Hiện tại Lộ Á Sâm có thể đang lật trời để tìm mẹ. Hiện tại cả Milan chỗ an toàn nhất chính là chỗ này!”
Có Liệp Ưng chống đối, dưới sự bảo vệ của anh ấy chính là một đả kích nặng nề với Lộ Á Sâm!
“Làm phiền mọi người rồi.” Ninh Doãn Ngân mở miệng. Đây là câu nói thứ ba của hắn từ khi đến tổ chức, trên miệng nói là ‘ phiền toái ’, nhưng mấy người bọn hắn đều nhìn không ra thành ý của Ninh thiếu!
Hàn Mộ có chút bất đắc dĩ cười một tiếng với Liệp Ưng, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại ý tưởng, cô có chút muốn nhìn thử gương mặt dưới mặt nạ đó rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đều không nói chuyện.
Ninh Khuynh Thược nhìn chăm chú vào Liệp Ưng, Chu Tiêu vẫn chờ nhìn Liệp Ưng, Hàn Mộ lại quét mắt Liệp Ưng, Ninh Doãn Ngân càng nhìn Liệp Ưng, trong ánh mắt mang theo đầy sự tìm tòi nghiên cứu.
Liệp Ưng tự nhiên thanh thản, ngồi không nhúc nhích. Mọi người muốn nhìn thì cứ nhìn đi.....
“Cạch......” Một tiếng cửa mở, Liệp Ưng ngẩng đầu nhìn qua.