“Tí tách...... Tí tách...... Tí tách......”
“Tí tách...... Tí tách...... Tí tách......
Bầu trời vốn ảm đạm nhất thời mưa trút xuống, từng giọt, di@en*dyan(lee^qu.donnn) rơi vào trên đường, đồng thời cũng rơi vào trên người của Ninh Khuynh Thược.
Vẻ mặt Ninh Khuynh Thược không chút thay đổi, từ từ đi ở trên đường, bên cạnh không có một người, ánh mắt cứ nhìn xuống.
Anh Ưng là anh trai ruột của nó......
Anh Ưng là anh trai ruột của nó......
Anh Ưng là anh trai ruột của nó......
Nhưng, nó thật sự không muốn anh Ưng là anh trai ruột của nó!
“Ngươi cứ rơi tiếp đi! Cứ tiếp tục, đừng ngừng lại.”
Ninh Khuynh Thược hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u.
Nước mưa không chút nào hiểu được thương hương tiếc ngọc rơi vào trên gương mặt tinh xảo của Ninh Khuynh Thược.
“Có phải ngươi cũng đau lòng không?” Ninh Khuynh Thược mím môi, nụ cười có chút trống rỗng.
Nếu không phải không đau lòng, sao lại đột nhiên có cơn mưa lớn như vậy?
Hay là, vì nó cảm thấy nó (Khuynh Thược) đau lòng?
“Anh Ưng là anh trai ruột của mình!” Ninh Khuynh Thược ngơ ngác đứng đó, không biết mình nên đi nơi nào.
Tại sao anh Ưng lại là anh trai ruột của nó chứ?
Tại sao phải để nó biết anh Ưng mà nó thích lại là anh trai ruột của nó?
Lần đầu tiên gặp anh Ưng, không hiểu sao nó bị lão Ốc Khắc khiển trách một trận, mẹ không có ở đây, nó không có chỗ để kể khổ, dfienddn lieqiudoon chỉ có thể tự mình một người len lén chạy tới nơi không ai thấy, len lén trốn, khóc thút thít!
Khi đó, nó không hiểu được cái gì là kiên cường, nó cũng không biết cái gì gọi là mạnh mẽ!
Nhưng mà......
Nhưng mà, trời cao để cho nó gặp được anh Ưng!
Dưới ánh trăng toàn thân anh Ưng tản ra một loại ánh sáng, cái loại ánh sáng đó khác với người khác, đồng thời cũng là khí phách bẩm sinh.
Một phút kia, trong nháy mắt trái tim nho nhỏ của nó đập thình thịch.
Một phút kia, nó không biết đó là cảm giác gì, nhưng một trái tim nhỏ cứ như vậy bất ổn!
Sau lại, nó nghe người làm đang thảo luận Lộ Á Sâm và mẹ của nó, bọn họ nói Lộ Á Sâm thích mẹ nó!
Thích?
Lộ Á Sâm đối bất kỳ người nào của hắn đều lãnh khốc, duy chỉ có đối với mẹ của nó, dịu dàng!
Cũng chỉ có khi Lộ Á Sâm thấy mẹ mới có thể tay chân luống cuống, mặt đỏ tim đập!
Mặt đỏ tim đập!
Hiện tại nó có tình trạng y như vậy.
Cho nên nói......
Cho nên nói, nó thích người trước mắt này!
Dưới ánh trăng, anh Ưng từng bước từng bước chạy về phia nó, khóe miệng dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong lên.
Mặc dù Ninh Khuynh Thược không thấy được vẻ mặt của anh ấy, nhưng mà, từ trong lòng nó biết, có một loại cảm giác kỳ quái, nó lại có thể cảm giác được anh Ưng đang cười.
Nụ cười đó gần như sưởi ấm đau lòng trong lòng nó, khiến nó ngừng khóc thút thít.
Nước mắt, là đồ vô dụng!
Một câu nói này cũng là anh Ưng nói với nó!
Anh Ưng đỡ nó dậy trốn ở góc phòng len lén khóc thầm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) dịu dàng lau đi nước mắt của nó, khóe miệng mím thật chặt, “Em tên là Hàn Khuynh Thược!”
Anh Ưng lại biết tên của nó! Điều này làm cho Hàn Khuynh Thược ngay lúc đó từ trong đáy lòng không khỏi vui mừng!
Nó lại không bài xích anh Ưng từ lần đầu tiên gặp mặt, nhất là sau khi nó biết anh Ưng biết tên của nó!
“Đừng khóc! Nước mắt, vĩnh viễn đều vô dụng......”
“Lúc đau, lúc khổ, em cũng chỉ có thể nhịn ở trong lòng......”
“Muốn khóc cũng chỉ có thể khóc ở trong lòng người em yêu, em thích......”
“Nhưng mà, em thật sự muốn khóc! Mẹ không có ở đây, em bị ức hiếp, không biết phải làm sao!”
Thời điểm đó Hàn Khuynh Thược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nhìn Liệp Ưng.
Chỉ thấy, Liệp Ưng đột nhiên mở rộng lòng anh ấy ra, cười, “Vậy em hãy khóc ở đây đi! Nơi này vĩnh viễn rộng mở vì em!”
Khi đó, Ninh Khuynh Thược cũng không biết mình là gặp phải ma chú gì, lại thật sự ào vào trong lòng Liệp Ưng, ôm Liệp Ưng cao hơn nó hai cái đầu, hoàn toàn khóc lớn một trận.
Mà Liệp Ưng cũng không nói một câu, để Ninh Khuynh Thược phát tiết tâm tình của mình.
Cho đến Ninh Khuynh Thược khóc mệt, nó mới loạn xạ lau chùi nước mắt trên mặt mình, nhìn Liệp Ưng trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ bạc, “Anh là ai?”
“Anh là Liệp Ưng!” Lúc ấy Liệp Ưng cũng không giấu giếm thân phận của mình, “Tại sao em lại khóc một mình ở chỗ này?”
“Đau lòng, bị ức hiếp rồi!” Gương mặt của Ninh Khuynh Thược đã sớm giống như một con mèo hoa!
“Nhưng, sau này em không bao giờ len lén khóc một mình nữa......” Ninh Khuynh Thược ngừng một chút, “Không...... em không khóc.”
Liệp Ưng nhíu mày, nhìn Ninh Khuynh Thược.
Ninh Khuynh Thược ngừng một chút, tiếp tục nói, Dieenndkdan/leeequhydonnn “Em muốn để những người ức hiếp em khóc, em muốn trở nên mạnh mẽ!”
Đột nhiên, Liệp Ưng cười, cười đến rực rỡ, cho tới khi Ninh Khuynh Thược cũng có thể nhìn đến bắp thịt lay động dưới mặt nạ của cậu.
“Em có thể không?”
“Em có gì mà không thể.” Ninh Khuynh Thược lầm bầm, “Anh tên là Liệp Ưng? Vậy sau này em se gọi anh là anh Ưng!”
Liệp Ưng gật đầu.
“Anh Ưng, anh mạnh mẽ sao?”
“Tạm thời còn chưa đủ mạnh!”
“Với trí tuệ của anh Ưng sau này sẽ rất mạnh mẽ, đúng không?”
“Đúng!” Liệp Ưng kiên định.
“Mạnh mẽ đến khi anh có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ!”
“Anh Ưng có người muốn bảo vệ?” Ninh Khuynh Thược lầm bầm lần nữa, nhăn nhó, “Em cũng có người muốn bảo vệ! Nhưng, em không đủ mạnh!”
“Anh sẽ khiến em trở nên mạnh mẽ!” Liệp Ưng hơi khom người ngồi xổm xuống, lấy một cái khăn tay ra, nhè nhẹ lau sạch dơ bẩn trên mặt Ninh Khuynh Thược, “Cho dù em không phải đủ lớn mạnh, anh cũng sẽ bảo vệ em!”
Một câu nói thật đơn giản, anh cũng sẽ bảo vệ em, khiến khi đó thế giới của Ninh Khuynh Thược tràn ngập ánh sáng, giống như là khí trời tháng tư và tháng năm, ấm áp.
Ninh Khuynh Thược cười, gật đầu, “Được, như vậy đời này của Thược Thược cũng để cho anh Ưng bảo vệ!”
Ninh Khuynh Thược khóc, nước mắt xen lẫn nước mưa rơi xuống, lọt vào trong miệng, Ninh Khuynh Thược chỉ cảm thấy vô số khổ sở tập kích về phía nó.
“Anh Ưng, Thược Thược đã đồng ý với anh, về sau không bao giờ khóc nữa!”
“Nhưng mà...... Nhưng mà, Thược Thược cũng chịu không nổi nữa rồi!”
“Anh Ưng, anh nói, có phải Thược Thược rất vô dụng hay không?”
“Anh Ưng, tại sao anh là anh trai ruột của Thược Thược?”
“Anh Ưng, anh biết không? Từ khi lần đầu tiên Thược Thược gặp anh, trong lòng Thược Thược đã có thêm một mơ ước, một nguyện vọng! dinendian.lơqid]on Thược Thược tự nói với mình, sau khi Thược Thược trưởng thành sẽ phải làm cô dâu của anh!”
“Nhưng, anh là anh trai ruột của Thược Thược!”
Cho nên, anh Ưng sớm đã biết mình là em gái ruột của anh ấy......
Cho nên, anh Ưng mới có thể tới gần mình......
Cho nên, anh Ưng nói muốn bảo vệ mình, cũng là bởi vì mình là em gái ruột của anh ấy......
Cho nên, anh Ưng vẫn luôn xem nó như em gái ruột......
Cho nên, có phải anh Ưng không thích nó hay không!
“Oa oa oa......” Ninh Khuynh Thược lập tức khóc rống lên, “Anh Ưng không thích mình...... Anh Ưng không thích Thược Thược nữa rồi...... Mẹ và cha hồ ly cũng không cần Thược Thược nữa rồi...... Oa...... có phải Thược Thược không còn người bảo vệ nữa không?”
Mưa cứ như vậy rơi, tí tách, nước mưa rơi đầy đất.
Ninh Khuynh Thược khóc mệt liền trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà, cả người nó dính nước mưa ươn ướt, nhưng nó vẫn hoàn toàn không phản ứng, trong đầu chỉ nghĩ chính là Liệp Ưng không thích nó, Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân không cần nó!
Ninh Khuynh Thược vùi đầu nhỏ vào trên đùi của mình, ngồi lẳng lặng.
Cho đến khi......
“Cộc......” Một tiếng dừng ngay ở trên đầu Ninh Khuynh Thược.
Trong lòng Ninh Khuynh Thược hơi kinh hãi, chẳng lẽ là anh Ưng và cha mẹ đuổi theo tới?
Bọn họ phát hiện không thấy nó, cho nên ra ngoài tìm nó rồi!
Cho nên, bọn họ không phải là không cần nó nữa!
Bọn họ vẫn có suy nghĩ phải bảo vệ nó......
“Hừ......” Một tiếng hừ nhẹ, Ninh Khuynh Thược lầm bầm.
Không để ý tới bọn họ, bây giờ mới biết không thấy nó!
Dù sao chính là không để ý tới bọn họ!
Ninh Khuynh Thược vẫn không ngẩng đầu lên, trong lòng đang suy tư chờ lát nữa phải xử phạt ba người này thế nào, da.nlze.qu;ydo/nn cha hồ ly, mẹ, còn có anh Ưng lừa gạt nó bao lâu nay!
Không khí rất yên tĩnh, chỉ có mưa vẫn rơi, âm thanh hơi loạn!
“Tại sao không nói chuyện?” Ninh Khuynh Thược nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Mới vừa dính mưa lâu như vậy, vừa khóc bù lu bù loa, hiện tại nó có cảm giác hơi lạnh.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân tràn lên trên, bây giờ nó còn muốn ở trong lòng ấm áp của mẹ nó mà ngủ một giấc thật ngon.
“Hừ......” Ninh Khuynh Thược quật cường cắn môi.
Ba người bọn họ xấu xa không mở miệng trước, nó cũng không cần mở miệng nói chuyện.
Người mở miệng nói chuyện trước vĩnh viễn đều sai!
Nó mới không có lỗi!
Là cha hồ ly, mẹ không cần nó trước!
Là anh Ưng lừa gạt nó trước......
Mặc dù nó len lén chạy ra ngoài, nhưng nó chính là không sai!
Khi ấy trong lòng nó rất đau lòng, không biết làm thế nào.
Cho nên, chỉ có thể len lén chạy đi, tìm một chỗ thổ lộ tâm tình mà thôi!
Ninh Khuynh Thược lạnh đến phát run, hàm răng va đập lập cập, cả người cũng khẽ run lên.
Mặc dù mới tháng mười, nhưng trải qua một trận mưa lớn như vậy, gió cũng lớn lên.
Nhất là khi gió rét lạnh thổi qua, sượt qua thân thể mỏng manh của nó, Ninh Khuynh Thược thật sự muốn ngẩng đầu lên, đứng dậy, lập tức chạy vào lòng mẹ nó.
“Các người mở miệng đi! Mở miệng đi!” Ninh Khuynh Thược liều mạng chịu đựng.
Lúc này, người đứng ở phía trước nó, dieendaanleequuydonn tựa hồ lại hơi đến gần nó, thay nó chặn lại từng cơn gió lạnh.
Ninh Khuynh Thược hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nó có thể nói, nếu không mở miệng, nó sẽ sắp lạnh muốn chết rồi?
“Không nói thì không nói sao!” Ninh Khuynh Thược lầm bầm, vẻ mặt bất mãn.
Lúc này, Ninh Khuynh Thược phát hiện khuôn mặt mình nằm ở trên đùi có hơi nóng lên.
Nóng lên khác thường nhất thời khiến đầu óc nó có chút hôn mê
“Nhức đầu quá!” Ninh Khuynh Thược khẽ nguyền rủa một tiếng.
Ba người này đúng là người xấu!
Chẳng lẽ không thấy cả người nó đã phát run lên sao?
Nếu bọn họ không mở miệng, nó sẽ thật sự lạnh chết ở đầu đường đấy!
Sau đó bọn họ sẽ ôm nó về! Nó mới không muốn bị mang trở về đâu!
Mưa tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, cả người Ninh Khuynh Thược cũng ướt rất nhiều, nhưng nó lại cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, đầu cũng là càng ngày càng choáng, nhiệt độ trên trán cũng càng ngày càng nóng.
Ninh Khuynh Thược nhẹ nhàng che kín trán của mình, “Má ơi, mình lại sốt rồi!”
Nhất định là dính mưa quá lâu, cho nên bị cảm!
Ninh Khuynh Thược thật sự giận điên rồi.
Nó thật sự bị ba người này làm tức chết, sao lại không mở miệng, sao lại không gọi nó?
Nó vẫn chờ bọn họ kêu nó một tiếng Thược Thược.
Như vậy, nó mà có thể trở về núp trong chiếc chăn ấm áp.
Nhưng, nhưng bọn họ kiên quyết không mở miệng.
Bọn họ cố ý đang giỡn nó sao?
Thật không thích nó nữa sao?
“Thôi.” Ninh Khuynh Thược mím môi.
Nếu nó vẫn đợi bọn họ mở miệng, nó sẽ phải hôn mê ở chỗ này, thậm chí phát sốt chết ở chỗ này.
Ninh Khuynh Thược che kín trán, Die nd da nl e q uu ydo n từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ bé nóng đến đỏ bừng, “Mẹ, Thược Thược sốt rồi!”
Chỉ là khi nó vừa ngẩng đầu lên, lại bị tất cả trước mắt làm cho sợ ngây người.