Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 21: Chương 21




Hàn Khuynh Thược không khách khí ngồi trên bàn ăn, nhìn lướt qua các món ăn sáng kiểu Tây, bĩu môi, “Cái này có thể cho người ăn sao?”

“Mày…” Bạch Thanh Tinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Cái con nhóc này, dám nói mình làm bữa sáng không phải cho người ăn!

“cô mày cái gì?” Hàn Khuynh Thược liếc Bạch Thanh Tinh, “Tôi không quen ăn món Tây!”

Tuy nó sống và lớn lên ở Mỹ. Nhưng từ lúc cai sữa, những món ăn nó ăn đều do một tay mẹ nấu theo kiểu Trung Quốc. Nó đối với món Tây cũng không có chút thiện cảm.

“Con không thích?” Ninh Doãn Tích cau mày hỏi.

“không thích!” Hàn Khuynh Thược kiên quyết lắc đầu.

Mẹ nói, đứa bé không nói dối mới là đứa bé ngoan! Mà còn, nó Hàn Khuynh Thược cho tới bây giờ cũng không cho bản thân mình chịu thiệt!

“Quản gia, đổi đi!” Ninh Doãn Tích gật gật đầu.

“không thể đổi!” Bạch Thanh Tinh tức giận đến run người. Đây là cô mới sáng sớm đã bắt đầu làm bữa sáng vì Doãn Tích. Làm sao có thể vì con nha đầu này nói một câu không thích mà đổi đi.

“Doãn Tích!” Hai mắt Bạch Thanh Tinh chứa đầy nước mắt, hết sức tủi thân nhìn Ninh Doãn Tích, “Đây là em sáng sớm đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh!”

“Uhm?” Ninh Doãn Tích nhíu lông mày lại.

Hàn Khuynh Thược làm bộ dáng nhìn trò vui, nó cực kỳ hứng thú chống cằm xem chờ đợi tiếp theo của Ninh Doãn Tích.

“Mày làm sao có thể nói đổi là đổi sao, Doãn Tích?” Bạch Thanh Tinh đứng lên, đi đến bên cạnh Ninh Doãn Tích, lôi kéo tay áo của Ninh Doãn Tích.

“Buông tay!” Ninh Doãn Tích biến sắc, lãnh đạm nói, “Tôi có gọi cô làm sao?”

thật là người phụ nữ không biết xấu hổ! Nếu không phải xem trọng ông nội, anh sớm đã đem cô trói lại vứt ra đường rồi. Đâu có thể để cho cô ta sống ở đây làm ảnh hưởng đến thị giác.

“Doãn Tích, anh…” Bạch Thanh Tinh nước mắt trào xuống, giống như mưa trút, “Anh sao lại đối xử với em như vậy?”

“Chẳng như vậy, cô muốn thế nào?” Ninh Doãn Tích buồn cười hai tay khoanh trước ngực, “Đem cô giống như cúng bái quan âm sao?”

“Em…anh…” Bạch Thanh Tinh lau nước mắt trên mặt, dậm dậm chân, chạy ra ngoài.

“đã đói bụng rồi!” Hàn Khuynh Thược vỗ vỗ bụng, lấy miếng sandwich trên bàn cắn một miếng, “Uhm, kỳ thật là ăn được.”

Nó không thích món Tây, cũng không có nghĩa là nó không ăn. Nhìn thấy một màn phấn chấn trong lòng như vậy, nó thật đối! Cho nên, nó lựa chọn không làm cho dạ dày của mình chịu ủy khuất.

Ninh Doãn Tích nhướng mày, buồn cười nhìn Hàn Khuynh Thược cắn sandwich. Cái nha đầu này… Đừng tưởng rằng anh không biết, nhìn thấy anh đối với Bạch Thanh Tinh như vậy, lúc này trong lòng nó nhất định là vui tươi hớn hở! Xem ra, Bạch Thanh Tinh đã đắc tội lớn với nó rồi…

“Ăn ngon không?” Ninh Doãn Tích cố ý hỏi một câu.

Hàn Khuynh Thược miệng đầy thức ăn, trả lời, “không ăn được!”

“Vậy sao con vẫn ăn?”

“Tôi cao hứng…”

Ninh Doãn Tích nhất thời không nói gì, anh đã hiểu!

“Ộc ọc…” Hàn Khuynh Thược uống xong cái chén trước mặt sau cùng là uống sữa.

“Keng…” Bỏ chén xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghi hoặc hỏi anh ta, “Uy, cô ta là vú nuôi của ông, hay là tiểu tam?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.