Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 25: Chương 25: Hồi ức




Ngọn đèn ngũ sắc thật đẹp dưới ánh mắt mọi người, màn đêm chỉ tràn ngập một loại hương vị xa hoa lãng phí

Giữa sàn nhảy, nam nữ nhảy múa kịch liệt, âm nhạt mạnh mẽ làm cho da thịt chạm vào nha xuất ra một làn hơi nóng, lộ ra một không khí kích thích.

Góc sáng, người đàn ông đang ra sức xé nát y phục trên thân cô gái, hai tay loạn xạ trên thân cô.

Khóe miệng Hàn Mộ hơi cong, nhìn bốn phía, coi thường, đong đưa ly nước trên tay.

Màu rượi đỏ sẩm trong ly dưới ánh đèn ngũ sắc càng làm cho nó tươi lên vạn lần.

Đây là nơi chôn vùi sự trong sạch của cô sáu năm trước, tràn ngập xa hoa lãng phí, đầy những mê loạn.

“Ha ha..” Hàn Mộ cười nhưng hai mắt không hề chứa ý cười, “Mặc kệ ai là chủ mưu, vẫn chỉ là vai diễn phụ, tôi, mỗi một thứ đều sẽ không bỏ qua.”

“Bảo bối, đây là quà sinh nhật anh cho em, thích không” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân người béo mặc tây trang một tay ôm eo một cô gái, một tay kia lần mò thấp người cô.

“Uhm, thích.” Mặt cô gái trang điểm đậm, Nhưng mà gương mặt sau lớp trang điểm là một bộ mặt xinh xắn tinh xảo, dường như lớp trang điểm đậm này không phù hợp với cô.

:”Thích là tốt, đi một chút đi. Biết em là lần đầu tiên, hôm nay nếu em hầu hạ anh cao hứng, sẽ có chỗ tốt…”

Ánh mắt Hàn Mộ tối sầm lại, một màn này đối với cô đặc biệt ghê tởm, cho dù là anh tình tôi nguyện.

Cái đó làm cho người ta không buồn nôn chữ, khiến cho người ta buồn nôn không hết…

Sinh nhật?

Quà sinh nhật?

Nếu không phải cái sinh nhật năm mười tám của cô, cô làm sao có thể mất đi nhiều thứ như vậy? Nếu không vì cái người mà cô gọi là mẹ kế, cô làm sao có thể có một thời gian sống khổ sở như vậy? Sinh nhật, quà sinh nhật?

Một khoảng thời gian này chính là ký ức đau lòng!

"Ha ha..." Cười một tiếng khinh thường, vẻ mặt Hàn Mộ Không kiêu căng: "Hướng Ngôn, ông chờ đó. Hiện tại ông đặt trên người tôi, trên người Tiểu Phong, trên người ba ba, đời này nhất định sẽ không xong."

Coi như hiện tại anh ta có năng lực, nếu muốn từ trong lao tù đi ra làm người, rất đơn giản.

Ba ba, người chịu khổ rồi....

Nhưng mà, Tiểu Phong mất tích sáu năm, đến bây giờ cô cũng không có tin tức, sống hay chết, cô cũng không biết, cô không biết!

Hàn Mộ cắn môi một tay che ngực, biểu tình có chút đau khổ.

"Sẽ không, nhất định Tiểu Phong sẽ không có việc gì!" Hàn Mộ liều mạng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân, "Có lẽ Hương Ngôn sẽ biết Tiểu Phong ở nơi nào."

Tiểu Phong, nhất định phải cùng chị, cùng chị...

Hàn Mộ ngửa đầu, uống ly rượu đỏ một hơi, chỉ là không một ai có thể nhìn thấy nơi khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.

Đặt ly rượu xuống, Hàn Mộ cười, xinh đẹp, quyến rũ.

Hiện tại cô không cần nước mắt, cô muốn chính là ba ba, Tiểu Phòng, còn có...còn có ông trời con của cô!

"Tiểu thư!" Một vệ sĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.

"Được!" Hàn Mộ mỉm cười, "Cuối cùng cũng tới rồi! Có lẽ.... Có thể rõ ràng những gì anh nợ tôi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.