Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 137: Chương 137: Nhiệm vụ ám sát




Lười nói nhảm với cô!” Y Sâm liếc Tiểu Thất, “Tôi tới tìm cô là có chuyện muốn nói cho cô biết. . . . . .”

Y Sâm kéo bả vai Tiểu Thất qua, cả người gần như treo ở trên người cô.

“Chết đi!” Tiểu Thất quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt đáng ghét của Y Sâm.

Lại nói, không thể không thừa nhận, dáng dấp Y Sâm thật có chút đẹp trai hơi quá, ngay cả cô cũng phải ghen tỵ.

“Có phải anh muốn ăn một quyền của tôi nữa không?” Tiểu Thất cười đến vẻ mặt vô hại, “Thế nào, tư vị quả đấm của tôi không tệ chứ?”

Vốn chỉ muốn Y Sâm nghe nói như thế sẽ nhảy ra, cách xa cô thật xa, tựa như tránh né ôn dịch vậy.

Nhưng mà, ai ngờ người này lại mặt dày như vậy, đôi tay còn gác ở trên vai cô, cặp mắt nhìn thẳng vào hai mắt của cô, dùng sức nháy nháy, “Tiểu Thất mỹ nhân, cô đánh người ta đến nội thương. Cô phải phụ trách với người ta!”

Thiếu chút nữa Tiểu Thất đánh một quyền qua, khiến cặp mắt đầy phong tình kia biến thành ánh mắt của bảo vật quốc gia.

Đây chính là động vật Trung quốc cần bảo vệ đó!

Liều mạng nhịn được sự tức giận trong lòng mình, Tiểu Thất sâu kín cười với Y Sâm một tiếng. Sau đó kéo lấy hắn vào thang máy.

Y Sâm nhìn ý cười sâu trong đáy mắt Tiểu Thất, yếu ớt hỏi một câu, “Tiểu Thất mỹ nhân, chúng ta đang đi đâu đây?”

Tiểu Thất cũng không thèm nhìn tới Y Sâm, phun ra hai chữ từ trong miệng, “Mướn phòng!”

“Mướn phòng?” Y Sâm vừa nghe, đột nhiên có chút không bình thường, mặt đỏ lên, “Tiểu Thất mỹ nhân, cô muốn cùng tôi làm cái đó?”

Tiểu Thất không trả lời.

“Vậy tôi ở trên hay cô ở trên?” Hai mắt Y Sâm tỏa ra nhiệt huyết, “Nếu không, cô ở trên đi?”

. . . . . .

Trong một phòng vip cao cấp, từng đợt lại từng đợt tiếng kêu rên vang lên.

“Tiểu Thất mỹ nhân, cô nhẹ một chút, nhẹ một chút. Tôi sắp không chịu nổi. . . . . .”

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. . . . . .”

“A. . . . . . Sảng khoái a!”

Tiểu Thất đứng ở một bên, khinh bỉ nhìn Y Sâm đang kích động chơi trò chơi.

Còn có trò chơi thì cứ chơi, tại sao phải thiết lập tên tuổi người trong trò chơi giống tên tuổi cô như vậy.

Nhìn thử dáng vẻ Y Sâm lúc này đi, giống như là Tiểu Thất cô đang xxoo hắn vậy!

“Tôi nói này Y Sâm, rốt cuộc là anh tới tìm tôi, hay là tới chơi trò chơi?” Tiểu Thất cởi áo khoác của mình vứt sang một bên, rồi ngồi ở bên giường, ưu nhã cong đùi vừa dài vừa mịn của mình lên.

“Đều có, đều có. . . . . .” Đầu Y Sâm cũng không xoay lại, vẫn nhìn chằm chằm màn hình trò chơi, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, nếu không sẽ chết!”

Tiểu Thất liếc Y Sâm, nếu không phải tính tình cô dễ chịu, trò chơi trang bị kia đã sớm thành một đống phấn rồi.

Tiểu Thất đứng lên, đi tới, rót cho mình một ly cà phê.

Nhẹ uống một hớp, Tiểu Thất tựa vào bên giường, khẽ nhắm mắt.

Tên Y Sâm này rốt cuộc đến tìm cô làm gì?

Ngày hôm qua, cô nhận được mười triệu đô la mua đầu của Lộ Á Sâm.

Phải, nếu mạng tên Lộ Á Sâm nhiều tiền như vậy, cô liền bất đắt dĩ nhận nhiệm vụ.

Nhưng khó hiểu là, bất kể Liệp Ưng hay Chu Tiêu, hoặc là Y Sâm trước mắt, không có một người nào đồng ý cô nhận nhiệm vụ này.

Người bỏ tiền mua đầu Lộ Á Sâm càng thêm thần bí, theo như quy định thanh toán một nửa tiền đặt cọc liền biến mất không còn dấu vết, chỉ nói một khi lấy được đầu Lộ Á Sâm, một nửa tiền còn lại sẽ giao đúng hạn.

Bọn Liệp Ưng nói, theo như tình hình bây giờ, loại nhiệm vụ này không thích hợp nhận lấy. Bọn họ đều không đồng ý cô tới ám sát Lộ Á Sâm.

Nhưng mà, Tiểu Thất cô rất cố chấp, chính là một đầu trâu bướng bỉnh. Chuyện cô đã quyết định, chính là mười chiếc xe tải cũng kéo không lại.

Cho nên vào tối ngày hôm qua cô cũng đã nhận được tin tức Lộ Á Sâm tới Milan, cô liền tự mình đi tới đó.

Nhưng mà ai biết, chân trước cô mới vừa đến, chân sau Y Sâm liền tới. Hiện tại làm phiền cô còn chưa nói, còn chiếm dụng gian phòng của cô!

“A. . . . . .” Đột nhiên Y Sâm kêu rên một tiếng làm Tiểu Thất giật mình.

“A. . . . . . sao Tiểu Thất mỹ nhân lại yếu thế này! Như vậy là chết rồi?” Y Sâm tiếp tục kêu rên vang lên.

Tiểu Thất thật sự không nhìn nổi nữa, trợn mắt nhìn thẳng đi tới bên cạnh Y Sâm, quăng một cái tát về phía đầu của hắn.

“Lão nương còn chưa có chết! Thế mà anh lại nguyền rủa lão nương, ước gì tôi sớm chết là sao?”

“Tôi nào có?” Y Sâm đáng thương nhìn Tiểu Thất.

Bên ngoài Tiểu Thất thì cười nhưng trong lòng lại không cười, quả đấm trong tay thiếu chút nữa vung tới trên mặt Y Sâm.

“Lão nương đang bận, anh có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả rồi cút ra xa cho lão nương!”

“A, không cho đánh mặt của tôi!” Y Sâm đưa hai tay che kín gương mặt tuấn tú của mình. Hắn toàn dựa vào gương mặt để kiếm cơm, nếu thành xấu xí, thì làm thế nào?

“Đánh xấu rồi cô đền cho tôi?”

“Hả?” Quả đấm của Tiểu Thất đã đến trên lỗ mũi Y Sâm, giọng nói mang theo nhàn nhạt uy hiếp, “Rắm thúi của anh rốt cuộc thả hay không thả?”

“Thả, thả!” Y Sâm nhẹ nhàng bĩu môi một cái.

“Tôi không phải cam tâm tình nguyện nói, là hoàn toàn khuất phục ở dưới dâm uy của Tiểu Thất mỹ nhân cô!”

Tiểu Thất gật đầu, một tay nâng cằm Y Sâm lên: “Anh Y Sâm, anh hãy nói cho gia đi!”

“Má nó.” Y Sâm đánh rớt tay Tiểu Thất, khôi phục lại bình thường, “Tiểu Thất, cô không thể đi ám sát Lộ Á Sâm!”

Tiểu Thất cau mày lại, hay tay ôm ngực nhìn Y Sâm, “Tôi biết ngay anh vì cái này mà tới!”

“Biết tôi là gì mà đến, thì cô càng không thể hành động!” Sắc mặt Y Sâm hơi nghiêm túc, “Cô biết, Lộ Á Sâm cũng không phải người bình thường. Còn nữa cô không phải cảm thấy người mua mạng Lộ Á Sâm rất kỳ quái sao!”

“Là rất kỳ quái!” Tiểu Thất gật đầu, “Anh đừng nói với tôi, lúc anh xuất hiện, bọn Ưng cũng không biết!”

Y Sâm quẫn bách, gật đầu. Hắn không phải vì lo lắng cho cô, mới đi theo sao?

“Được rồi!” Tiểu Thất vui vẻ cười một tiếng, “Nghe anh lần đầu, anh nói không đi vậy thì không đi!”

Tiểu Thất tựa vào bả vai Y Sâm.

Y Sâm vừa nghe lời Tiểu Thất nói, “Thật?”

“Dĩ nhiên là còn thật hơn ngọc trai!”

“Ha ha. . . . . .” Y Sâm cười ngây ngô hai tiếng vỗ vỗ bả vai, “Cô mẹ nó. . . . . . A. . . . . .”

Tiểu Thất hơi lắc đầu, đỡ Y Sâm bị mình đánh ngất xỉu.

Người này thật sự ngu hết biết! Cô đã tới rồi, có thể bỏ nửa chừng sao? Lại nói, tên Lộ Á Sâm đúng là một nhân vật nguy hiểm, đối với bọn họ cũng có uy hiếp, dù sao bây giờ có người bỏ tiền mua mạng của hắn, một công đôi việc, có tiền, còn có thể lấy mạng Lộ Á Sâm.

Tiểu Thất đỡ Y Sâm, để cho hắn nằm ở trên giường, đắp chăn cho hắn, “Ngủ đi! Tỉnh ngủ, tôi sẽ trở lại. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.