“Cạch......” Cửa phòng bệnh bị mở ra lần nữa.
Hàn Khuynh Thược sâu kín đi vào, theo sau là Ninh Trúc Mặc.
Hàn Khuynh Thược cười nhìn Ninh Doãn Ngân: “Hồ ly thối, xem ra tinh thần của chú không tệ, không phục rất nhanh!”
Anh Thanh Lưu đúng là số một. Không hổ là thủ hạ của anh Ưng!
“Sao các người lại đến đây?” Ninh Doãn Ngân hơi ngồi dậy, đau đớn trên vết thương làm anh cảm thấy khó chịu.
“Tiểu tử thúi, con nói cái gì đó?” Ninh Trúc Mặc hung hăng trừng mắt Ninh
Doãn Ngân, “Chẳng lẽ ông không thể đến thăm con một chút sao? Nói cái gì đó?”
Nếu không phải trên người Ninh Doãn Ngân còn có vết thương, Ninh Trúc Mặc thật sự cho anh một trận!
Cái tên tiểu tử thúi này, cũng được tổ tông phù hộ, mạng cũng khá lớn. Nếu
không, cho dù thật sự là một con hồ ly, có chín cái mạng cũng không đủ
bắt anh!
“Ông đã nói với con, con nhìn mình một chút xem dùng
mạng của mình để chặn họng súng. Con thật cho mình là mình đồng da sắt
à?” Ninh Trúc Mặc hung hăng trừng mắt Ninh Doãn Ngân, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên người anh.
“Đây không phải là.......Đây không phải là nhất thời tình thế cấp bách sao?” Ninh Doãn Ngân cúi đầu.
Anh biết sau khi ông lão biết chuyện này nhất định sẽ cuồng oanh loạn tạc anh. Anh không đoán sai mà!
Hàn Khuynh Thược đứng một bên nhún vai, nói: “Con ra ngoài tìm mẹ con. Hai con hồ ly các người ở đây nói chuyện một chút đi!”
Hàn Khuynh Thược cười ha ha, nhanh chân bỏ chạy.
Nó biết ông cố có vài lời muốn nói với hồ ly thối. Tất nhiên nó phải để
cho hai người chút không gian, Có mấy lời, nó không tiện nghe.... ......
Cửa phòng bệnh được đóng lại! Bóng dáng nhỏ nhắn của Hàn Khuynh Thược bị cửa phòng bệnh ngăn cách.
Hai mắt Ninh Trức Mặc lóe lên tia sáng hài lòng. Cháu cố gái của ông, nhưng làm ông vô cùng hài lòng!
Là con bé Hàn Khuynh Thược kịp thời mời Thanh Lưu đến, con mới có mạng trở về!” Ninh Trúc Mặc nhìn Ninh Doãn Ngân, nói ra.
“Con hôn mê bao lâu rồi?”
“Con cứ nói đi?” Ninh Trúc Mặc thản nhiên liếc Ninh Doãn Ngân.
“Thanh Lưu? Con bé kia làm sao quen biết Thanh Lưu?” Ninh Doãn Ngân nhướng mày.
Ninh Doãn Ngân nhíu mày lại.
Thanh Lưu chính là bác sĩ tư nhân gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức. Mà người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức làm sao có thể mời được?
“Việc ấy, ông không biết.” Ninh Trúc Mặc tức giận nhìn Ninh Doãn Ngân “Nếu như không mời đến, con còn có mạng trở về sao?”
“Này, con nói này lão già, con vừa mới tỉnh lại, ông có cần phải hung dữ như
thế không?” Vẻ mặt Ninh Doãn Ngân có chút ủy khuất, con như trách anh
dùng thân đỡ đạn cũng không cần phải như vậy đi! Huống chi, hôm nay khẩu khí của lão già nhà anh vô cùng kỳ quái!
“Ông hỏi con, có phải
con ở bên ngoài gây ra chuyện gì không?” Ninh Trúc Mặc cất giọng ôn hòa, giống như đang hỏi một người khác đã ăn cơm chưa.
“Con có thể gây ra chuyện gì chứ?” Ninh Doãn Ngân giễu cợt.
“Vậy sao con lại bị thương?” Ninh Trúc Mặc nhìn về phía vết thương của Ninh Doãn Ngân.
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm.” Ninh Doãn Ngân cúi đầu xuống.
“Ừ, thật là một chuyện cười. Từ khi nào Ninh thiếu con bắt đầu ‘công trình’ thấy việc nghĩa hăng hái làm vậy?” Trên mặt Ninh Trúc Mặc viết to ba
chữ ‘ta không tin’.
Nếu Ninh thiếu thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy khẳng định trời sẽ mưa ba ngày ba đêm!
“Con không nhớ sao?” Ninh Trúc Mặc cười, trong nụ cười xen lẫn chút cảm giác mất mát “Tiểu tử thúi, nếu con không nhớ rõ. Ông có thể nhắc nhở con
một chút, sáu năm trước Hồng Tường Vi, 803!”
“Ông..!” Ninh Doãn Ngân vừa nghe, hơi kích động khẽ động “Ối.... ....”
“Đáng đời đau chết con!” Ninh Trúc Mặc lạnh lùng gội một gáo nước lạnh “Con
làm chuyện gì đối với người ta lại không chịu trách nhiệm. Bây giờ biết
đền bù tổn thất rồi sao?”
“Ông......” Ninh Doãn Ngân lập tức giống như quả bóng xì hơi “Ông cũng biết rồi hả?”
“Ông ăn muối nhiều hơn con! Ông có thể không biết sao?”
Ninh Trúc Mặc ngồi trên ghế, nhìn Ninh Doãn Ngân, trong lòng thầm mắng một câu, thật là một đứa ngốc!
“Còn nữa.......” Ninh Trúc Mặc ném tờ giấy cho Ninh Doãn Ngân “Tự mình xem một chút đi!”
Ninh Doãn Ngân nhìn lại tờ giấy Ninh Trúc Mặc ném đến trước mặt.
Nhưng càng xem thì vẻ mặt càng biểu hiện vui vẻ, giống như một kẻ lang thang trúng số độc đắc.
“Ông nội, ông không có gạt con?” Tờ giấy trong tay gần như bị Ninh Doãn Ngân nhào nặn muốn nát.
Sắc mặt tái nhợt của Ninh Doãn Ngân lúc này có thêm một phần huyết sắc,
thấy rõ tinh thần đã tốt hơn, hoàn toàn không giống như một người vừa
làm phẫu thuật xong.
“Ông ăn no không có chuyện gì làm à?” Ninh Trúc Mặc thật tình cảm thấy đứa cháu này hơi ngu ngốc “Tại sao phải lừa con!”
“Huống chi chính miệng Thược Thược cũng đã thừa nhận với ông!” Ninh Trúc Mặc
nhẹ nhàng gật đầu “Ông nói con thật là ngốc. Tin tức điều tra lâu như
vậy cũng không ra!”
Nếu để cho người ta biết rõ đường đường là
Ninh thiếu đại danh đỉnh đỉnh hai hàng như vậy, không biết có bai nhiêu
trái tim cô gái vỡ vụn!
“Ha ha ha......” Ninh Doãn Ngân cười không ngừng.
Thì ra con bé là con của anh, là con của Hàn Mộ và anh!
Ninh Doãn Ngân cười híp mắt. Rất tốt! Người phụ nữ Hàn Mộ này không chỉ trốn anh sáu năm, còn dẫn theo con anh bỏ trốn sáu năm.
Anh thật kích động lại không khỏi tức giận!
“Tiểu tử thúi, ông nói với con. Đứa bé Thược Thược này rất được lòng ông. Nếu con không thể để con bé cam tâm tình nguyện gọi con một tiếng ba,
ông......” Ninh Trúc Mặc chỉ vào Ninh Doãn Ngân, nhất thời quên mất dùng từ gì.
“Ông cái gì?” Ninh Doãn Ngân thản nhiên hỏi.
Ông lão này đúng là một người “có mới nới cũ”. Mới quen biết con bé mấy ngày, nhanh như vậy đã muốn vứt bỏ anh rồi?
“Ông.... ...” Ninh Trúc Mặc phong khinh vân đạm phun ra ba chữ “Ông thiến con!”
Ninh thiếu: “thiến con, sau này ai nối dõi tông đường cho nhà họ Ninh?”
Ninh Trúc Mặc: “Yên tâm, ông có con bé Thược Thược. Sau này để chồng con bé ở rể!”
Ninh thiếu: “Ông.....:”
Ninh Trúc Mặc: “Ông cái gì mà ông? Doãn Ngân à, lần đầu tiên ông phát hiện,
thì ra con rất khác! Được rồi, Thược Thược không có di truyền!”
Ninh thiếu: “... ....” Trên đỉnh đầu xuất hiện ba vạch đen, cộng thêm một đàn quạ đen bay qua.....