“Ha ha.....” Đường Á Sâm đột nhiên không chút hình tượng cười thật to.
Tay cầm tách cà phê đổ vào ly thủy tinh, Đường Á Sâm lấy bộ dụng cụ pha trà.
Kỳ thật, so với loại đắng chát khó chịu của mùi vị cà phê, anh ta càng yêu thích trà hơn.
Uống trà là việc anh ta thích làm nhất khi rảnh rỗi.
Tuy trà có mùi vị đắng chát nhẹ, nhưng lại có thể làm cho người ta có cảm giác hương thương ngọt ngào của nó lan tỏa.
Kỹ thuật pha trà của Đường Á Sâm rất thành thạo, từng bước một vô cùng quen thuộc.
Đường Á Sâm anh là con hoang của cha anh ở bên ngoài với một nữ ca sĩ sinh ra.
Mà người nữ ca sĩ sinh anh ta chính là một người phụ nữ chính tông.
Cho nên theo lý trên người anh ta chảy một nửa huyết thống nước Mỹ, một nửa huyết thống Trung Quốc.
Nói như vậy, anh ta yêu thích loại trà Bác Đại Tinh Thâm gì đó, cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân.
Pha một ly trà, nước từ chảy vào trong ly trà, vài lá trà xanh trôi lượn lờ trong nước, hình ảnh này rất có cảm giác.
Đường Á Sâm mỉm cười, bưng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp, nhắm hai mắt lại, dường như cảm giác được hương thơm của loại trà này cũng không đậm, mùi vị cũng không đắng.
Từ nhỏ, anh ta sống một cuộc sống bị chửi rủa. Người mẹ là ca sĩ kia bởi vì bị người cha lãnh khốc vô tình ngắm trúng, một đêm ân sủng, cho nên mới có sự hiện hữu của anh ta.
Hoặc đổi lại một câu, bà ta vốn không nên tồn tại.
Số phận của anh thay đổi đến khi có sự xuất hiện của cô, là một cô gái tên Hàn Mộ xuất hiện làm cho anh cảm thấy bầu trời bao la.
Cho tới bây giờ cô chưa từng cho anh ta một chút dịu dàng, làm cho anh ta dựa vào, làm cho anh ta yên tâm. Cô nói cho ta biết, người mạnh mẽ chính là một người khi ngã xuống sẽ tiếp tục đứng lên đi về phía trước. Cho dù bước chân nặng nề, nhưng cũng muốn lựa chọn bước từng bước.
Cho nên từ một khắc đó, anh ta bắt đầu làm cho bản thân mạnh mẽ. Anh ta thề, nhất định sẽ làm cho những người từng thương tổn anh ta không có kết quả tốt.
Trước đó không lâu anh ta đã làm được, anh ta đã làm bản thân mạnh mẽ. Anh ta giam cầm cha mình, giết anh đoạt quyền! anh ta nhìn cha mình bằng ánh mắt miệt thị, anh ta nói cho ông ta biết, từ hôm nay trở đi vận mệnh của ông ta sẽ do anh ta nắm giữ!
Khoảnh khắc đó, anh ta nhìn thấy trên mặt ông Walker mang theo vẻ hối hận!
Hối hận?
Đường Á Sâm lạnh lùng.
Ông ta hối hận lúc trước không đánh chết đứa con hoang này hay hối hận lúc trước không đối xử tốt với anh ta!
Hối hận! Trên đời này vĩnh viễn không có hối hận, phải không?
Đường Á Sâm uống trà, dựa vào sô pha, dường như đang tự điều gì.
“Cộc, cộc.... ...” Một trận âm thanh truyền từ bên ngoài vào, âm thanh giẫm lên mặt đất vẫn vang lên.
Đường Á Sâm không ngẩng đầu lên, cứ lẳng lặng nhìn lá trà nhẹ nhàng nổi trên mặt nước.
“Ông chủ!” Đúng lúc là người đàn ông mặc tây trang.
Trán của anh ta dầy đặc mồ hôi, biểu hiện trên mặt hơi khẩn trương và bất an.
“Trời sập xuống rồi hả?” Giọng nói của Đường Á Sâm vẫn bình tĩnh không chút dao động, một tia dao động cũng không có.
“Không phải, ông chủ!” Người đàn ông mặc tây trang lén nhìn Đường Á Sâm.
Anh ta thật không có lá gan dám nhìn thẳng vào ông chủ. Ông chủ vẫn mang mặt nạ, không có nhiều người gặp qua mặt thật của anh ta.
Hôm nay, cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy gương mặt thật của ông chủ. Thì ra chủ nhân cũng không giống như lời đồn đãi của người ngoài. Không chỉ có thế, kỳ thật chủ nhân lớn lên rất đẹp trai.
“Nói!” Đường Á Sâm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ pha trà trên bàn, hai mắt vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông mặc tây trang không khỏi lạnh run một cái. Vừa rồi bắt được tin tức sẽ lo lắng. mồ hôi nhỏ giọt. Hiện tại lại bị hơi thở lạnh lẽo của chủ nhân hù sợ. Giờ phút này anh ta không biết mình đổ mồ hôi nóng hay đổ mồ hôi lạnh.
“Ông chủ, bên Italy đã xảy ra chuyện!” Người đàn ông mặc tây trang cúi thấp đầu, muốn che dấu sự bối rối của bản thân.
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Á Sâm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu đen nhìn người đàn ông mặc tây trang.
“Dạ......Phải...” người đàn ông mặc tây trang nhìn đôi mắt phía trước như biển cả, trong khoảng thời gian ngắn đã quên lời mình muốn nói.
“Tôi hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Á Sâm bỏ tách trà sứ thanh hoa trong tay xuống, giọng nói hơi đề cao.
“Là.....Là gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức!” Người đàn ông mặc tây trang không ngừng lau mồ hôi trên trán, hai chân hơi run rẩy, “Là bên tam gia, tam gia đi rồi!”
Trong chớp mắt, vẻ mặt Đường Á Sâm chợt tái mét.
“Anh nói anh ba làm sao?”
“Lợi ích bị cướp, người đã chết trong trận đấu súng!”
Trên mặt Đường Á Sâm nặng nề chợt thở ra một hơi, lưng dựa vào ghế sô pha, mắt nhắm lại chi đi màu xanh của biển. Anh ta khẽ nâng một tay, nhẹ xoa giữa lông mày.
Làm sao có thể? người đối đã anh ta như anh em ruột làm sao cũng đi?
Đường Á Sâm nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.
Thật sự muốn từng bước rời khỏi anh ta mà!
“Nói tiếp!” Đường Á Sâm mở miệng, trong giọng nói làm cho người ta không có cảm giác mệt mỏi.
“Người ghệ náo loạn trong gia tộc La Sài Tư Nhĩ Đức ngài biết đến!” Người đàn ông mặc tây trang liếc nhìn Đường Á Sâm, “Là Liệp Ưng, là cậu ta cướp đi tất cả quyền lợi, còn......Còn chủ động giết tam gia!”
Liệp Ưng?
Đường Á Sâm híp ánh mắt nguy hiểm lại, một người cùng anh ta không bại lộ, Liệp Ưng cả ngày chỉ mang mặt nạ! Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy Liệp Ưng là một cậu bé chưa phát triển hoàn toàn!
Trừ phi.... ...
Trừ phi, sau lưng Liệp Ưng còn có một thế lực lớn ủng hộ cậu ta.
“Sắp xếp xuống, tôi muốn lập tức đi Italy!” Giọng nói Đường Á Sâm lạnh lùng vang lên.
“Vậy còn thành phố A?” Người đàn ông mặc tây trang cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, vẫn không nhúc nhích.
“Bên kia, tôi sẽ tự sắp xếp.”
Đường Á Sâm hơi cúi đầu, dường như đang suy tư. Chiếu theo lý, người kế thừa gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là anh ba, đây cũng là tâm nguyện cả đời của anh ba anh ta.
Hôm nay, anh ba chịu đau đớn do bị hạ độc, như vậy tất cả của anh ba, anh ta nhất định sẽ cướp lại tất cả! Dù cho huyết tẩy gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức anh ta cũng không tiếc bất cứ giá nào.