Vì vậy, một chút hảo cảm đối với Vũ Văn Vĩ Thần trong phút chốt hoàn toàn biến mất không còn, anh ta quả nhiên là một Tổng Thống làm cho người ta không thể chịu được, anh ta có mặc vào lớp thân sĩ cũng không thay đổi tính cách xấu xa này.
Lúc này phim sắp mở màn, Đào Du Du đến trước mặt anh nhận lấy bỏng ngô và kem, sau đó hoa hoa lệ lệ đi về phía thang máy.
Vũ Văn Vĩ Thần đi theo sau cô cũng đi vào thang máy, nhưng anh không có đi vào. Trong thang máy có rất nhiều người, Vũ Văn Vĩ Thần không có kinh nghiệm chen lấn, nhìn Đào Du Du tự nhiên đi vào như vậy, anh lại đứng đó không nhúc nhích.
Sau khi Đào Du Du quay lại nhìn, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần còn đứng đối diện với mình như vậy, chân bình tĩnh đứng bên ngoài thang máy.
“Đi vào đi.” Cô có chút không hiểu anh như thế nào, Đào Du Du mở miệng nói với anh.
“Cô đi ra, chúng ta ngồi đây một chút.” Vũ Văn Vĩ Thần không nghe lời cô ngoan ngoãn đi vào, ngược lại anh chìa
tay túm Đào Du Du ra ngoài.
"Anh làm gì vậy? Vì sao không đi vào thang máy?" Đào Du Du bị kéo ra ngoài cảm thấy rất khó chịu. Lúc này cửa thang máy phía sau cô đã khép lại, từ từ đi lên.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn sắc mặt cô rất khó chịu, chỉ thản nhiên nói: "Cô không thấy trong đó có rất nhiều người sao?"
"Xem phim vốn có rất nhiều người, chẳng lẽ anh còn phải chờ một mình anh đi vào thang máy sao?" Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cô phát hiện hôm nay cùng anh đi xem phim chính là một sai lầm.
"Dù sao đợi một chút nữa rồi đi cũng tốt mà." Không muốn cãi nhau với Đào Du Du, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình nghĩ như vậy cũng không thực tế, dù sao anh đã quyết định đến rạp chiếu phim, trong lòng đã chuẩn bị làm một người dân bình thường thật tốt, nhưng mà không ngờ áp dụng vào lại là khó khăn lớn như vậy.
Nếu vé xem phim có thể dùng tiền để giải quyết, vậy chuyện đi thang máy cũng sẽ như vậy đi.
Quan trọng là trên người hai người bọn họ không còn một xu tiền mặt.
Cuối cùng còn dư lại hai trăm đồng, anh liền mua hai cái bỏng ngô và hai que kem, đưa tiền rồi cất bước đi, cũng không đợi người khác thối tiền lại cho anh.
Đợi năm phút, thang máy từ trên lầu đi xuống, lần này cũng giống như lần trước, cửa vừa mở ra, trước cửa thang máy có rất nhiều người ùn ùn kéo vào, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy tình huống này lại do dự, nhưng lần này Đào Du Du không cho anh cơ hội, cô đứng sau lưng anh, dùng sức mạnh mẽ đẩy anh vào thang máy, sau đó cô cũng đi vào, rồi có vài người đi vào theo, trong chớp mắt cửa đóng lại ngăn cách với người bên ngoài.
"Cô cái người phụ nữ này...." Bị chen lấn trong đám người, Vũ Văn Vĩ Thần muốn quay lại phát tiết với Đào Du Du, lần này người đông lắm, hơn nữa đa số là con gái, thật không có cách nào ra tay được, vì vậy đánh phải thôi.
Anh đứng trong thang máy mà sắc mặt rất khó chịu, mùi nước hoa từ các cô gái bên cạnh không ngừng bay vào mũi anh, khiến anh cảm thấy cái mũi mẫn cảm của mình ngày càng tệ...
Nhắm mắt lại, anh cố gắng làm tâm tình khó chịu của mình phải bình tĩnh lại, chờ đến khi thang máy dừng lại, liền theo đám người đi ra ngoài.
Đào Du Du không nhìn anh, chỉ cầm vé xem phim đi tìm phòng chiếu phim.
Lúc hai người đến phòng chiếu phim thì bộ phim được mở màn, toàn bộ phim chiếu phim đều một mảnh tối đen, chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình lớn để tìm chỗ ngồi.
Nếu bọn họ chọn một bộ phim tình cảm, thì có thể tìm chỗ ngồi dễ dàng, nhưng mà Đào Du Du cố tình chọn phim kinh dị, phim chiếu được khoảng mười phút, trên cơ bản màn hình đều là màu đen, vì vậy khiến trong phòng chiếu phim có ánh sáng hắc ám quái dị.
Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được chỗ ngồi cho mình, vừa ngồi xuống, Đào Du Du còn chưa ăn kem thì trên màn hình lớn xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng làm cho giật mình, que kem trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Không kịp đau lòng vì que kem, màn hình liên tiếp xuất hiện những hình ảnh làm Đào Du Du căng thẳng, nhiều lần bị dọa sợ tới mức lấy tay che mắt, không dám nhìn hình ảnh khủng bố này.
"Đây là theo lời cô muốn xem phim kinh dị?" Vũ Văn Vĩ Thần ngồi một bên hoàn toàn không bị hình ảnh trên màn hình làm ảnh hưởng, anh nhàn nhã cắn que kem trong tay mình, vừa ăn bỏng ngô, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, miệng lại nhịn không được khinh bỉ Đào Du Du nhát gan.
"Này....Chẳng lẽ anh không sợ sao? Anh không biết đây là rất khủng bố sao?" Đào Du Du bị lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần kích thích, trong chớp mắt rủ mắt xuống, vẻ mặt không phục quay đầu hỏi anh.
"Loại phim này không phù hơp với logic ngây thơ, chỉ phù hợp với nhân tài không hề có suy nghĩ ngây thơ để xem." Vũ Văn Vĩ Thần vừa đáp vừa ăn bỏng ngô.
"Cái gì? Ngây....ngây thơ? Anh nói phim kinh dị này ngây thơ?" Đào Du Du không dám gật bừa cách nói của anh.
"Cô xem, cô gái kia có phải rất giống cô không?" Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng nói với cô vấn đề ngây thơ này, phát hiện tâm tư của cô chưa từng đặt vào phim, thì chỉ vào màn hình hỏi cô.
Đào Du Du bị lời nói của anh hấp dẫn quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, kết quả suýt chút cô đã bị dọa chết, gương mặt một con quỷ được phóng to trên màn hình nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước tất cả người xem.
Đào Du Du bị dọa đã đủ thê thảm, cô nhịn không được hét lên một tiếng, cả người run rẩy nhào vào người Vũ Văn Vĩ Thần, đầu cọ mạnh vào cánh tay anh, hận không thể chui vào lòng anh.
"Này, cô làm sao vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy cánh tay bị Đào Du Du gắt gao ôm chặt, ngay cả bỏng ngô đều ăn cũng không xong.
"Thật....Thật đáng sợ....Dọa....dọa tôi sợ chết mất...." Đào Du Du run rẩy ôm cánh tay anh, đầu càng cúi thấp xuống.