Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 151: Chương 151




Tiểu Chu nghiêm túc nhìn chân Đào Du Du, sau đó căn cứ vào bàn chân cô rồi ghi lại, theo ảnh chụp, rồi đứng dậy hỏi: “Cô mang giày mới sẽ xuất hiện hiện tượng cọ sát chân sao?”

“Có đôi khi giày mới sẽ có tình trạng này, sau đó mang giày DF cũng vậy.” Đào Du Du suy nghĩ nói.

“Thì ra là thế, giày mới có tình trạng này là chuyện bình thường, về phần giày DF, có lẽ bọn họn quen dùng làm bằng da nên đối với chân cô dễ dàng mang một chút, chúng tôi đang suy xét xem dùng một ít vật liệu gì để làm ra một loạt giày cao gót, để mùa hè cô mang vào thật thoải mái.” Tần Tức nhìn chân Đào Du Du, một tay ôm ngực một tay chống cằm suy nghĩ nói.

“Một………Một loạt?” Đào Du Du trong lòng suy nghĩ, cái gọi là một loạt rốt cuộc là bao nhiêu?”

“Chính là 12 đôi, màu sắc và kiểu dáng không giống nhau.” Tần Tức biết trong lòng Đào Du Du đang nghi hoặc, vì vậy giải thích với cô.

“Cái gì? 12 đôi? Nhiều như vậy?” Đào Du Du nghe số này, lập tức cảnh giác lên.

Theo lý mà nói, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ vứt có một đôi giày của mình, làm gì phải trả cho mình 12 đôi? Hơn nữa rõ ràng nhìn thấy, giày D&S một đôi này bằng cô mua hai đôi, huống chi đây là nhà thiết kế tự đến phục vụ mình, sẽ không tính phí phục vụ, chỉ là bốn chữ số lượng do người tạo ra, nghe qua cũng đáng ít tiền.

Đào Du Du tính tới tính lui trong đầu nhưng không có khả năng có nợ được, đột nhiên nhớ tới câu nói của Vũ Văn Vĩ Thần sau khi nhìn thấy chi phiếu tiền mặt trong ví tiền của cô.

"Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm không ít tiền đi?"

Cạc cạc cạc....

Anh ta, anh ta sẽ không thấy mình nhiều tiền, vì vậy chủ tưởng giúp mình tìm một nhà thiết kế giày chứ, cuối cùng để cô thanh toán đi?

Đây chỉ có thể là lý do duy nhất.

Đào Du Du suy nghĩ một chút, lập tức không bình tĩnh, cô nở nụ cười tươi nhìn về phía nhà thiết kế: "này.....Cái kia.....Không cần nhiều giày như vậy, tôi....Thật ra hiện tại tôi cũng có rất nhiều giày để mang...."

"Trước tiên như vậy đi, không quấy rầy hai vị, chờ sai khi làm xong giày này, chúng tôi lập tức phái người đưa đến, hẹn gặp lại." Không đợi Đào Du Du nói xong, Tần Túc ngắt lời của cô, xoay người rời đi.

"Cái kia.....Tôi nói......" Đào Du Du nhìn bóng lưng Tần Túc và Tiểu Chu rời đi, muốn gọi bọn họ lại, nói cho bọn họ không cần thiết kế nhiều giày như vậy, nhưng mà dường như bọn họ không cho cô cơ hội, hai người giống như không nghe thấy lời cô nói, đi ra khỏi văn phòng.

Đào Du Du suy sụp ngồi trên ghế sô pha, trong lòng đau đớn khi sắp mất đi số tiền lớn.

"Thế nào? Có người tặng cậu nhiều đôi giày đẹp vậy không phải nên rất vui vẻ sao? Vì sao vẻ mặt giống như có đại nạn đến nơi vậy?" Dương Vi Tiếu nhìn thấy vẻ mặt Đào Du Du có chút không thích hợp, vì vậy buồn cười hỏi.

"Aizzz, Vi Tiếu cậu không biết đâu, ngài Tổng Thống tuyệt đối âm hiểm vô sỉ không có lòng tốt tặng giày cho mình, giày này, nhất định là anh ta muốn mình thanh toán." Đào Du Du mặt bi thống nhìn Dương Vi Tiếu, hữu khí vô lực nói.

"Không...... Không thể nào! Tuy rằng mình không biết cậu và ngài Tổng Thống đã tiến triển thế nào, nhưng mà những từ cậu vừa nói, sau này đừng nói trước mặt người khác." Dương Vi Tiếu nhìn sắc mặt Đào Du Du, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Đào Du Du biết cô có ý muốn tốt cho mình, cười khổ: "Yên tâm, về điểm ấy mình có chừng có mực."

"Vậy là tốt rồi, hôm nay mình đến đây là muốn nói với cậu một tiếng, mình được tự do rồi, từ nay về sau không cần ở nhà họ Thác Ngọc nữa, hơn nữa tài sản của Nguyên Tục và con mình sẽ chia đôi, cũng đủ cho mẹ con chúng tôi sinh hoạt sau này. Du Du, mình cũng giống cậu, trở thành mẹ độc thân rồi. Hôm nay có thể đi đến bước này, thật sự không thể không nhờ sự giúp đỡ của cậu, mình thật sự rất cảm ơn cậu...." Dương Vi Tiếu nói, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, cô biết, nếu không phải Đào Du Du giúp đỡ, tự bản thân mình không biết sẽ gặp phải tình cảnh bi thảm đến mức nào.

"Nha đầu ngốc, cậu nói gì cảm ơn với không cảm ơn chứ? Chúng ta là quan hệ gì? Cậu là bạn bè tốt của mình, dù sao mặc kệ thế nào, sau này cậu dẫn theo đứa nhỏ đến một nơi nào đó sống thật tốt, như vậy Thác Ngọc Nguyên Tục ở trên trời sẽ vui vẻ hạnh phúc, mới có thể có cảm giác an ủi." Vỗ vai Dương Vi Tiếu, Đào Du Du cười an ủi cô ta.

"Ừ. Du Du, mình đưa địa chỉ nhà mới cho cậu, nếu cậu rảnh thì đưa Tiểu Nho và Dục Huyên đến đó chơi, mình làm món ăn đãi mọi người." Dương Vi Tiếu cười nói sau đó cầm điện thoại gửi một tin nhắn đến điện thoại Đào Du Du, rồi đứng lên: "Tốt lắm, mình không quấy rầy cậu làm việc, cậu từ từ làm, mình về trước đây."

"Đi sao? Ở lại ăn trưa rồi đi." Đào Du Du nhìn Dương Vi Tiếu muốn đi, hơi luyến tiếc.

"Chờ cậu thật sự thành nữ chủ nhân ngôi nhà này, mình sẽ ở lại dùng cơm, đừng tiễn, tự mình đi là được rồi, ha ha...."

Dương Vi Tiếu cười nói, cố ý ái muội chớp mắt với Đào Du Du, sau đó cười đi ra cửa phòng.

Đào Du Du hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô ấy, muốn nói cho cô ấy biết cô và ngài Tổng Thống không có gì, đã thấy cô ấy đi đến cửa, há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi.

Sau khi Dương Vi Tiếu đi rồi, Đào Du Du ngồi vào thế thoải mái làm việc, trong đầu không nghĩ đến 12 đôi giày, nếu tính một đôi một vạn thì tốt lắm, 12 đôi cũng phải 12 vạn nha, 12 vạn mua giày quý giá này, có phải đầu cô bị lừa đá rồi không?

Hơn nữa, vấn đề là khẳng định giày này không chỉ một vạn một đôi, chính xác hơn một vạn đồng một đôi giày là giá bán ổn định nhất trong thương trường, giống như cô cái gọi là chính tay nhà thiết kế tự mình tạo ra, đoán chừng 12 vạn một đôi cũng không quá phận nha.

Nếu là 12 vạn một đôi, như vậy 12 vạn nhân 12.....

A a a.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.