"Bình thường à? Ai du, Tổng Thống, nhất định là ánh mắt của ngài quá
cao, thật ra người phụ nữ như bình thường mới phải, phụ nữ quá xinh đẹp
cũng không tốt, dễ dàng bị người ta ham muốn, biết không?" Lúc này Đào
Du Du như một bà mai có một nốt ruồi dài nơi khóe miệng, rất là gà mẹ
nói với Vũ Văn Vĩ Thần.
"Cô đây coi là có tính tự an ủi mình không?" Vũ Văn Vĩ Thần im lặng nhìn cô, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "tấm lòng thật tốt."
"Tôi.... ..." Khóe miệng Đào Du Du giật giật, choáng, một phút không đả
kích được cô thì sẽ chết sao? Vì sao lại muốn nhằm vào cô? Vì sao? Vì
sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, Đào Du Du tiếp tục phát huy tinh
thần bát quái của mình, vừa thăm dò: "Cô ấy là công chúa sao? Thiên kim
nổi tiếng?"
"Không phải." Anh rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, không một chút chán ghét bộ dạng phiền phức của cô.
"Đó là diễn viên? Người mẫu? Người nổi tiếng? Đại sứ nhân ái?" Đào Du Du tìm tòi suy nghĩ những nhân vật đẹp đẽ kia có thể trở thành phu nhân
của Tổng Thống, trong lòng cô càng thêm khẳng định, cô gái thần bí này
nhất định là đối tượng mà người mẹ Ngả Cầm Thị đã sắp xếp cho Vũ Văn Vũ
Văn Vĩ Thần đi xem mắt.
“Cũng không phải” tiếp tục lắc đầu, Vũ Văn Vĩ Thần chợt nhìn cô chăm chú rồi nói: “Vì sao cô lại có hứng thú với cô ấy như vậy?”
“Hả? A, a... Ha ha, không có... không có gì đặc biệt cảm thất hứng thú,
chỉ là... tùy... tùy tiện hỏi thôi... Tùy thiện bát quát một chút... Mà
thôi...” Cô chột da vừa nghiêng mắt nhìn anh, vừa nhỏ giọng trả lời.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô nói vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh quay
đầu nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng trong xe, trên đó đang phát
chương trình tin tức quốc tế.
Đào Đu Đu lén nhìn anh vài lần, thấy anh không muốn để ý đến cô, vì vậy
cũng không cảm thấy thú vị nên dời tầm mắt vào màn hinh tinh thể lỏng
kia, không bao lâu sau, nhìn thấy tin tức mới nhất về Vũ Văn Vĩ Thần đi
tham quan vũ khí mới nhất ở Bộ Quốc Phòng.
Trên màn hình, Vũ Văn Vĩ Thần mặc quân phục, thân hình cao lớn, mặc quân phục chỉ huy quân đội màu đỏ sậm vô cùng oai hùng, cả người anh toát ra một loại khí phách quân vương ngạo mạn.
“Không nghĩ tới mặc quân phục cũng đẹp trai như vậy.” Đào Đu Đu vừa nhìn màn hình trước mắt Vũ Văn Vĩ Thần, vừa lầm bầm lầu bầu.
Vũ Văn Vĩ Thần ngồi bên cạnh nghe cô nói như vậy, tâm tình lập tức tốt
lên, thu lại vẻ buồn cười, anh bày ra bộ dạng xem thường nói: “Hiển
nhiên tôi mặc cái gì cũng đề dễ nhìn.”
Đào Đu Đu nghe lời anh nói, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kiêu ngạo kia,
nhịn không được khinh bỉ: “Chậc chậc chậc.... tuy rằng bề ngoài nhìn rất đẹp trai, nhưng trong lòng đã đủ tu luyện rồi.”
“Cô nói cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức nhướng mày, hỏi ngược lại.
“Không có... Không có gì...” Thấy anh hơi khó chịu, Đào Đu Đu lập tức im miệng.
Cô không muốn chọc giận anh vào lúc này.
....................................................
Xe chạy trên đường khoảng hai mươi phút, sau đó ngừng lại, lái xe quay
đầu hỏi Hồ Ứng đang ngồi bên ghế lái phụ: “Ngừng ở đây sao?”
“Ừ” Hồ Ứng gật đầu, sau đó quay đầu nói với Đào Đu Đu ngồi ở ghế sau bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần: “Quản gia Đào, mời theo tôi xuống xe.”
“Xuống xe? Vậy được rồi.” Đào Đu Đu không biết vì sao Hồ Ứng bảo cô
xuống xe, đợi Hồ Ứng mở cửa xe giúp cô, cô ngoan ngoãn xuống xe.
Đóng cửa xe lại, cô thấy Vũ Văn Vĩ Thần không xuống xe.
Không biết bọn họ muốn chơi trò gì, cô dưới sự hướng dẫn của Hồ Ứng, đi vào trong một tòa nhà đẹp trước mặt.
Nơi này Đào Đu Đu đã nghe nói qua, nhưng còn chưa đến, hôm nay đã đến.
Dưới sự hướng dẫn của Hồ Ứng, bộn họ đi thẳng đến một cửa hàng trang sức xa hoa.
Đào Đu Đu xem như đã nhìn quen mặt rồi, cho dù là trước đây hay hiện
tại, cô vẫn luôn sống trong cuộc sống xã hội thượng lưu, chỉ là vài năm
sống ở nước ngoài, khiến cho cô nhận thức được đời người như cơn sóng
nhỏ và gian khổ. Vì vậy, sau khi vào trong cửa hàng xa xỉ phẩm này,
ngược lại cô khkoong vì vửa hàng này trưng bày những lễ phụ vật phẩm
trang sức đắt tiền kia mà chậc lưỡi.
Trong lòng cô nhớ kỹ cô còn nợ Vũ Văn Vĩ Thần hơn một ngàn tiền giày, vì vậy quyết định không mua bất kỳ một vật phẩm gì ở đây.
“Cái kia... Trợ lý Hồ, anh đưa tôi đến đây làm gì? Chọn lễ phục giúp anh sao?” Mặc dù biết khả năng này không lớn, nhưng Đào Đu Đu vẫn hỏi.
“Chọn cho cô.” Hồ Ưng nói xong, đi đến một tủ quần áo đẹp trước mặt,
tiện tay chọn hai cái váy màu sâm banh ném về phía Đào Đu Đu: “Đi thay
thử xem.”
Thịnh tình nào Đào Đu Đu không có cách nào từ chối, đành phải bước đi
vào phòng thay thử dồ ở phía trước, định sau khi ra ngoài nói với Hồ Ứng rằng cô không thể mua quần áo này.
Thay một bộ váy dài, Đào Đu Đu từ trong phòng đi ra, làn váy dài nằm trên mặt đất.
Sau khi Hồ Ứng nhìn thấy cô đi ra, lập tức lấy điện thoại di động ra
chụp hình lại, sau đó gửi vào điện thoại Vũ Văn Vĩ Thần trên xe, vài
giây sau, Vũ Văn Vĩ Thần gửi tin nhắn đến, trên bức ảnh có một gạch đỏ
thật to.
Sau khi nhận được tin nhắn, Hồ Ứng ngẩng đầu nhìn về phía Đào Đu Đu, sau đó dùng tay ra dấu cho cô một dấu gạch chéo thật to.
Đào Đu Đu kéo làn váy đến trước mặt Hồ Ứng nói: “Trợ lý Hồ, hiện tại tôi đang thiếu một khoản nọ, không có tiền mua lễ phục nữa.”
“Không sao, bộ lễ phục này là Phủ Tổng Thống tài trợ, vì vậy cô cứ yên tâm chọn lựa.” Hồ Ứng mỉm cười với cô, nghiêm túc nói.
Đào Đu Đu nghe cô không cần bỏ tiền ra, tinh thần lập tức chấn động, mẹ
nó, tại sao không nói sớm? Làm hại tâm tình cô nặng nề như vậy.
Không bao lâu, Đào Đu Đu vào phòng thử đồ dổi một bộ lêc phục khác rồi đi ra, kết quả, vẫn nhìn thấy một dấu gạch chéo thật to.
Bởi vì cô không cần trả tiền, cô cũng được khích lệ, tự mình phân phó
cho nhân viên phục vụ đưa một bộ lễ phục mới nhất của năm. Thật vất vả
mới có thể cố gắng làm thịt Vũ Văn Vĩ Thần một trận cho hả giận, tất
nhiên cô sẽ không nương tay.