Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 196: Chương 196




"Hồ Ứng, cậu đưa phu nhân về nghỉ ngơi đi, tiện thể giải thích rõ ràng mọi việc với bà ấy." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt tức giận của Ngãi Cầm Thị, tuyệt không muốn giải thích bất cứ điều gì với bà, bây giờ trong lòng anh Đào Du Du mới là người anh lo lắng nhất.

Hồ Ứng nghe vậy, lập tức đến trước mặt Ngãi Cầm Thị, làm một tư thế 'xin mời' đối với bà "Phu nhân, xin mời bà đi theo tôi, tôi nhất định sẽ báo cáo việc này rõ ràng từ đầu đến cuối cho bà nghe."

Tuy Ngãi Cầm Thị rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng dằn xuống tâm tình của mình, dù sao vừa rồi bà tát một cái thật mạnh vào mặt Đào Du Du đã làm cô vô cùng mất mặt.

Đi theo Hồ Ứng ra khỏi phòng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.

"Khiến em phải chịu ủy khuất rồi." Vũ Văn Vĩ Thần sờ gương mặt bắt đầu sưng đỏ của Đào Du Du, giọng nói tràn đầy xin lỗi.

"Tôi không sao." Đào Du Du lắc lắc đầu, cố gắng né tránh bàn tay đang vuốt ve gò má mình, theo phản xạ lui về sau một bước, hy vọng có thể duy trì khoảng cách với anh.

"Em.... ....Bây giờ em rất hận anh sao?" Bàn tay của Vũ Văn Vĩ Thần ngừng giữa không trung, giọng nói hơi buồn buồn hỏi.

"À thì.... ......." Đào Du Du hơi sững sốt, không hiểu tại sao anh lại hỏi cô có hận anh hay không.

"Tuy rằng biết chuyện như thế này sau này có lẽ vẫn còn xảy ra, nhưng anh luôn hy vọng em có thể tiếp tục ở bên cạnh anh. Có thể muộn một chút, nhưng vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ." Anh nói xong, không biết lấy từ đâu ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nằm lẳng lặng bên trong."

"Đây.... ......." Đào Du Du bị chiếc nhẫn kim cương làm cho hoa mắt, không biết làm sao nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cô không hiểu anh đưa nhẫn cho cô là có ý gì.

"Gả cho anh!" Giọng nói của anh rất thấp, không có bất kỳ nghi thức lãng mạn, thật ba chữ kia anh đã ấp ủ từ hôm trước, nhưng cuối cùng vì Đào Du Du uống đến say mèm, nên anh không thể nói kịp.

"Anh.......Có phải anh bị phát sốt rồi không? Tại sao.....Nói bậy bạ gì đó....Tôi...Tôi đi xem Tiểu Bồ Đào đây." Đào Du Du bị ba chữ kia của anh làm cho sợ hãi suýt nữa cằm cô muốn rớt xuống đất, lắp bắp muốn viện cớ chạy trốn, không nên ở đây lâu.

Nhưng cô vừa xoay người, còn chưa kịp cất bước, đã bị bàn tay to của Vũ Văn Vĩ Thần nắm vai, kéo cả người cô vào lòng mình, một phát hôn lên đôi môi mềm mại của cô, trong chớp mắt khiến cô hoảng sợ dẫn đến đầu óc trống rỗng.

Vũ Văn Vĩ Thần vừa hôn cô, bàn tay to từ từ trượt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón giữa.

"Anh nghĩ Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên nên thay đổi cách xung hô với anh rồi." Sau khi đeo nhẫn vào, anh thả cô ra, khóe môi chợt nở nụ cười vui vẻ, xoay người đi về phía giường bệnh.

Đầu óc của Đào Du Du đình chỉ cả buổi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại, cô trợn to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nằm trên giường, một lúc sau mới tốt ra được một câu: "Anh.... ....Làm sao có thể như vậy.......Tôi vẫn còn chưa đồng ý với anh mà.... ...."

Này này, có ai cầu hôn như anh ta chứ? Chẳng lẽ không cần chờ đối phương đồng ý à?

"Buồn ngủ quá, anh ngủ trước đây....." Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn không nhìn đến cô, anh ngáp một cái thật dài, sau đó xoay người giả vờ ngủ.

Đào Du Du rất buồn bực.

Nhưng nghĩ đến hiện tại dù sao anh cũng là một bệnh nhân, vì vậy không quấy rầy anh nữa. Cô hơi thở dài, nhìn viên kim cương to tên tay, tâm trạng nặng nề bước ra khỏi phòng bệnh.

... .......

Trong phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, Tiêu Nhã hinh cùng đào dục huyên đang ngồi bên bàn cờ vua, Tiểu Bồ Đào thì ngồi ở trên giường rướn cao cổ nhìn xung quanh.

Đáng tiếc cô bé không chơi được trò này, chỉ có thể dùng hai mắt bối rối người anh trai thông minh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, còn Tiêu Nhã Hinh bị thua sắp phát điên lên.

"Này, chị đã thua năm bàn rồi, chẳng lẽ còn muốn chơi tiếp?" Rốt cục Đào Dục Huyên chơi hơi chán, hắn rất đồng tình liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh thua đến đỏ cả mắt, bắt đầu hối hận lúc nãy mình thắng cô ấy nhiều ván như vậy.

"Đương nhiên là muốn rồi, đến đây, tôi vẫn chưa phát huy hết thực lực chân chính đó cậu chớ đắc ý, đánh lại một ván, tôi sẽ cho cậu thấy tôi xử lý cậu thế nào." Tiêu Nhã Hinh thật sự là không cam lòng mình thua thê thảm như vậy, ở Thành Quốc, cô được tuyển chọn làm hạt giống của môn cờ vua, đánh bại địch thủ khắp cả nước. Hôm nay lại thua trong tay một đứa bé bốn tuổi, làm sao cô không cam tâm, hừ!"

Đào Dục Huyên biết, không để cho cô thắng một ván thì thế nào cũng không nhịn được, chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy quyết định để cô thắng một ván cho qua chuyện.

Vì vậy, một cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

Đào Du Du mặt mũi tràn đầy đau khổ trở lại phòng bệnh của Tiểu Bồ Đào, uể oải ngồi xuống bên cạnh Đào Dục Huyên, liên tục than ngắn thở dài.

"Mẹ sao vậy?" Đào Dục Huyên cảm thấy dường như Đào Du Du hơi khác thương, lo lắng sợ cô bị Ngải Cầm Thị khi dễ, vì vậy mở miệng hỏi

"Trong lòng rất loạn..." Đào Du Du yếu ớt nói.

"Trong lòng rất loạn? Đã xảy ra chuyện gì?" Đào Dục Huyên chú ý ba từ kia lại nhìn thấy Đào Du Du thay đổi cảm xúc, không phải bị đưa đến chỗ Ngãi Cầm Thị chứ, vì vậy lên tiếng.

"Không biết nên nói thế nào..."bây giờ Đào Du Du giống như một bệnh nhân có hơi thở mong manh, vẻ mặt xám xịt.

Lúc này Đào Dục Huyên đang ngoảnh đầu nói chuyện với Đào Du Du, cộng thêm cậu đang cố ý nhường Tiêu Nhã Hinh, nên liên tục đi nhầm vài bước cờ. Tiêu Nhã Hinh liên tục đánh thắng nhiều con cờ của cậu, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Tâm trạng của Đào Du Du vốn đang rất buồn, vừa định suy nghĩ xem nói chuyện này thế nào với Đào Dục Huyên, đôi mắt

không cẩn thận liếc nhìn bàn cờ, nhìn thấy Đào Dục Huyên liên tục đi sai bước cờ, cô lập tức giúp cậu bé một bước: "Sao con đánh như thế? Rõ ràng giữ lại một đường cho kẻ địch. Chỗ này phải đi thế này......." Nói xong, cô cầm một con cờ lên, đi một bước trên bàn cờ, đúng lúc chặn đường tấn công của Tiêu Nhã Hinh.

Tiêu Nhã Hinh thật vất vả mới nhìn thấy một mùa xuân, kết quả bị Đào Du Du đánh về mùa đông, trong lòng thầm oán giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.