Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 225: Chương 225




Nhận lấy ông nhòm trong tay nhân viên do thám, anh đứng ở vị trí người nhân viên kia vừa đứng, nhìn thấy Lý Mỹ Ngôn đứng trên sân thượng gọi điện thoại cho anh.

"Anh đưa họ đến bến cảng Thanh Thủy, tôi đến gặp bọn họ, sau khi lên máy bay, sẽ thả người ra." Lý Mỹ Ngôn suy nghĩ, nói.

"Được, trước tiên, để đảm bảo Tiểu Bồ Đào còn an toàn, tôi muốn nghe giọng nói của con bé trước." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào đối phương ở phía đối diện.

"Anh chờ một chút......." Giọng nói Lý Mỹ Ngôn hơi không kiên nhẫn, hai giây sau, đầu giây bên kia truyền đến giọng nói của Tiểu Bồ Đào, vẫn là tiếng kêu cứu mạng, còn có tiếng thét chói tai.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt lập tức ảm đạm, anh nhấn phím cắt đứt cuộc nói chuyện, để ống nhòm trong tay xuống, xoay người lại, vẻ mặt hơi tái mét, giọng nói có vẻ rất vô lực: "Đi bắt người đi, Tiểu Bồ Đào không có ở bên cạnh cô ta."

"Cái........cái gì?" lúc trước tuy Cảnh sát trưởng Triệu có nghĩ đến chuyện này, nhưng lại có được xác định nhanh như thế, ông ta cảm thấy không thể tin được.

Đào Du Du nghe điện tin này, tâm trạng chợt kích động, cô từ trên ghế sô pha đứng lên, vọt đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, nắm lấy tay anh nói: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao Tiểu Bồ Đào lại không ở bên cạnh cô ấy? Cuối cùng Tiểu Bồ Đào đang ở đâu? Con bé có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn không? Trên tay con bé còn bị thương chưa lành, làm sao bây giờ? Em phải làm sao đây?"

"Du Du, em bình tĩnh một chút.... ......." Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần cũng rất đau lòng, nhìn thấy bộ dạng của Đào Du kích động như thế, anh nhanh chóng với tay ôm chặt lấy người cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lắc lắc vai cô, muốn cô bình tĩnh lại.

"Bình tĩnh? Làm sao em bình tĩnh được chứ? Bây giờ con gái của em còn chưa biết sống chết ra sao, hãy cứu con bé, cứu Tiểu Bồ Đào của em đi, con bé ngoan như thế, em không thể không có con bé, không thể mất đi con bé........Không được, em muốn hỏi Mỹ Ngôn, hỏi cô ấy đã đưa Tiểu Bồ Đào đi đâu, em muốn đích thân hỏi cô ấy.... ......" Đào Du Du nói xong, tâm trạng hơi mất kiểm soát, cô đẩy tay Vũ Văn Vĩ Thần ra, xoay người muốn chạy ra khỏi phòng đi tìm Lý Mỹ Ngôn.

Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, một tay bắt được tay cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy, nói nhỏ bên tai cô: "Tin anh, Tiểu Bồ Đào sẽ không sao, Lý Mỹ Ngôn không có làm hại đến con bé, Tiểu Bồ Đào chỉ là một con cờ để dùng để lợi dụng, có lẽ cô ta lo lắng Tiểu Bồ Đào ở bên cạnh sẽ bất tiện, vì vậy đã để con bé ở một chỗ khác, mọi người đã chia nhau đi tìm rồi, rất nhanh sẽ tìm được, em tuyết đối đừng kích động, bây giờ em đến đó, nếu làm Lý Mỹ Ngôn bực bội, cô ta chó cùng rứt giậu, em cũng có thể gặp nguy hiểm.... ........"

"Em mặc kệ, mặc kệ, em phải đi cứu con gái của em.... ....." Đào Du Du vừa khóc, vừa hét khàn cả giọng.

"Anh biết em muốn cứu con bé, bây giờ cảnh sát đã đi bắt cô ta, chờ sau khi cảnh sát bắt được cô ta, chúng ta cùng đến hỏi cô ta, được không?" Lúc này tâm tình của Vũ Văn Vĩ Thần cũng sắp sụp đổ, anh không ngừng an ủi mình, Lý Mỹ Ngôn sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Tiểu Bồ Đào, nhưng bây giờ chuyện đã thành như thế, vượt khỏi suy nghĩ của anh, Lý Mỹ Ngôn cũng không làm theo sự suy nghĩ của anh.

"Tại sao Tiểu Bồ Đào không ở bên cạnh cô ấy? ban đầu chúng ta nghe được giọng nói của Tiểu Bồ Đào là xảy ra chuyện gì?" Sau khi Đào Du Du ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cuối cùng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Giọng nói kia là bản ghi âm của con bé, cho tới nay chúng ta nghe giọng nói của Tiểu Bồ Đào, đều là bản ghi âm.... ..." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, trong đầu lại hiện lên giọng nói của Tiếu Bào Đào mà anh đã nghe trước đó, nhưng hình ảnh Lý Mỹ Ngôn lấy một cây bút ghi âm từ trong túi xách ra.

"Trong ghi âm Tiểu Bồ Đào đã nói những gì? Cô ấy đã ghi âm cái gì? Anh mau nói cho em biết đi......." Đào Du Du vừa nghe đến những thứ ghi âm kia, lập tức cả người như nổi điên lên, vội vàng hỏi.

Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không dám nói cho cô biết nội dung anh đã nghe trong bản ghi âm.

Giọng nói Tiểu Bồ Đào toàn là kêu cứu mạng và gọi mẹ, anh không có cách nào tưởng tưởng nổi Tiểu Bồ Đào nói giọng như thế dưới tình huống nào, nếu Lý Mỹ Ngôn không làm tổn thương đến con bé, làm sao con bé có thể phát ra tiếng kêu cứu như thế?

Càng nghĩ tiếp anh, cảm thấy máu trong người muốn đông lại, dự cảm xấu ngày càng tăng.

Ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ đến làm cách nào để kể lại cho Đào Du Du, trong bộ đàm của Cảnh sát Trưởng truyền đến giọng nói của đội hành động: “Cảnh sát trưởng, tất cả nhân viên đã tập hợp đầy đủ, cả ngôi biệt thự đã bị bao vây, có thể hành động!!”

“Đối phương chỉ có một người, với lại còn là phụ nữ, không nên hành động lỗ mẵãng, trên người cô ta không có vũ khí sát thương, nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống. Hành động!” Cảnh sát trưởng Triệu phân phó vào bộ đàm vài câu, sau đó ra lệnh.

Mà lúc này Vũ Văn Vĩ Thần kéo cả người Đào Du Du đến trước giường, nhẹ nhàng vén một góc bức rèm lên, để Đào Du Du và mình nhìn rõ tình cảnh của Lý Mỹ Ngôn.

Quân đội cảnh sát dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay tràn vào biệt thự, sau đó nhanh chóng đi đến lầu hai, bắt quả tang Lý Mỹ Ngôn đang cầm túi xách chuẩn bị đi đến bến cảnh Thanh Thủy gặp Lý Trường Dũng, trong chớp mắt khống chế được cô ta.

………..

Trong phòng thẩm vấn Cục cảnh sát.

Trước mặt Lý Mỹ Ngôn là ba nhân viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, một trong bọn họ là chuyên gia tâm lý, một người là chuyên gia thẩm vấn, người còn lại là chuyên gia đàm phán.

Lần này mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là nhất định phải làm cho Lý Mỹ Ngôn nói ra đã đưa Tiểu Bồ Đào đi đâu.

Cảnh phòng thẩm vấn là phòng quan sát, Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trong phong quan sát nhìn Lý Mỹ Ngôn bị thẩm vấn.

Trong màn hình sắc mặt của Lý Mỹ Ngôn tái mét, hai mắt vô thần, cả người nhìn qua đều vô cùng thất bại,

Kế hoạch của cô ta vốn có trăm ngàn sơ hở, dùng sức của cô muốn cứu Lý Trường Dũng, chuyện này hoàn toàn không thể nào, không nói đến hai người kia chắc chắn sẽ không nghe theo lệnh lái máy bay đưa họ đi, tuy họ thật sự lên trời nhưng có thể trốn ở đâu? Đất nước nào dám thu nhận họ? Tất cả tài sản của nhà họ Lý đã bị đóng băng, lúc này đây vì Lý Trường Dũng, tất cả người nhà họ Lý đều gặp nạn, trước mắt đều đang chấp nhận chờ thẩm tra, căn bản sẽ không có người nào có khả năng cứu được họ.

Vì vậy, trừ bỏ trước mặt cô ta là con đường cùng, cũng chỉ còn lại một đường cùng.

Nhưng Lý Mỹ Ngôn không hiểu đạo lý đó, bao nhiêu năm làm thiên kim tiểu thư, năng lực suy xét của cô ta thật sự quá kém. Đối mặt với tình huống trước mắt, cô dưới sự hoảng loạn, đi một con đường không nên đi, không chỉ không cứu được cha cô ta ra, mà ngay cả cô ta cũng bị dính vào vụ này

Nếu cô ta thông minh một chút, hoặc là, nếu bên cạnh cô ta có một người thông minh giúp cô ta nghĩ ra kế hay, có thể lấy quan hệ giữa cô ta và Đào Du Du, để Đào Du Du cầu xin Vũ Văn Vĩ Thần giúp cô ta, tất cả người nhà họ Lý sẽ không bị diệt trừ, ít ra cô ta có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa cùng với những chi nhánh khác của nhà họ Lý, hẳn là cũng có thể may mắn không bị liên quan đến chuyện này.

Chỉ là cô thật sự không thông minh, làm một hành động vô cùng xấu, bắt cóc con gái của Đào Du Du…..

Tất nhiên bây giờ tất cả đã không còn kịp, cô đã đi một con đường không có lối về.

……………

“Cô Lý, nếu cô tiếp tục giữ im lặng không nói chuyện như vậy đến lúc đó sẽ không có ai cứu được cô đâu.” Sau khi chuyện gia thẩm vấn hỏi ra một loạt câu hỏi không nhận được câu trả lời, cuối cùng bỏ qua kế dụ dỗ, bắt đầu cảnh cáo cô ta.

“Cứu tôi? Cho dù có nói ra thì người nào có thể cứu được tôi?” Lý Mỹ Ngôn nghe lời anh ta nói, cười lạnh một tiếng, tự giễu nói.

Bác sĩ tâm lý ngồi bên cạnh chuyên gia thẩm vấn thấy chuyên gia thẩm vấn cảnh cáo cuối cùng cũng có tác dụng, ít ra Lý Mỹ Ngôn cũng mở miệng nói chuyện, điều này chứng tỏ cô ta vẫn còn muốn sống, nói như vậy thì dễ xử lý hơn.

“Cô Lý, theo tôi được biết, cô và con tin, cũng chính là bạn rất thân của với cô Đào Du Du mẹ của Tiểu Bồ Đào, thời đi học các cô vẫn là bạn cùng lớp.” Lúc này chuyên gia tâm lý bắt đầu tấn công lần hai, đánh vào nhãn mác tình bạn, hy vọng có thể làm thức tỉnh lương thiện trong nội tâm của cô ta.

“Anh muốn nói cái gì?” Vừa nghe nhắc tới Đào Du Du, cả người Lý Mỹ Ngôn lập tức tràn đầy cảnh giác.

“Nói tung tích của Tiểu Bồ Đào ra, nói không chừng cô còn có một con đường sống.” Lúc này chuyên gia thẩm vấn lập tức nói, trong giọng nói ngầm uy hiếp.

“Cô có thể nói ra điều kiện của cô, nếu có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cô.” Lúc này chuyên gia đàm phán cũng lên tiếng, ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào Lý Mỹ Ngôn, kế sách của anh ta chính là tìm được nhược điểm của cô ta.

Lý Mỹ Ngôn bị ba người trước mặt làm cho bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.