Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 114: Chương 114: Cô Có Thật Là Mẹ Của Hai Đứa Nhỏ Không?




“Tôi nhìn thấy trên hành lang trước văn phòng của anh có nhiều vật phẩm quý giá, nhưng trong phòng làm việc của anh lại bố trí rất đơn giản, đây là vì sao vậy?” Đào Du Du ngẩng đầu nhìn anh ta rồi hỏi.

“Cô cảm thấy…………..Tôi là người rất cổ lỗ sĩ không?” Khịt khịt mũi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng có vẻ mặt rất đáng yêu, ánh mắt của anh ta lúc này rõ ràng không mãnh liệt như lúc trước, mà giống như một cậu bé nhà hàng xóm.

“Việc này sao…………….” Đào Du Du gãi đầu, cẩn thận nhìn anh, dường như muốn tìm đáp án từ trên mặt anh.

“Những thứ này đều là do cha tôi sưu tầm.” Thác Ngọc Mộ Dã nói đáp án rất nhanh.

Thì ra là thế, Đào Du Du có vẻ đâm chiêu gật đầu, thế nào mà văn phòng của anh ta lại đơn giản như thế, thì ra đây mới là phong cách thật sự của anh ta, những thứ hoa hoa lệ lệ gì đó ở bên ngoài đều không phải là con người thật của anh.

Sau đó hai người lại trầm mặc, đến khi thang máy xuống lầu một, cửa thang máy mở ra, hai người ra khỏi thang máy.

Lúc đi đến cửa, Đào Du Du nhìn thấy có bảy chiếc xe Mercedes Benz màu đen đang đậu ở đây, ở giữa bảy chiếc xe này, có một chiếc xe Rolls-Royce đến phủ Tổng Thống đón Đào Du Du. Vì vậy Đào Du Du đã hiểu, thì ra trước đây là xe mà cô và Thác Ngọc Mộ Dã ngồi.

Thác Ngọc Mộ Dã xuất hiện tại cửa lớn, trợ lý Vương đứng chờ bên cạnh xe đã lâu liền cúi đầu chào, sau đó mở cửa xe cho anh ta.

Thác Ngọc Mộ Dã rất thân sĩ mời Đào Du Du lên xe trước, sau đó tự mình lên xe, trợ lý Phó ngồi ở ghế lái phụ phía trước.

Đoàn xe nhanh chóng xuất phát, Đào Du Du ngồi trong xe, trong lòng âm thầm cảm thán, Thác Ngọc Mộ Dã này ra ngoài thật phô trương, có phần lớn quá hơi quá phận rồi.

Cô biết đây là chiếc Rolls-Royce từ đầu tới cuối nằm trong đoàn xe Benz, toàn bộ đều phụ trách bảo vệ Thác Ngọc Mộ Dã.

Nghĩ lại, kẻ có tiền sống cũng thật mệt mỏi.

Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô thành phố, vì vậy đường đi hơi xa một chút, hai người ngồi trên xe đều không nói gì, Thác Ngọc Mộ Dã hai mắt khép hờ, đầu tựa vào ghế ngồi phía sau, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tâm tình Đào Du Du hơi khẩn trương, cô vừa lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Dương Vi Tiếu, mà Thác Ngọc Mộ Dã cũng không thể giúp cô ấy. Một mặt khác, bởi vì cô và Thác Ngọc Mộ Dã ngồi chung một chỗ, khoảng cách giữa hai người rất gần, làm cô cảm thấy tim mình đang đập loạn.

Trong lúc nhất thời, Đào Du Du lại ngây ngẩn cả người.

“Dường như cô rất thích nhìn chăm chú vào người khác, cho đến khi ánh mắt ngây ra………….” Ngay lúc Đào Du Du còn đang say mê ngắm nhìn mỹ nam trong ánh mặt trời, Thác Ngọc Mộ Dã chợt mở to hai mắt, bất thình lình đưa mặt đến gần cô, ánh mắt dừng trên hai mắt cô, khóe môi hơi lộ ra nụ cười tà rồi nói.

“Hả?” Đào Du Du bị anh làm hoảng sợ, cô phản xạ có điều kiện ngã người về phía sau, khi đầu sắp đụng đến cửa xe, bị Thác Ngọc Mộ Dã nhanh tay lẹ mắt đưa tay chế trụ ót cô lại, khiến đầu của cô chạm vào tay anh.

“Thế nào? Bị người khác bắt được bí mật làm cô cảm thấy bất an sao?” Thác Ngọc Mộ Dã thu tay lại, cả người Đào Du Du bị bàn tay to của anh kéo đến trước mặt anh, hai người mặt đối mặt, chóp mũi như muốn chạm vào chóp mũi đối phương.

Bất thình lình bị động tác thẳng thừng như vậy làm Đào Du Du hơi ngây ra, cô mở to hai mắt, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Hơi thở ấm áp của Thác Ngọc Mộ Dã phả vào mặt cô, khiến cô có cảm giác mũi mình hơi ngưa ngứa, thở cũng không dám thở nữa.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co vài giây, đến khi Đào Du Du cảm thấy cô nín thở thật lâu mà suýt chút không chịu nổi nữa, Thác Ngọc Mộ Dã ngã người về phía sau, rồi cười phá lên.

Lúc này hai má Đào Du Du đã đỏ bừng, cô hơi giận dữ liếc mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, nhỏ giọng oán trách: “Có gì buồn cười chứ…………..”

“Cô có thật là mẹ của hai đứa nhỏ không?” Thác Ngọc Mộ Dã đang cười liền thu hồi nụ cười lại, có ý hỏi.

“Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ anh thấy bộ dạng của tôi không giống mẹ của hai đứa nhỏ sao?” Đào Du Du không hiểu ý của anh, vì vậy hỏi ngược lại.

“Mặt mũi không quan hệ, nhưng mà cô cho tôi cảm giác, rất giống một cô gái mối tình đầu tiên……………”

“Cái gì……………cái gì cô gái?” Đào Du Du hơi nghi ngờ lỗ tai mình, cô là người mẹ 24 tuổi tự dưng lại bị người khác nói giống như cô gái, đây là đang khen cô chăm sóc da thật tốt sao? Hay là đang chăm chọc cô không giống như người trưởng thành?

Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã lại không nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng từ từ mất đi, dường như nụ cười vừa rồi chưa từng xuất hiện trên mặt anh.

Đào Du Du không hiểu trong lòng Thác Ngọc Mộ Dã đang suy nghĩ gì, cô thấy anh không nói chuyện,cho rằng anh đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy cũng không dám quấy rầy anh, ngoan ngoãn ngồi một bên, tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, duy trì không gian yên tĩnh.

Thật ra, đối với cô, giống như có thể ngồi bên cạnh anh như bây giờ, cũng đã là chuyện hạnh phúc với cô rồi.

Lúc trước khi cô còn con gái, cô thích anh nhưng không dám nói ra.

Bây giờ, cô đã mẹ của hai đứa nhỏ, lại càng không có dũng khí đem phần tình cảm ẩn sâu trong lòng nhiều năm này nói ra.

Tuy rằng cô thích, nhưng không dám hy vọng xa vời, đó là tâm tình của Đào Du Du hiện nay.

Đoàn xe chạy trên đường, khoảng mười phút sau, rốt cuộc đã đi đến nhà tang lễ đã đưa đi vô số con cháu nhà hào môn cùng các nhân vật quan trọng trong giới chính trị.

Sau khi xe dừng lại, lập tức có vài bảo vệ đến mở cửa xe cho hai người.

Lúc Đào Du Du bước xuống xe, thì nhìn thấy trước mặt có rất đông khách đến viếng.

Vẻ mặt mọi người đều trang nghiêm, mặc trang phục màu đen, làm không khí ngột ngạt càng trở nên nặng nề hơn.

Hai người xuống xe liền thu hút rất nhiều người xem, trong lúc nhất thời, Đào Du Du cảm thấy mình xuất hiện cùng lúc với Thác Ngọc Mộ Dã thật sự là một quyết định ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.