Lúc Đào Du Du chạy đến phòng tiệc, nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng trước phòng tiệc mà không biết phải làm sao.
Sai rồi, nói đúng ra, là Tiểu Nho không biết phải làm sao.
Cô bé không biết tại sao chỗ này lại có nhiều người như vậy.
Bé chỉ nghe anh trai nói đến đây để tìm chú kia chơi đùa thôi.
Bây giờ lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm trái tim nhỏ bé của bé càng thêm sợ hãi.
Vì sao tất cả mọi người lại nhìn bé? Cảm giác này không tốt chút nào.
Bị ánh mắt mọi người nhìn đến, Tiểu Nho kiềm nén một chút, rốt cuộc không nhịn được “oa” một tiếng khóc rống lên.
“Làm sao? Làm sao mà khóc? Tiểu bảo bối, con là ai vậy? Không khóc không khóc, dì dì ôm con một cái nha…” Nguyễn Thảo Mai nhìn thấy Tiểu Nho khóc, lập tức đứng dậy rời khỏi ghế của mình tiến lên ôm lấy Tiểu Nho.
Vũ Văn Vĩ Thần lập tức chảy mồ hôi đầy mặt, hai đứa bé này xuất hiện thật đúng lúc nha, anh giới thiệu với mọi người thân phận bọn chúng như thế nào đây?
“Chào mọi người, đây là do năm đó tôi cường x một nữ sinh nên cô ấy sinh cho tôi một cặp sinh đôi……..” Như vậy sao?
Có lẽ sau này anh không tham gia vào giới chính trị nữa, không còn mặt mũi nào làm việc với những người trên thế giới.
Sau khi Đào Dục Huyên bước vào cửa, ánh mắt cậu dừng lại người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, mắt ông ta sáng như đuốc, chỉ nhìn chằm chằm, nhưng không mở miệng nói một câu nào. Giống như ngoài ý muốn nhìn thấy cậu ở trong này.
“Xin lỗi mọi người….Đây…….Đây là con của tôi.” Ngay lúc mọi người bị tiếng khóc của Tiểu Nho hấp dẫn, rốt cuộc Đào Du Du cũng xuất hiện, cô tiếp nhận Tiểu Nho từ tay Nguyễn Thảo Mai rồi ôm cô bé vào lòng dỗ dành, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Dục Huyên, cùi đầu xin lỗi mọi người.
“Thì ra là con của Đào quản gia, ta nói sao mà đáng yêu như vậy, thật sự là rất đẹp nha.” Nguyễn Thảo Mai cười cười vừa nói vừa véo nhẹ vào má Tiểu Nho.
“Con cô đã đến đây, cô giao công việc lại, đi bồi bọn nhỏ đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, anh phất tay nói.
“Được……Được.” Nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy, Đào Du Du gật đầu đồng ý, sau đó xoay người muốn rời khỏi.
“Du Du, dù sao tôi cũng đã ăn no rồi, tôi và cô ra ngoài chơi đùa với bọn nhỏ đi, đã lâu không gặp đứa nhỏ đáng yêu như vậy.” Nguyễn Thảo Mai đứng trước mặt Đào Du Du nghe xong, liền nói như vậy.
Vừa dứt lời, ngài Tổng Thống Tiêu Dịch cũng là chồng của phu nhân Nguyễn Thảo Mai liền chảy mồ hôi lạnh, người phụ nữ này, đã nhiều năm rồi lại thích đứa trẻ như vậy, nhớ năm đó anh lừa gạt cô sinh hai đứa bé kia, cô lại đòi sống đòi chết không chịu, chẳng biết tâm tình của cô là gì.