Cha Và Con

Chương 11: Chương 11




Suốt năm ngày qua, cha con anh chỉ được ngủ rất ít và không có chút gì vào bụng.Họ lê từng bước trên con đường vùng ngoại ô một thị trấn nhỏ.Đúng lúc này họ bắt gặp một ngôi nhà lớn.Thằng bé nắm chặt tay anh.Lúc này, tuyết trên mặt đường, trong rừng và những đồng cỏ phía nam đã tan gần hết.Hai cha con đứng lặng trước nhà.Cái bọc vải và ni lông dưới chân họ đã sờn rách từ lâu.Chân họ đang tê cóng vì lạnh và ướt.Ngôi nhà cao, trông trang nghiêm với những cột đỡ theo kiến trúc Hy Lạp cổ ở đằng trước.Bên sườn nhà là một lối cho xe vào có mái che.Còn có một lối đi trải sỏi uốn lượn qua một đồng cỏ chết khô.Cửa sổ ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn một cách kỳ lạ.

-Đây là đâu hả cha?

-Suỵt.Im lặng và lắng nghe đi con.

Không có bất cứ âm thanh nào.Gió thổi trên đám dương xỉ khô bên vệ đường nghe xào xạc.Có tiếng va đập từ xa vọng lại.Tiếng cửa chớp.

-Mình nên đi một vòng xem sao con ạ.

-Cha ơi đừng lên đó.

-Không sao đâu con.

-Con không nghĩ mình nên lên đó.

-Không có gì đâu.Mình phải đi xem thế nào.

Họ từ từ tiến về phía lối đi trải sỏi.Không một dấu vết nào trên những khoảng đất đã tan hết tuyết.Có một bờ rào với những khóm thủy lạc đã chết rũ.Trên rào còn có một tổ chim cũ kỹ.Hai cha con đứng trong sân quan sát thật kỹ toàn bộ mặt trước ngôi nhà.Gạch xây nhà được đóng từ đất sét lấy ngay tại đây.Phía trên đầu một dây xích thòng xuống, đầu dây treo một ngọn đèn.Thằng bé bám riết lấy cha khi họ đi lên những bậc thềm.Một khung cửa sổ đang mở he hé và có một sợi dây từ đó thò ra, chạy qua cổng vòm và mất hút trong đám cỏ.Anh nắm tay con đi qua cổng vòm.

Những người nô lệ đã từng lê bước qua đây mang theo đồ ăn thức uống trên những chiếc khay bạc.Họ tiến đến bên cửa sổ, nhìn vào trong nhà.

-Lỡ có ai thì sao hả cha?

-Không có ai đâu con.

-Mình nên đi khỏi đây thôi.

-Phải tìm cái gì để ăn con ạ.Mình không được lựa chọn.

-Có thể tìm thấy thức ăn ở chỗ khác mà.

-Sẽ không sao đâu.Đi thôi con.

Anh rút súng ở thắt lưng và thử mở cửa ra vào.Cánh cửa từ từ xoay trên tấm bản lề bằng đồng lớn và mở ra.Cha con anh đứng im nghe ngóng rồi bước vào sàn lát đá cẩm thạch màu đen trắng xen kẽ như bàn cờ.Có một cầu thanh lớn dẫn lên trên.Trên tường dán giấy ố vàng, đã bong khỏi tường và rủ xuống.Trần nhà bằng thạch cao phồng rộp với những mảng mốc màu vàng sát trần đã oặt xuống.Bên trái cửa ra vào có một bàn nước.Anh đoán chắc hẳn đó là phòng ăn.Tất cả cửa ra vào và ngăn kéo tủ lớn đều không còn những phần còn lại chắc quá lớn nên không bị cháy hết.Hai cha con đứng trên lối ra vào.Trên một cái ghế đặt ở góc phòng có rất nhiều vải vóc.Quần ái, giày, thắt lưng, áo khoác, chăn và cả túi ngủ cũ.Anh sẽ phải mất thời gian để chọn lọc chúng đây.Thằng bé kéo lấy tay anh, nó đang sợ hãi.Hai cha con đi qua sảnh về phía căn phòng, bước vào trong phòng và quan sát.Một căn phòng lớn với trần cao gấp đôi chiều cao cửa ra vào.Trong phòng có một lò sưởi với lợp gạch thô cho thấy bệ lò và xung quanh đã bật ra và cháy rụi.Ngay trên sàn phía trước cửa lò có nệm và chăn chiếu.

-Cha ơi. -Thằng bé thì thào.

-Suỵt.

Tro trong lò đã lạnh ngắt.Quanh đó có một vài cái nồi đen kịt muội than.Anh ngồi nhón trên gót chân, nhấc một cái nồi lên ngửi, rồi lại đặt xuống.Rồi anh đứng dậy, trông ra ngoài cửa sổ.Thảm cỏ bị giày xéo xám xịt.Tuyết cũng một màu xám ngắt.Sợi dây thòng ra ngoài cửa sổ anh thấy lúc trước được nối với một cái chuông đồng, gắn vào một cái giá bằng gỗ xù xì đóng đinh trên cửa sổ mốc meo.Anh nắm lấy tay con và đi theo một hành lang hẹp vào bếp.Rác rưởi ở khắp nơi.Có một chậu rửa rỉ sét sộc lên mùi ẩm mốc và hôi thối.Hai cha con lại tiến vào một phòng nhỏ ngay sát đấy.Có lẽ là phòng để đồ ăn.

Trong phòng, ngay trên sàn có một cửa hầm được khóa chặt bằng khóa móc to với những bản thép lớn.Anh đang dò xét cánh cửa.

-Cha ơi.Mình đi đi cha.

-Phải có lý do gì thì cánh cửa này mới bị khóa.

Thằng bé lôi tay anh.Nó gần như sắp khóc.

-Cha ơi.

-Mình cần ăn con ạ.

-Con không đói.Con không đói đâu cha.

-Phải tìm một thanh nạy hay một cái gì đó tương tự.

Họ đẩy cửa lối sân sau, thằng bé vẫn bám chặt lấy anh.Anh nhét khẩu súng vào thắt lưng nhìn quanh sân.Có một lối đi bằng gạch với những khối hình cong vặn xoắn lại.Có lẽ đó là những gì còn sót lại của một hàng cây hoàng dương.Bên dưới là tro than và vài cành củi cháy đen.Những thứ này anh đều đã thấy qua nhưng chưa bao giờ nhìn rõ.Ở phía bên kia sân có một nhà sấy và một kho dụng cụ.Anh gần như lôi thằng bé qua bên đó.Anh lục xét mọi dụng cụ trong cái thùng đặt dưới mái hiên nhà kho và chọn được một cái thuổng.

-Đi nào con.

Hai cha con quay trở lại vào trong nhà và anh dùng thuổng bổ xuống xung quanh chỗ bản lề rồi lách lưỡi thuổng xuống bên dưới và bắt đầu bậy nó lên.Cái bản lề được bắt vít sâu vào tấm ván cửa.Anh lại chọc lưỡi thuổng xuống bên dưới mép cửa, rồi lấy bật lửa ra.Xong, đứng lên cán thuổng, anh dẫm mạnh.Mép ván bật lên, anh cúi xuống nhấc cả cánh cửa lên.

-Cha ơi -Thằng bé lại khẽ gọi.

Anh ngưng tay.Quay sang con.

-Nghe này.Con hãy thôi đi.Chúng ta đang chết đói.Con có hiểu không?

Rồi anh lại nâng cánh cửa lên và ném nó về phía sau.

-Con chờ ở đây.

-Con đi với cha cơ.

-Cha tưởng con sợ cơ mà?

-Con sợ.

-Thôi được rồi.Đi sát ngay sau cha đấy.

Anh bắt đầu leo xuống các bậc thang gồ ghề, cúi thấp đầu, bật lửa và huơ ngọn lửa ra phía trước để thấy đường.Trong hầm ẩm thấp và lạnh lẽo.Một mùi hôi thối khó chịu sộc lên.Thằng bé níu chặt áo anh.Ánh sáng đủ để anh thấy một mảng tường đá.Sàn hầm bằng đất sét.Có một tấm nệm cũ phủ bụi đen xì.Anh cúi thấp hơn và bước tiếp xuống.Túm tụm sát tường có một đám người trần truồng.Nam có, nữ có.Tất cả đang cố chạy trốn, hai tay họ bưng lấy mặt.Mùi hôi thối thật gớm ghiếc.Một người đàn ông đang nằm trên tấm nệm.Hai chân ông ta đứt lìa đến bẹn, chỗ đứt cháy xém.

-Chúa ơi - Anh kêu lên thảm thiết.

Từng người từng người một quay lại.Họ né tránh ánh sáng nhỏ bé phát ra từ cái bật lửa.

-Cứu chúng tôi với.Làm ơn cứu chúng tôi.

-Chúa ơi.Ôi Chúa ơi.

Anh vội quay đầu, tóm lấy thằng bé.

-Đi nhanh.Đi nhanh thôi.

Cái bật lửa bị rơi xuống nhưng không có thời gian mà quay lại nữa.Anh đẩy thằng bé chạy nhanh lên những bậc thang.

-Giúp chúng tôi với. -Tiếng đám người lại khẩn khoản.

-Nhanh nữa lên.

Đúng lúc ấy, một khuôn mặt lông lá xuất hiện ngay dưới chân cầu thanh.

-Xin làm ơn, làm ơn. - Người đàn ông thống thiết.

-Nhanh lên.Vì Chúa, nhanh lên.

Anh đẩy thằng bé qua cánh cửa hầm ngã sõng soài trên đất.Chộp vội lấy cánh cửa, anh ném xuống miệng hầm rồi quay lại đỡ con.Nhưng thằng bé đã đứng dậy và nhảy một cách kinh hãi.

-Vì Chúa con có thôi đi không. - Anh rít lên.

Nhưng thằng bé cứ chồm lên và chỉ tay ra ngoài cửa sổ.Anh bước đến bên khung cửa và lạnh toát cả xương sống.Trên cánh đồng một tốp người đang tiến về phía ngôi nhà.Bốn đàn ông và hai đàn bà.Anh tóm lấy tay con lôi đi.

-Chúa ơi,chạy.Chạy.

Họ chạt xuyên qua ngôi nhà và ra phía cửa trước, vội vã xuống những bậc thềm.Được nửa lối đi trải sỏi, anh dắt con chạy tắt xuống cánh đồng.Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.Đám cây thủy lạc có thể che chở cho hai cha con nhưng anh biết mình chỉ có vài phút thôi.Mà có khi chả có phút nào cả.Chạy đến cuối cánh đồng, họ rẽ vào một bãi sậy xơ xác và chạy hướng về phía đường cái.Băng qua đường cái, hai cha con chạy miết qua cánh rừng đằng xa.Anh xiết chặt tay con hơn nữa.Rồi lại chặt nữa.

-Chạy đi.Mình phải chạy.

Anh lại ngoái nhìn về phía ngôi nhà nhưng nó đã khuất tầm mắt.Nếu đám người đó đi đến lối đi trải sỏi, họ sẽ thấy anh và thằng bé đang chạy qua những hàng cây.Chính là lúc này đây.Chính khoảng khắc này đây.Anh ngã dúi xuống đất, kéo theo cả thằng bé.

-Suỵt.Suỵt.

-Họ sẽ giết mình hả cha?

-Suỵt.

Họ lại nằm trên lá và đất cát.Tim đập thình thịch.Anh lại muốn ho.Anh định lấy tay bịt miệng lại nhưng thằng bé đang giữ chặt tay anh và nó sẽ không buông ra.Mà tay kia anh lại đang cầm khẩu súng.Anh vừa lấy hết sức tập trung ghìm cơn ho, lại vừa cố lắng tai nghe.Anh lấy cằm, gạt gạt đám lá trước mắt ra để có thể quan sát.

-Cúi thấp xuống con.

-Họ đang đến ạ?

-Không.

Hai cha con trườn trên đất về phía một khoảng đất thấp.Anh ôm lấy con, lắng tai nghe ngóng.Anh nghe tiếng đám người trên đường đang trò chuyện.Tiếng một phụ nữ.Rồi tiếng chân trên lá lạo xạo.Anh nắm lất tay thằng bé dúi khẩu súng vào.

-Con cầm lấy.Cầm lấy.

Thằng bé vô cùng khiếp đảm.Anh vòng tay ôm con.Nó gầy quá.

-Con đừng sợ.Nếu họ tìm thấy con, con phải làm điều này.Con có hiểu không? Suỵt,Không được khóc.Con nghe cha nói không? Con biết phải làm thế nào mà.Cho súng vào miệng và bóp thật mạnh.Thật nhanh và thật mạnh.Con hiểu chứ? Không khóc nữa.Con hiểu cha nói không?

-Con nghĩ là có ạ.

-Không.Con có hiểu cha nói không?

-Có ạ.

-Hãy nói là thưa cha con hiểu.

-Thưa cha con hiểu.

Anh nhìn con.Thằng bé đang hoảng loạng.Anh rút súng lại.

-Không.Con không hiểu.

-Con không biết phải làm gì.Cha ơi, con không biết làm thế nào.Cha sẽ đi đâu.

-Sẽ không sao đâu.

-Nhưng con không biết phải làm gì.

-Suỵt.Cha ở ngay đây.Cha sẽ không rời xa con.

-Cha phải hứa cơ.

-Ừ, cha hứa.Bân giờ cha sẽ chạy để đánh lạc hướng họ nhưng cha sẽ không bỏ con đâu.

-Nhưng cha ơi.

-Suỵt.Nằm thấp xuống.

-Con sợ lắm.

-Suỵt.

Họ nằm im nghe ngóng.

Mày có thể làm điều ấy không? Khi nào thì đến lúc? Đến lúc đó thì sẽ chằng có thời gian nữa.Phải làm ngay bây giờ thôi.Nguyền rủa Chúa rồi chết.Nhưng nếu súng không nổ thì sao? Nó phải nổ.Nhưng nếu nó không nổ thì sao? Mày có thể đập vỡ cái sọ nhỏ bé đáng yêu kia bằng một hòn đá không? Liệu có phần con nào đó trong mày mà mày không biết đến không? Có thể nào không? Ôm lấy thằng bé thật chặt.Thế thôi.Linh hồn sẽ bay đi rất nhanh.Hãy kéo nó vào lòng.Hôn nó.Thật nhanh vào.

Anh nằm im chờ đợi.Khẩu súng mạ kền vẫn nắm chặt trong tay.Anh muốn ho.Phải kiềm chế nó lại.Anh cố dỏng tai lên nghe nhưng không một tiếng động.

-Cha sẽ không rời xa con đâu. -Anh khẽ thầm thì bên tai thằng bé. -Sẽ không bao giờ con ạ.Con có hiểu không?

Anh nằm im trên lá, ôm chặt đức trẻ đang run rẩy sợ hãi với khẩu súng giữ chặt trong tay.

Trời đất nhá nhem.Rồi bóng tối bao trùm.Không một vì sao.Trời đêm lạnh lẽo.Chúa phù hộ.Anh bắt đầu tin rằng cha con anh có cơ hội thoát chết.

-Chỉ cần chờ thêm chút nữa con ạ. -Anh thì thầm.

Anh cố suy nghĩ nhưng đầu óc quay cuồng, choáng váng.Kiệt sức lắm rồi.Anh cứ mãi nói về việc sẽ chạy, nhưng anh không chạy nổi nữa.Khi đêm đen thực sự đã bao trùm lên khu rừng, anh nới dây buộc ba lô, lôi chăn ra đắp lên mình thằng bé.Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm, anh nghe thấy những tiếng gào thét kinh hoàng vọng lại từ ngôi nhà.Anh cố gắng bịt tai con thật chặt để thằng bé khỏi nghe thấy, khiếp đảm mà thức giấc.Một lúc sau, âm thanh man rợ đó cũng ngưng bặt.Lúc chạy qua bãi sậy anh có trông thấy một cái hộp.Trông như một căn nhà vui chơi cho trẻ con.Giờ thì anh biết đó là nơi quan sát của đám người kia.Từ chỗ đó, chúng có thể quan sát con đường và rung chuông báo cho đồng bọn trong nhà biết.Anh lơ mơ ngủ.Tiếng động gì đó làm anh choàng tỉnh.Tiếng bước chân sột soạt trên lá.Không.Chỉ là tiếng gió.Không có gì lạ.Anh ngồi lên, dõi về hướng ngôi nhà nhưng chỉ có bóng tối đang bủa vây.Anh lay thằng bé.

-Dậy thôi con.Mình phải đi thôi.

Thằng bé không trả lời nhưng anh biết con đã thức rồi.Anh kéo tấm chăn và lại buộc nó vào ba lô.

-Mình phải đi thôi.

Hai cha con băng qua đêm đen dày đặc.Trăng ở đâu đó rất xa bên ngoài màn mây tro bụi.Mà cũng có thể nó bị những hàng cây che khuất.Họ cứ đi.Loạng choạng như những kẻ say rượu.

-Nếu tìm thấy, họ sẽ giết chúng ta đúng không cha?

-Suỵt.Yên nào.

-Họ sẽ giết chúng ta đúng không cha?

-Suỵt.Ừ, ừ.

Anh không xác định được phương hướng.Anh lo sợ rằng hai cha con có thể sẽ đi vòng vèo rồi lại quay trở lại đúng ngôi nhà.Anh cố lục lại trí nhớ xem những gì vừa trải qua có phải là sự thật không hay chỉ là do anh tưởng tượng.Sau cùng anh trút bỏ ý nghĩ là chắc phải có cái gì đó đúng ra khỏi tâm trí anh.Anh nghĩ trí không của anh đang phản bội anh.Những bóng ma đã không còn xuất hiện hàng nghìn năm nay đang giờ lại khuấy động giấc ngủ của cha con anh.Có lẽ đó là một lời giải hợp lý.Thằng bé bước đi lảo đảo.Nó đòi anh cõng.Líu ríu và lắp bắp.Anh cõng con và thằng bé ngay lập tức gục lên vai anh mà thiếp đi.Anh biết mình không thể cõng con đi xa.

Thức giấc trong bóng tối của khu rừng và tiếng lá run rẩy mãnh liệt, anh ngồi lên xem con thế nào.Anh có thể sờ thấy những cái xương sườn của thằng bé dơ ra.Nó đang ngủ.Từng chuyển động ấm áp lên xuống theo mỗi nhịp tim đập.

Lần thứ hai anh tỉnh giấc.Lúc này xung quanh đã có chút ánh sáng đủ cho anh có thể nhìn thấy được.Anh tung chăn, loạng choạng dậy.Lấy lại thăng bằng, anh cố đưa mắt nhìn quanh.Không gian một màu u ám.Họ đã đi được bao xa? Anh leo lên đỉnh một cái gò, cúi mình chong chong chờ ngày đang đến.Bình minh thật chậm chạp, dè dặt, sự lạnh lẽo bao phủ một màu u tối lên thế giới này.Xa xa kia hình như có một rừng thông, xơ xác và đen kịt.Một thế giới không màu chỉ có dây thép.Anh quay về chỗ thằng bé đang nằm ngủ, đánh thức con dậy và đỡ thằng bé ngồi lên.Thằng bé cứ gục đầu xuống.

-Mình phải đi thôi con.Đi nào.

Anh cõng con băng qua cánh đồng.Sức lực một ngày một yếu đi.Cứ khoảng năm mươi bước anh lại phải dừng lại để nghỉ.Khi đến được rừng thông anh đã đuối lắm rồi.Anh quỳ gối, đặt thằng bé trên nền đất đầy bụi bẩn lổn ngổn cành cây và đắp chăn cho nó.Rồi ngồi đó, anh ngắm nhìn con.Trông nó đói khát, kiệt quệ, ốm yếu và hoảng loạn.Anh áp vào con và hôn nó.Sau đó đứng dậy, anh đi ra bìa rừng một xòng để chắc chắn rằng hai cha con đang được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.