Tiếng Long mã vang lên.
Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long đều im lặng.
Lúc này còn cần ngươi giải thích quy củ của ải thứ hai làm gì?
Thế này không phải đã quá rõ rồi sao?
Ải thứ nhất là thu thập mười hai tấm tiên vương cổ lệnh.
Ải thứ hai mười hai tấm tiên vương cổ lệnh hòa thành một tấm.
Sau đó, nó sẽ chọn một người, trở thành mục tiêu chung của mọi người, hình như giết chết mục tiêu này, là sẽ đi vào được ải thứ ba.
Người bị chọn, sẽ bị đuổi giết, nếu chịu đựng được qua thời gian quy định, coi như qua ải.
Nên, mấy trăm thiên kiêu mới tụ tập ở đây, Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long đều cảm nhận được áp lực nặng nề.
Dù hai người tự tin, mình đều là thiên kiêu, nhưng mà hai quyền không đỡ nổi bốn tay.
Huống chi loại chuyện này.
Hai đánh một trăm?
Hoàng Phủ Thiên Long có tự tin này, nhưng Diệp Bình thì không.
Không phải hắn sợ, mà là không có hy vọng thắng!
Vào ải thứ hai, không có ai là kém, tất cả đều là thiên kiêu trong thiên kiêu.
Dưới tình huống này, muốn lấy một đánh một trăm, chính là mộng tưởng hão huyền.
“Hai vị thượng tiên, làm sao đây?”
Long mã nuốt nước miếng, nó không kêu ồn ào nữa, mà núp sau lưng hai người, sợ hãi.
Hai người buồn bực.
Làm sao á?
Họ cũng đâu có biết làm sao!
Mấy trăm người, người nào cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ đáng sợ, ai cũng là người xuất sắc trong thiên hạ.
Năm ba người, Hoàng Phủ Thiên Long không sợ.
Mười mấy người, Diệp Bình không sợ.
Hơn một trăm người, hai người không sợ, nhưng xác suất chiến thắng là rất nhỏ.
Mấy trăm cặp mắt, nhìn lom lom Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long.
Hai người đoán không sai, vương vực ải thứ hai, chính là kiểu mẫu chạy trốn.
Đi tới ải thứ hai, cứ mười hai tấm tiên vương cổ lệnh, sẽ hợp thành một tấm.
Nhưng cứ sau một thời gian, trong vương vực sẽ kích hoạt một tấm cổ lệnh, người có cổ lệnh bị kích hoạt, sẽ phải bắt đầu chạy trốn, bởi vì nhiệm vụ của những người còn lại, chính là săn giết đối phương.
Giết thành công, sẽ được một tấm tiên vương cổ lệnh mới, gom đủ ba tấm là sẽ được tới cửa ải kế tiếp.
Dĩ nhiên, nếu ngươi có thực lực, chỉ cần kiên trì được ba canh giờ, thì cũng sẽ được cho qua ải, đi ải thứ ba.
Hiện giờ, mấy trăm thiên kiêu tụ tập nơi đây, nhìn hai người Diệp Bình.
Họ chậm chạp mãi không ra tay, không phải vì sợ cái gì, mà vì kiêng kỵ và tính toán lẫn nhau.
Không ai là người ngu cả.
Người thứ nhất lên, dù có giết được Hoàng Phủ Thiên Long, cũng chưa chắc cướp được tiên vương cổ lệnh.
Dĩ nhiên, chủ yếu nhất không phải cái này.
Mà là long mã!
Đây là một con thần thú, một con thần thú chân chính, có huyết mạch của chân long.
Loại thần thú như này, trên đời hiếm thấy.
Nếu hàng phục được nó, biến nó thành vật cưỡi của mình, không chỉ sẽ có mặt mũi, mà quan trọng hơn là, nó tượng trưng cho một loại thân phận.
Bọn họ là thiên kiêu, là người xuất sắc của các vực, ai cũng là người danh chấn thiên hạ.
Nên họ không vừa mắt nhau, chuyện gì cũng muốn so kè với nhau.
Nhìn thấy một con thần thú long mã, bọn họ ai mà không kích động? Ai mà không tham lam?
“Giao long mã cho bổn tôn, bổn tôn sẽ bảo vệ ngươi.”
Một giọng nói vang lên, là một nam tử, trên đầu có một tòa bảo tháp màu bạc, y đứng sừng sững giữa hư không như một vị thần, nói với Diệp Bình.
Y sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng mà phải tặng long mã cho y.
“Tặng cho ngươi?”
“Còn không bằng tặng cho ta, đạo hữu, long mã là thần thú của trời đất, để nó làm bạn bên người, còn không bằng tặng nó cho ta, mai này nếu ta thành tiên, ta sẽ ban cho ngươi vận may, thế nào?”
Thấy có người lên tiếng, lập tức có người nói theo.
Bọn họ đều để ý tới long mã, đều muốn có một con thần thú.
Bọn họ là thiên kiêu, nếu có một con long mã làm vật cưỡi, trên trời dưới đất có ai dám không nể mặt mình?
“Buồn cười! Thần thú là thứ chỉ người có đức mới lấy được, các ngươi nhìn lại mình đi, giống người có đức sao?”
Có người lên tiếng châm chọc.
“Có đức hay không, đánh một trận chẳng phải sẽ biết hả?”
Có người lên tiếng, há mồm muốn đánh.
Long mã trốn sau lưng Diệp Bình nêu ý kiến.
“Hay là, các ngươi đánh một trận, người nào thắng, ta đi với người đó?”
Long mã la lớn, báo cho mọi người biết.
Nó vừa nói xong, chúng thiên kiêu liền lên tinh thần.
Nếu được long mã đi theo, đúng là một chuyện tốt đó.
Cưỡng ép long mã, cũng không phải là chuyện tốt.
Có thiên kiêu kịp phản ứng, lớn tiếng kêu lên.
“Đừng để nó lừa.
Lấy tiên vương cổ lệnh trước đã, sau đó sẽ tranh nó sau.
Nó muốn khiến chúng ta lục đục, kéo dài thời gian!”
Người này vừa lên tiếng, mọi người liền tỉnh ra.
Chiến ý dần dần tiêu tán.
Đúng thế, phải làm xong chuyện chính trước.
Các đôi mắt lại dồn vào hai người.
“Thôi rồi.”
Long mã nhíu mày buồn bực, y đúng là có ý muốn làm đám người này lục đục với nhau, kéo dài thời gian, tìm cơ hội thoát thân.
Không ngờ đám người này cũng thông minh, không bị y lừa.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn vào mình.
Hoàng Phủ Thiên Long hít sâu, mở miệng.
“Một đám người ăn hiếp hai người, thì có bản lãnh gì? Có bản lãnh một đấu một với ta?”
Hắn la lớn, sau lưng hiện lên hư ảnh long tượng.
Mặc dù xa luân chiến rất phiền toái, nhưng nếu đám thiên kiêu này cùng ra tay, thì hai người không thể chống đỡ nổi.
“Như ngươi mong muốn.”
Tức khắc, có một thiên kiêu ra tay.
Người này là một nam tử.
Y kết ấn, hư ảnh một ngọn núi xuất hiện, kết hợp với pháp lực cực mạnh, đánh thẳng vào Hoàng Phủ Thiên Long.
Hống.
Long tượng hư ảnh tức khắc xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên Long không chút do dự đón đỡ.
Đại chiến bùng nổ, pháp lực lan ra.
Mỗi một quyền của Hoàng Phủ Thiên Long đều hết sức hung hãn.
Nhưng nếu đối phương đã dám ra tay đầu tiên, thì đương nhiên cũng là người có bản lãnh.
Những thiên tài còn lại không ra tay, vì họ thấy liên thủ trấn áp Hoàng Phủ Thiên Long và Diệp Bình, là vô sỉ.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Thiên Long không đỡ nổi nữa.
Đối phương công kích rất vững vàng và mạnh mẽ, hết thần thông này tới thần thông khác giết tới, làm Hoàng Phủ Thiên Long phải cố hết sức rất vất vả.
Oanh.
Đúng lúc này, trong hư không xuất hiện một bàn tay to, có người đánh lén, công kích Hoàng Phủ Thiên Long.
“Đơn đả độc đấu không được đâu, tiên vương cổ lệnh mới là quan trọng nhất, chúng ta không có thời gian dây dưa ở đây với các ngươi, chư vị còn không lên? “
Không biết thanh âm vang ra từ đâu, kích động mọi người cùng xông lên hợp sức, không nên chần chừ, để đối phương kéo dài thời gian.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mọi người không còn do dự, không ai muốn làm trễ nãi thời gian, thế nên tất cả đều phóng về phía Hoàng Phủ Thiên Long và Diệp Bình.
Mục tiêu của họ không chỉ có Hoàng Phủ Thiên Long, mà còn có long mã.
“Thôi xong!”
Mấy trăm đạo sát chiêu cùng xuất hiện.
Làm hư không cũng bị vặn vẹo.
Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long biết lần này đã gặp phiền thật sự.
Nếu không có kỳ tích xảy ra, hai người sẽ phải chết ở đây.
“Giết.”
Việc đã đến nước này, Diệp Bình cũng không buồn nói nhiều, hắn muốn mở đường máu.
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên, hư không ở trước mặt hắn vặn vẹo.
Là truyền tống trận.
Diệp Bình nhìn là nhận ra ngay.