Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 247: Chương 247: Hoàng thái tôn Đại Càn, dám coi thường Tô mỗ ta? (1)




Tiếng nói kia vọng vào.

Từ Dương công chúa đứng bật dậy.

“Phụ hoàng tìm ta?”

“Người biết ta đã về?”

Từ Dương công chúa không hiểu, mình mới vừa về tới cung thôi, sao phụ hoàng lại tìm mình?

“Công chúa, bệ hạ đã biết ngài về, nên bảo nô tài tới báo cho ngài. Bệ hạ đang ở điện Tĩnh Tâm chờ ngài.”

Người ở ngoài xe quỳ xuống.

Từ Dương công chúa im lặng một lúc, mới nói.

“Được, chờ một chút.”

Nàng quay qua, nhìn Tô Trường Ngự.

“Tô tiền bối, ta có việc quan trọng phải làm, hiện giờ không thể theo bồi ngài, ngài tới tẩm cung của ta ngồi chờ chút nhé, ta đi rồi về ngay.”

Từ Dương công chúa nói.

Tô Trường Ngự là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng còn đang định bày tiệc cảm ơn hắn, không ngờ giờ lại bị gọi đi.

Nên nàng mới uyển chuyển nói như này, để tránh mình khỏi bị thiếu lễ nghi.

“Không sao.”

Tô Trường Ngự gật đầu, lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi Đại Càn vương triều này mà thôi.

Rời được khỏi đây, là ổn cả.

Từ Cẩn xen vào.

“Công chúa, như vậy không ổn đâu.”

“Tẩm cung của nàng sao để nam nhân tùy tiện ra vào được! Ý của nàng không sai, nhưng nàng không có mặt trong tẩm cung mà, làm việc gì cũng phải chú ý, nếu không lỡ chuyện này bị đồn ra ngoài, e là...”

Từ Cẩn nhắc nhở công chúa.

Tử Dương công chúa cau mày, lần đầu tiên cảm thấy Từ Cẩn này có vấn đề.

Lý Trường Thanh cũng chen vào.

“Từ huynh nói có lý, công chúa, tẩm cung của ngài, quả thật không thể tùy tiện đi vào, vả lại còn trong lúc ngài không có mặt, thì càng không thể cho người ngoài vào được.”

Lý Trường Thanh tán thành ý của Từ Cẩn.

Từ Dương là công chúa của một nước, còn là công chúa của Đại Càn vương triều, nhiều việc phải bắt buộc làm theo quy củ, nếu không sẽ làm mất mặt bản thân và Đại Càn vương triều.

Nhất là khi đối phương là người đến từ Đại Hạ.

Nên hiếm khi Lý Trường Thanh lại đồng ý với Từ Cẩn.

“Nếu vậy thì, Trường Thanh ca, dẫn Tô tiền bối vào hoàng cung đi.”

Từ Dương đáp. Không được vào tẩm cung, nhưng đi dạo chung quanh thì được đúng không?

“Chuyện này thì được. Nhưng mà hiện giờ ta cũng có việc phải làm, có muốn cũng không giúp được.”

Không phải Lý Trường Thanh nhằm vào Từ Dương công chúa, cũng không phải ghét Tô Trường Ngự, hắn có việc phải làm thật.

Từ Cẩn chớp ngay thời cơ.

“Công chúa, thế để ta dẫn Tô tiền bối đi dạo hoàng cung đi!”

Từ Cẩn chủ động xin ra sức, thực làm người ta thấy khác thường.

Nhưng bây giờ chỉ còn mình Từ Cẩn, hoàng cung bảo vệ chặt chẽ, quy củ lại rất nhiều, nếu để Tô Trường Ngự đi loanh quanh một mình, có khi sẽ xảy ra chuyện không cần thiết thật.

Nghĩ vậy, Từ Dương công chúa quay qua nhìn Từ Cẩn

“Đã như vậy, thì làm phiền Từ Hầu gia, Tô tiền bối là ân nhân của ta, nếu trong hoàng cung có người làm phiền Tô tiền bối, mong Từ Hầu gia nhắc nhở đối phương dùm ta. Nếu kẻ nào dám chọc vào Tô tiền bối, Bổn cung nhất định không tha.”

Từ Dương công chúa đáp. Từ Cẩn chủ động xin đi, nhất định là có vấn đề, nhưng dù là vấn đề gì, bây giờ cũng chỉ còn mình hắn, Từ Dương công chúa không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng nàng vẫn nhấn mạnh nhắc nhở, Tô Trường Ngự là ân nhân cứu mạng của mình.

Ý của Từ Dương rất rõ, chính là bảo Từ Cẩn không được có suy nghĩ không nên, nếu hắn dám gây chuyện với Tô Trường Ngự, nàng quyết không tha cho hắn.

“Đương nhiên, công chúa yên tâm.”

Từ Cẩn cười.

“Được, vậy thì làm phiền tiểu Hầu gia.”

Từ Dương công chúa gật đầu, nói với Tô Trường Ngự: “Tô tiền bối, ta đi một lát sẽ trở lại, mong tiền bối thứ lỗi.”

“Không sao.”

Tô Trường Ngự chưa bao giờ tới hoàng cung, hôm nay được đi dạo thôi cũng thấy vui.

Tuy cảm nhận được Từ Cẩn này đương nhiên không phải là có ý tốt, chắc chắn là có ý đồ gì đó.

Nhưng Tô Trường Ngự không sợ, chỉ là đi dạo hoàng cung, chẳng lẽ cũng gây ra chuyện được ư!

Nghĩ thế, Tô Trường Ngự mới đồng ý.

Từ Dương công chúa không chần chừ nữa, rời khỏi xe. Lý Trường Thanh cũng rời đi cùng nàng.

Hai người đi rồi, trong xe chỉ còn Tô Trường Ngự và Từ Cẩn.

Từ Cẩn cười đầy giả dối.

“Tô tiền bối, ta dẫn ngươi tới Thiên Hương Viên chơi nhé? Đi thưởng thức phong cảnh?”

Từ Cẩn nói.

“Được.”

Tô Trường Ngự vẫn nhàn nhạt như cũ.

Từ Cẩn đứng dậy, dẫn Tô Trường Ngự ra khỏi xe ngựa.

Hoàng cung Đại Càn.

Tô Trường Ngự và Từ Cẩn đi song song với nhau.

Từ Cẩn vừa đi vừa giảng giải hết sức nghiêm túc, làm Tô Trường Ngự khá là kinh ngạc.

Hắn còn tưởng Từ Cẩn sẽ cố tình gây chuyện cho mình, không ngờ, Từ Cẩn không làm gì cả, lại còn giảng giải vô cùng kiên nhẫn, làm Tô Trường Ngự thấy hơi xấu hổ.

Mãi đến khi tới Thiên Hương Viên, Từ Cẩn vẫn không làm gì cả.

Tiếp tục nhẫn nhịn, giới thiệu cảnh sắc Thiên Hương Viên.

Hoàng cung không hổ là hoàng cung, bước vào Thiên Hương Viên, đủ loại kỳ hoa đập vào trong mắt.

“Tô tiền bối, đây là Ngưng Sương hoa, chỉ cần hơi lắc nhẹ, sẽ thu được sương tụ trong nó. Loại hoa này là thuốc, nếu bị trúng dương độc, chỉ cần một cánh hoa, sẽ giải được độc.”

“Tô tiền bối, còn hoa này là Thiên Tâm hoa, một trăm năm mới nở hoa, một khi nở hoa kết trái, sẽ kết ra quả Thiên Tâm. Một quả Thiên Tâm giúp tiết kiệm trăm năm cảm ngộ.”

“Thiên Tâm hoa này chính là quốc hoa của Đại Càn vương triều chúng ta. Tô tiền bối, ngài nhìn hướng tây bắc, có phải nhìn thấy thần quang không?”

Từ Cẩn chỉ về hướng tây bắc.

Tô Trường Ngự nhìn theo. Đúng là ở hướng tây bắc có một luồng thần quang ngất trời.

“Đó là cái gì?”

Tô Trường Ngự hỏi, tuy nhiên, ánh mắt và giọng nói của hắn không hề có chút vẻ tò mò nào.

“Đó là Thiên Tâm thần hoa, nghe đồn là do hai cây Thiên Tâm hoa vương dưỡng dục sinh ra.”

“Hoa vương chi vương, Tô tiền bối, cây Thiên Tâm hoa này, ngài đoán nó giá bao nhiêu?”

Từ Cẩn hỏi, mặt mang ý cười.

“Bao nhiêu?”

Tô Trường Ngự hỏi lại luôn, chẳng buồn đoán đoán làm gì.

Cây hoa này, hẳn ít nhất cũng phải mấy trăm linh thạch nhỉ!

Dù gì nhìn cũng rất là khác biệt.

“Một cây Thiên Tâm hoa bình thường, có giá triệu linh thạch.”

“Còn hoa vương, thì không thể dùng linh thạch để tính giá. Ở Đại Càn chúng ta có câu rằng, một cây Thiên Tâm hoa, còn hơn cả triệu quân, Đại Trạch vương triều đã từng đồng ý dùng trăm vạn hùng binh để đổi một cây Thiên Tâm Hoa vương của Đại Càn ta.”

“Có gọi cây thần hoa kia, là vận nước của Đại Càn vương triều, cũng không phải là nói quá. Ba ngàn năm mới kết ra một quả, quả của nó, có thần hiệu vô cùng. Nghe nói nếu được dùng, chưa kể sẽ hoàn toàn lột xác, mà còn tiết kiệm được cả năm ngàn năm khổ tu.”

“Nếu không có gì bất ngờ, sắp tới thần hoa sẽ kết quả. Nếu Tô tiền bối có vận khí tốt, không chừng sẽ được nhìn thấy, đó đúng là một kỳ quan.”

Nhắc tới Thiên Tâm hoa, Từ Cẩn thao thao bất tuyệt, dáng vẻ vô cùng tự hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.