Dịch: Tiểu Băng
Dưới vách núi Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân có hơi hồi hộp.
Sự hồi hộp này, giống như từng hồi hộp khi lần đầu dạy kiếm đạo cho Tô Trường Ngự.
Nhưng cũng có một chỗ không giống, ông biết Tô Trường Ngự là phế vật, còn Diệp Bình lại là thiên tài.
Cũng may hôm nay tới đây cũng không phải là dạy bản lĩnh gì cho Diệp Bình.
Chủ yếu là chỉ cho hắn chút kiến thức về đối nhân xử thế trong giới tu tiên mà thôi.
“Thái Hoa, mi không thể mất mặt trước mặt đệ tử của mình được! Phải bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Thái Hoa đạo nhân không ngừng thầm tự cảnh cáo mình, phải giữ bình tĩnh, phải ổn định tâm tính, không thể để xấu hổ trước mặt Diệp Bình.
Trong lúc Thái Hoa đạo nhân không ngừng thầm tự cảnh cáo mình.
Diệp Bình đứng dậy.
“Diệp Bình, kính chào chưởng môn!”
Diệp Bình lên tiếng, khiến Thái Hoa đạo nhân phục hồi lại tinh thần.
Diệp Bình hơi căng thẳng.
Dạo gần đây hắn đã quen thói cư xử thoải mái với mấy người đại sư huynh, nên lần này nhìn thấy chưởng môn, đương nhiên Diệp Bình có hơi hồi hộp.
Dù sao hắn có thể tiếp tục được ở lại tông môn lánh đời này hay không đều phải xem ý của chưởng môn.
“Diệp Bình, không cần khách khí như vậy.”
Thái Hoa đạo nhân sắc mặt bình tĩnh, Diệp Bình vẫn còn chưa chính thức bái sư, ông không thể gọi hắn là đồ đệ được.
“Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có mấy chuyện muốn nói với ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân vẻ bình tĩnh, Diệp Bình thì đầy tò mò, không hiểu vì sao đột nhiên chưởng môn lại tới tìm mình.
“Chưởng môn mời nói.”
Diệp Bình vô cùng cung kính, không chỉ vì đối phương là chưởng môn, mà chủ yếu là ơn thụ nghiệp nặng như trời, tuy rằng Thái Hoa đạo nhân vẫn chưa thu mình làm đồ đệ, nhưng trong lòng Diệp Bình, Thái Hoa đạo nhân đã tính là sư phụ của mình.
Dù cho có một ngày Thái Hoa đạo nhân trục xuất mình ra khỏi tông môn, Diệp Bình cũng sẽ không có nửa phần oán hận, ân tình này hắn sẽ luôn khắc trong tâm khảm.
“Là như vầy, đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, hẳn là đại sư huynh ngươi đã nói với ngươi, ngươi phải cố gắng thật tốt, ba ngày nữa sẽ khởi hành.”
“Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, không yêu cầu ngươi phải giành được thứ hạng cao, chỉ hi vọng qua lần lịch lãm này, có thể giúp ngươi thật sự hiểu biết về tu tiên giới, đương nhiên nếu có thể lấy được thành tích tốt thì càng tốt.”
“Chuyến đi ra ngoài này, có lẽ là đi cả mấy tháng, kinh nghiệm của ngươi còn ít, không biết rất nhiều chuyện của tu tiên giới, nên ta đặc biệt tới đây để chỉ điểm ngươi một chút, để ngươi đỡ gặp phải phiền phức mà không biết giải quyết ra sao.”
Thái Hoa đạo nhân nói.
Diệp Bình nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nói thật lòng, chỉ là một chuyến xuống núi mà thôi, không ngờ chưởng môn lại lo lắng cho mình tới như vậy, bảo sao Diệp Bình không cảm động?
“Đa tạ chưởng môn.”
Diệp Bình hành lễ cảm ơn.
“Vậy ngươi ngồi đi, chưởng môn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Thái Hoa đạo nhân bảo Diệp Bình ngồi, tự ông cũng ngồi xuống, đối diện với Diệp Bình.
Tiếng Thái Hoa đạo nhân nhanh chóng vang lên.
“Thế giới tu tiên, hồng trần cuồn cuộn, muôn người muôn vẻ, có thiện tất có ác, cho nên khi ngươi gặp phải có người làm ác, theo ngươi nên làm như thế nào?”
Thái Hoa đạo nhân cực kỳ nghiêm túc.
Ông chủ động hỏi trước.
Diệp Bình trầm tư một lúc.
Sau đó đáp: “Đã là đệ tử chính đạo, nếu thấy có người làm ác, hẳn là nên ra tay cứu người, dạy dỗ đối phương, thay trời hành đạo?”
Diệp Bình trả lời.
Câu trả lời rất đúng ý của Thái Hoa đạo nhân.
“Sai!”
Nhưng Thái Hoa đạo nhân lắc đầu.
“Thế giới tu tiên, vô cùng hung hiểm, tu sĩ chúng ta, tuy là danh môn chính phái, nhưng trước khi ra tay giúp đỡ người ta, ngươi nhất định cần phải nghĩ tới một vấn đề, là ngươi có khả năng ra tay hay không?”
“Nếu không có khả năng, có xông ra cũng là đi chịu chết, nếu như ngươi chết, thì còn thay trời hành đạo cái gì?”
Thái Hoa đạo nhân nói rất lý lẽ.
Diệp Bình nghe xong, không khỏi gật đầu, cảm thấy minh ngộ ra được cái gì đó.
Đúng vậy, tu sĩ chính đạo thì thế nào? Gặp phải người làm ác, đánh không lại mà còn xông ra, chẳng phải là đi chịu chết hay sao?
Chết rồi còn thay trời hành đạo thế nào được?
“Cho nên nếu gặp người làm ác, trước tiên phải suy nghĩ, rồi mới quyết định, hiểu chưa?”
Thái Hoa đạo nhân nghiêm nghị cảnh cáo Diệp Bình.
“Đệ tử đã hiểu.”
Diệp Bình ghi nhớ lời dặn vào lòng.
“Chưởng môn, nếu như đánh thắng thì được đúng không?”
Diệp Bình hỏi.
Thái Hoa đạo nhân nghe hỏi, ngẩn ra.
Đánh thắng hả?
À, ông chưa nghĩ tới trường hợp này.
Bởi vì cho tới nay ông chưa đánh thắng bao giờ.
“Nếu đánh thắng được, thì phải đánh cho hắn chết. Diệp Bình, nhớ kỹ lời của chưởng môn, làm việc là phải làm cho trót, hoặc là không trêu chọc vào đối phương, còn lỡ chọc phải rồi, thì không được tha cho đối phương.”
“Không đến mức là phải giết người, nhưng phải đánh cho đến khi đối phương phải phục, đánh cho tới khi hắn sợ ngươi, đánh tới khi hắn chỉ cần nghe thấy tên ngươi là sợ mất mật, nếu đã kết thù, thì không nên bận tâm tới tình cảm, nhất định không được có lòng từ bi!”
“Lòng người khó dò, có lẽ ngươi có lòng từ bi tha cho người ta, nhưng người ta sẽ không nhận tình cảm này của ngươi đâu.”
“Diệp Bình, nhớ kỹ những lời nói này của vi sư. Muốn khiến một kẻ nhận mình sai, không phải dựa vào cái miệng, mà là dựa vào nắm đấm, có hiểu không?”
Thái Hoa đạo nhân cực kì nghiêm túc.
Ông đã rất có kinh nghiệm về vấn đề này.
“Đã hiểu.”
Diệp Bình gật đầu, hắn đã nghe rõ.
Không thể không nói, chưởng môn tông môn lánh đời đúng là khác người.
Diệp Bình vốn tưởng Thái Hoa đạo nhân sẽ nói những lời đại loại như chúng ta là danh môn chính phái, gặp phải bất bình, cần phải hành hiệp trượng nghĩa vân vân.
Không ngờ Thái Hoa đạo nhân lại dạy mình như này, có thể nói là đối xử tốt với mình một cách chân tình.
“Diệp Bình, chưởng môn hỏi tiếp ngươi, giả thiết ngươi gặp phải kẻ địch, xảy ra phải chiến đấu không tránh được, ngươi sẽ giấu tài, hay là toàn lực ứng phó?”
Thái Hoa đạo nhân tiếp tục hỏi.
“Giấu!”
Diệp Bình vô thức đáp ngay.
“Sai!”
Thái Hoa đạo nhân bác bỏ ngay tức khắc.
“Mười phần sai, nếu xảy ra tranh đấu với người không thể nào tránh khỏi, ngươi không nên giấu, mà phải toàn lực ứng phó. Không được coi thường kẻ địch của ngươi, dù ngươi có là luyện khí viên mãn, còn hắn thoạt nhìn chỉ là luyện khí tầng một, thì cũng không được coi thường hắn.”
“Diệp Bình, nhớ kỹ lời này của chưởng môn, không bao giờ được coi thường bất kì một ai. Nếu ngươi phải chiến đấu với người khác không thể nào tránh khỏi, thì ngươi phải dồn hết toàn lực ra, không được có ý nghĩ giấu bớt. Trong chiến đấu sống chết chân chính, kẻ địch sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai đâu, hiểu chưa?”
Không biết vì sao, lúc Thái Hoa đạo nhân nói đến đây lại có vẻ khá là phẫn nộ.
“Đệ tử đã hiểu.”
Diệp Bình gật đầu.
Hắn hiểu được câu này.
Đúng vậy, thế giới tu tiên ngọa hổ tàng long.
Giống như hắn, nhìn chỉ là luyện khí tầng hai, nhưng trên thực tế hắn đã trùng tu một lần, dù có là tu sĩ luyện khí tầng bảy tám thì cũng đánh không lại hắn.
Giả thiết hắn gặp phải một kẻ địch cũng giống hắn, mà hắn lại đi coi thường đối phương, giấu diếm thực lực, trong khi đối phương lại dốc toàn lực ra, vậy thì hắn sẽ mất mạng.
Thái Hoa đạo nhân nói rất đúng.
Kẻ địch không bao giờ cho mình cơ hội ra tay lần thứ hai.
Chết rồi là hết.
Dù mi có mạnh cỡ nào, thì chết rồi cũng sẽ không có ai kêu bất bình cho mi.
Được.
Sau này gặp phải kẻ địch, mà phải chiến đấu với nhau, thì sẽ không giấu bớt.
Diệp Bình nhớ kỹ điều này vào trong lòng.
“Diệp Bình, nhớ lời của chưởng môn, không động thì thôi, động là kinh người, hoặc là không nhúng tay vào chuyện gì hết, nhưng một khi đã nhúng tay, thì không được dùng dằng do dự, để lại hậu hoạn cho mình, không được để mình dính vào nhân quả, hiểu không?”
Thái Hoa đạo nhân dạy.
Tuy cả đời ông đều rất bình thường, nhưng ít ra ông cũng đã sống đến tuổi này, cuộc đời này ông đã nhìn thấy không biết bao nhiêu là bạn cũ chết trong tay yêu ma, chết trong tay đồng tộc là con người.
Thế giới tiên hiệp là rất trong sáng, nhưng nó cũng có mặt đen tối của mình, mi không nhìn thấy không có nghĩa là không có.
“Chưởng môn, đệ tử đã ghi nhớ tất cả những lời dạy này của ngài, đa tạ chưởng môn dạy bảo.”
Diệp Bình hành lễ, cúi đầu thật lòng cảm ơn Thái Hoa đạo nhân.
“Ngươi đã hiểu được, thì cũng không uổng công ta tự mình đi chuyến này.”
“Ba ngày sau ngươi theo đại sư huynh cùng đi tới Thanh Châu cổ thành, những lời ta mới vừa nói, ngươi suy ngẫm cho thật kĩ.”
“Còn một câu nữa, phải suy nghĩ cẩn thận. Gặp phải bất kì chuyện gì cũng phải suy nghĩ, đã quyết định rồi thì không được hối hận.”
“Giải quyết sự việc xong rồi thì nhất định cũng phải nghĩ lại, phải nhớ lại kĩ lưỡng xem chuyện đó có làm tốt hay chưa, có làm sai chỗ nào không, chỗ nào làm đúng, chỗ nào làm sai, hiểu không?”
Thái Hoa đạo nhân vỗ vai Diệp Bình, nói.
“Hiểu rõ.”
Diệp Bình nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, cố gắng cho tốt.”
Thái Hoa đạo nhân không nói thêm nữa, cái gì cần nói đều nói xong rồi.
Ông quay người bỏ đi, đưa lưng về phía Diệp Bình, tuy bóng lưng trông hơi có vẻ tiêu điều, nhưng trong mắt Diệp Bình lại vô cùng cao to.
Một nén nhang sau.
Diệp Bình từ trong suy tư tỉnh lại, tiếp tục tiến hành ngộ kiếm.
Ba ngày nữa sẽ xuống núi, hắn hi vọng trong vòng ba ngày này, ngộ ra kiếm chiêu mới mà đại sư huynh truyền thụ.
Cho nên không được hao phí thời gian.