Dịch: Tiểu Băng
Mãn Giang Các.
Lý Ngọc đưa danh sách ra, lên tiếng.
“Sư phụ, Đại sư bá, đệ tử đã cho điều tra hai người này.”
“Vương Lôi là đệ tử Tứ Lôi Kiếm Tông, hiện nay đã lĩnh ngộ ra Xuân Hạ kiếm thế, thực lực phù hợp tiêu chuẩn.”
“Lý Trường Dạ này thì không rõ, dù ta đã dùng cả thế lực Hắc Vân Các của Tấn Quốc để điều tra, nhưng vẫn không tra ra được lai lịch của Lý Trường Dạ, chắc là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi.”
Lý Ngọc nhìn Diệp Bình và Tô Trường Ngự, giọng bình tĩnh nói.
Lúc y có được danh sách, đã lập tức cho Hắc Vân Các đi điều tra thông tin của hai người kia, tin tức của Vương Lôi thì không khó.
Nhưng của Lý Trường Dạ thì lại không tra ra được, thậm chí cho người đi điều tra đặc biệt vẫn không tìm ra thông tin gì quan trọng, nên Lý Ngọc vô thức cảm thấy, Lý Trường Dạ này hẳn là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Dù sao Hắc Vân Các là bí các về tình báo cao cấp nhất của Tấn Quốc, có thể nói là nắm được tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở trong Tấn Quốc, bất kì ai chỉ cần tiếng tăm đều sẽ được lập thành hồ sơ, cất trong Hắc Vân Các.
Nên Lý Ngọc mới cảm thấy, Lý Trường Dạ là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Trong phòng nghỉ.
Diệp Bình nghe Lý Ngọc nói xong, không chỉ không coi thường, ngược lại còn có vẻ chờ mong.
Dù sao ngày mai chính là lần đầu tiên hắn tỷ thí kiếm đạo với người khác, nếu nói không kích động thì là nói dối.
Còn Tô Trường Ngự.
Hắn cảm thấy càng bình tĩnh hơn.
Thứ nhất là có Dưỡng Kiếm thuật, đã giúp lòng tin của Tô Trường Ngự tăng mạnh, thứ hai là đây là Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, vốn dĩ hắn không có ý định giành thứ hạng gì cả, chỉ cần chờ đến khi lên sân đấu, hắn sẽ nói đại vài câu hay ho rồi đi xuống thôi.
Ví dụ như nói rằng kiếm tu chúng ta, không thể lấy lớn hiếp nhỏ, lần này dự thi, chỉ để nhớ lại ngày xưa thôi, nói như vậy xong rồi đi xuống đài, chẳng phải là đẹp hay sao?
Nên trong lòng Tô Trường Ngự chẳng hề lo chút nào.
“Sư đệ.”
Tô Trường Ngự chợt gọi.
“Dạ? Đại sư huynh?”
Diệp Bình đang ngẫm nghĩ tới trận đấu ngày mai, nghe Tô Trường Ngự gọi thì quay sang.
“Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, ngọa hổ tàng long, đệ không cần phải cố gắng quá, phải luôn duy trì tâm thái của một người đi học hỏi, phải nhớ đã lên lôi đài, thì không được khiến mình sau này nuối tiếc, phải dùng hết toàn lực, nhớ chưa?”
Tô Trường Ngự dạy Diệp Bình.
Vai chính của Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này chính là Diệp Bình.
Lá bài quyết định của Thanh Vân Đạo tông là Diệp Bình.
Nói lấy hạng nhất thì nghe hơi quá, nhưng ít nhất cũng phải nằm trong mười thứ hạng đầu!
Nên Tô Trường Ngự không thể không nhắc nhở Diệp Bình, để Diệp Bình đừng tự mãn tới lúc đó bị lật thuyền trong mương, vậy thì không tốt.
“Sư huynh dạy rất phải, sư đệ nhất định sẽ dùng hết toàn lực, không để mình sau này tiếc nuối.”
Diệp Bình gật đầu.
Những lời Tô Trường Ngự nói đều có lý, chính hắn cũng suy nghĩ như vậy, trận chiến đầu tiên của cuộc đời, dù đối phương có là một kẻ vô danh tiểu tốt, thì hắn cũng không được coi thường, phải dùng hết mười thành công lực để nghênh đón trận chiến này.
“Đại sư bá nói có lý, hơn nữa Đại hội kiếm đạo Thanh Châu rõ ràng thật sự là ngọa hổ tàng long, ngay cả Tư Không Kiếm Thiên cũng tới, Đại sư bá, có phải người dự thi là vì muốn đấu với Tư Không Kiếm Thiên không?”
Lý Ngọc ở bên nghiêm túc phụ họa, rồi tò mò hỏi.
Tô Trường Ngự kinh ngạc.
“Tư Không Kiếm Thiên cũng tới?”
Tô Trường Ngự hết hồn. Mấy hôm nay hắn đều ru rú ở trong phòng nghiên cứu Dưỡng Kiếm thuật, không để ý đến chuyện bên ngoài, nên không biết Tư Không Kiếm Thiên cũng tới.
Nhưng Tô Trường Ngự càng sợ hãi, thì bề ngoài càng bình tĩnh tự nhiên.
Nên Lý Ngọc không phát giác ra được sự khác thường, trái lại còn cảm thấy kinh ngạc.
“Ô, thì ra Đại sư bá dự thi, thực sự không phải là vì Tư Không Kiếm Thiên.”
Lý Ngọc thật sự là kinh ngạc, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này có không ít người mạnh xuất hiện, người nổi tiếng nhất trong đó chính là Tư Không Kiếm Thiên.
Còn tưởng Tô Trường Ngự dự thi là vì nghe nói Tư Không Kiếm Thiên cũng dự thi, nên muốn tỉ thí với hắn, giờ xem ra, Tô Trường Ngự không hề biết việc này.
“Sư bá lần này dự thi, thuần túy là để cảm ngộ, không có nhằm vào ai cả.” Tô Trường Ngự giải thích cho có, sau đó hỏi ngược lại: “Vì sao Tư Không Kiếm Thiên cũng xuất hiện ở đây? Nhưng một cái Đại hội kiếm đạo Thanh Châu nho nhỏ, sao có thể lọt vào mắt hắn thế?”
Tô Trường Ngự hết sức tò mò.
Hắn biết Tư Không Kiếm Thiên là ai, chính là kỳ tài kiếm đạo vinh dự ngàn năm mới có của Thanh Châu, là tín ngưỡng của toàn bộ kiếm tu trẻ tuổi Thanh Châu, thật không ngờ một người thành danh đã lâu như vậy, cũng tới Thanh Châu Cổ Thành, hơn nữa còn dự thi.
Không chỉ Tô Trường Ngự.
Ngay cả một kẻ chẳng biết gì nhiều như Diệp Bình, cũng biết Tư Không Kiếm Thiên, hắn từng đọc được thông tin về Tư Không Kiếm Thiên trong quyển “Thanh Châu phong vân thu” ở Tàng Kinh Các.
“Nếu đệ tử không đoán sai, Tư Không Kiếm Thiên tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này hẳn là có mục đích khác, nhưng cụ thể thì đệ tử không biết.”
Lý Ngọc bình tĩnh trả lời.
“Ừ, chắc là có chuyện gì đó khác.”
Tô Trường Ngự cũng không khỏi gật đầu, dù sao Tư Không Kiếm Thiên đã có địa vị quá lớn, nói khó nghe thì đừng nói dự thi Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, có mời hắn làm giám khảo cũng là chưa xứng với hắn.
Nói xong, Tô Trường Ngự không quan tâm tới chuyện gì nữa, chỉ dặn Diệp Bình ngộ kiếm cho tốt, rồi bỏ đi.
Tô Trường Ngự đi rồi.
Trong phòng chỉ còn Diệp Bình và Lý Ngọc.
Trong mùi thơm của thần hương trong căn phòng yên tĩnh, đầu óc Diệp Bình toàn là suy nghĩ tới đại hội kiếm đạo ngày mai.
Đột nhiên, Lý Ngọc gọi.
“Lão sư.”
Diệp Bình quay qua nhìn y.
Với vẻ tò mò, nhưng hắn không hỏi, hắn chỉ chờ.
“Lão sư, có một số việc đệ tử không biết có nên nói hay không. Nói tóm lại, là những ngày này, nếu gặp phải những người kì quái, hay nhìn khả nghi, thì lão sư nhất định phải tránh đi nhé, nếu không sẽ có phiền toái.”
Lý Ngọc nhắc nhở.
Diệp Bình tò mò.
Sao tự nhiên lại nói như vậy?
Với lại, nói vậy là có ý gì?
Trong mắt Diệp Bình đầy khó hiểu, Lý Ngọc nghiến răng, cuối cùng nói thêm: “Lão sư, thật ra đệ tử không nên nói chuyện này, đây là cơ mật của triều đình, liên quan rất rộng, nhưng đệ tử tin vào thân phận sạch sẽ của lão sư, nên mới nhắc người như vậy.”
“Triều đình được mật báo, tro tàn của Ma Thần giáo đã cháy lại, hơn nữa hình như còn muốn khai đao với ba mươi ba châu của Tấn Quốc, muốn ra tay dương oai ngay trong đại hội này. Hiện giờ cả Tấn Quốc đã bố trí xong xuôi, nhưng chỉ sợ Ma Thần giáo thủ đoạn ngoan độc, lại còn giỏi ẩn nhẫn, có khi đã cài được người vào trong triều đình.”
“Chúng ta không biết ai là giáo đồ của Ma Thần Giáo, cũng không biết khi nào bọn chúng ra tay, ra tay ở đâu, điều duy nhất chúng ta biết là bọn chúng nhất định sẽ ra tay, nên những ngày này nếu có thể, lão sư nhất định phải đề phòng, nhất định đừng để mình gặp phải nguy hiểm.”
Lý Ngọc nói.
Diệp Bình nghe thì kinh ngạc, tuy hắn không biết Ma Thần Giáo là cái gì, nhưng nghe một cái là biết chẳng phải thứ gì hay ho, không ngờ mình cũng có ngày gặp phải.
“Nếu đã biết sẽ có nguy hiểm, vì sao không cho dừng đại hội kiếm đạo?”
Diệp Bình khẽ nhíu mày.
“Lão sư, có bỏ cũng vô ích. Lai lịch của Ma Thần Giáo rất lớn, đệ tử trong giáo kẻ nào cũng giỏi ẩn nhẫn, nếu đại hội kiếm đạo bị hủy bỏ, ngược lại sẽ làm thám tử của triều đình bị lộ, hơn nữa dù có hủy bỏ, thì lần sau, lần sau sau nữa thì làm sao?”
“Nhưng lão sư cũng không cần phải lo lắm, hiện giờ ở Thanh Châu đã có rất nhiều cường giả núp trong tối, nếu đám súc sinh Ma Thần Giáo thật sự có can đảm thò đầu ra, cam đoan sẽ chỉ có đến không có về, thậm chí đệ tử còn cho rằng, Tư Không Kiếm Thiên tới Thanh Châu cũng chính là vì chuyện này.”
Lý Ngọc nói như vậy, để Diệp Bình không cảm thấy nặng nề, y nói chuyện này ra thuần túy chỉ vì muốn Diệp Bình tăng cường đề phòng thôi.
“Ừ, ta biết rồi.”
Diệp Bình gật đầu, hắn không muốn bị cuốn vào loại thị phi này, hắn chỉ muốn cố gắng tu tiên, có danh tiếng hay không cũng không sao cả, chỉ cần tu luyện tới cực hạn, ủng hộ dịch giả tại reader của B ạch Ng ọc S ách, sau đó sẽ rời khỏi Tu Tiên giới, tới chốn phàm tục hưởng cuộc sống nhân sinh.
Đây chính là mục đích tu tiên của Diệp Bình, tranh bá, xưng vương gì đó, hắn đều không có hứng thú, lo sống cuộc đời của mình cho tốt là được rồi.
“Lão sư, đệ tử chỉ nói chuyện này cho người biết thôi, tính tình Đại sư bá tùy ý, đệ tử lo Đại sư bá vô tình sẽ để lộ ra ngoài, nếu như vậy chính là đệ tử đã mang tội lớn, nên lão sư đừng nói cho ai khác nhé.”
Lý Ngọc lại nhắc.
Diệp Bình gật đầu lia lịa.
Hắn nhìn ra được, Lý Ngọc nói cho mình biết bí mật này là đã mạo hiểm lắm rồi, nên Diệp Bình rất là cảm kích.
Nhưng thật lòng, hắn cũng không lo chuyện này cho lắm.
Bởi vì triều đình đã có dự đoán trước, dù kế tiếp có gặp phải kẻ gọi là đệ tử của Ma Thần Giáo.
Vậy thì đã sao?
Hắn có Đại sư huynh bảo vệ, còn sợ cái qué gì? =))
Thế là, suy nghĩ của Diệp Bình lại nhanh chóng chuyển trở về chuyện thi đấu ngày mai.
Lúc này, trong Phủ Thành chủ.