Dịch: Tiểu Băng
Mọi người khiếp sợ, không ai tin nổi, lại xuất hiện áng văn tuyệt thế.
Âm thanh vang vọng, phiêu lãng truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ của Ngụy quốc.
Không chỉ vậy, tiếng của đại nho càng lúc càng rõ, càng lúc càng vang.
Đây là tiếng nói của thiên địa đại nho, vang khắp cả Ngụy quốc.
Trong Cống viện, tài khí vô tận tràn ngập khắp nơi.
Nơi Diệp Bình ngồi, có một cây bồ đề cổ thụ chọc trời, tỏa ra ánh sáng trí tuệ sáng ngời.
Như Phật đà giác ngộ, cũng giống cao nhân đắc đạo, thậm chí lúc này, sau gáy Diệp Bình còn có một vầng kim quang, kim luân độ hóa chiếu sáng cả khu vực này.
Chợt, có một giọng nói hùng hậu, vang vọng vang lên.
“Trời có mây gió khó lường.”
Tiếng nói đó, làm tất cả văn nhân trong thiên hạ biến sắc.
Đây là giọng nói của Văn Thánh, bậc thánh của giới văn nhân.
Trong Cống viện, ba thẩm quan chấm thi vội vàng đi tới trước mặt Diệp Bình.
Nhưng ánh mắt họ, lại nhìn chằm chằm vào bài văn ở trên bàn.
Cũng có người nhìn qua theo, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng vàng chói mắt, chứ không nhìn thấy được nội dung của bài văn, nếu ai cứ cố, còn làm mắt bị thương.
“Các ngươi đừng cố mà nhìn. Đây là áng văn tuyệt thế, không phải đại nho không xem được đâu! “
Một đại nho lên tiếng nhắc.
Đây là áng văn tuyệt thế, đương nhiên không thể ai xem cũng được.
Ba đại nho cũng muốn xem, nhưng bài văn tầm cỡ này, thì phải xin phép Diệp Bình, có hắn cho phép thì mới được đọc.
Nếu không, chưa hỏi mà đã xem, chính là cực kì vô lễ với hắn.
Nhưng mà hiện giờ Diệp Bình đang ngộ đạo, bọn họ không dám quấy rầy hắn, đành phải đứng ở một bên chờ, lòng như lửa đốt.
Âm thanh vang dội vẫn vang lên không ngừng, Văn Thánh vẫn còn đang đọc, khiến ai nấy đều thấy khiếp sợ.
Ngụy quốc, Tấn quốc, Khánh quốc.
Nước nào cũng nghe thấy âm thanh này, càng lúc càng có nhiều văn nhân nghe thấy nó.
Các văn nhân đều chấn kinh, không ngờ lại có người viết ra được một áng văn tuyệt thế.
Chuyện này quá sức kinh người.
Cả mười nước đều rung động.
Văn Thánh chi hồn cũng đã xuất hiện!
Đông!
Một âm thanh như tiếng chuông cổ vang lên, từ trên bầu trời, một luồng ánh sáng màu tím chiếu vào người Diệp Bình.
Sau lưng Diệp Bình tức khắc xuất hiện một tòa Văn cung, đây là sao Văn khúc cung, biểu tượng của tài khí viên mãn.
Văn cung khủng bố xuất hiện, khiến cả người Diệp Bình đều được thăng hoa.
Kim luân độ hóa sau gáy hắn liền tăng lên tầng ba ngay tức khắc.
Kim luân độ hóa tổng cộng có chín tầng, nếu đạt tới tầng thứ chín, chính là đại viên mãn hoàn toàn.
Nhưng cao nhân đắc đạo, bình thường khi còn sống, ngưng tụ ra được độ hóa kim quang thì đã là rất giỏi, nếu ngưng tụ ra được kim luân độ hóa, thì coi như cuộc đời này không uổng.
Hôm nay Diệp Bình ngưng tụ ra được kim luân độ hóa tầng ba, đây quả thực là sự tăng trưởng về chất.
Đến trình độ này, mỗi khi kim luân độ hóa tăng lên một cấp, chính là một sự khác biệt như đất với trời.
Đến lúc này, Diệp Bình đã có kim luân độ hóa tầng thứ tư. Nếu hiện tại gặp phải Cửu Phù Ma Tử, hắn hoàn toàn có thể ép đối phương phải gỡ cả chín lá phù, thậm chí cũng có khả năng đánh thắng đối phương.
Không chỉ vậy, tài khí dồi dào hùng hậu kia, còn giúp cảnh giới của hắn tăng lên cực lớn.
Nhảy một cái bước vào Trúc Cơ tầng thứ chín, pháp lực một màu vàng rực như mặt trời, sáng tới chói mắt.
Dưới cây bồ đề, trí tuệ tỏa ra vô tận.
Trưởng lão mười nước đều chấn động, bọn họ đâu có ngờ, Diệp Bình lại khoa trương tới mức này. Khảo hạch ảo cảnh nhìn ra thật giả, vượt qua tháp khảo hạch thân thể, ngay cả cửa ải khó khăn nhất là thi văn, cũng có thể làm ra áng văn tuyệt thế.
Đây còn là người sao?
Oanh oanh oanh!
Văn điện của các nước đều vang lên âm thanh, đây là do tài khí cộng hưởng tạo thành.
Các đại nho đều có cảm ứng, hướng về phương hướng của Diệp Bình, xá một cái thật sâu.
Trần quốc.
Thái Thượng Huyền Cơ cũng kinh sợ, cảm ứng được tài khí tuyệt thế này.
“Bệ hạ! Không ngờ Đại Hạ ta lại có người có thể làm ra áng văn tuyệt thế, khiến cho văn nhân thiên địa cộng hưởng, đây là phúc vận của Đại Hạ ta, phúc vận của bệ hạ.”
Trong phòng, Thái Thượng Huyền Cơ nhìn Hạ Đế, nói với vẻ vô cùng cung kính.
Ông ta rất xúc động. Ông ta là Tể tướng của Đại Hạ, địa vị cực cao, đương nhiên cũng là người có học, biết sự đáng sợ của áng văn tuyệt thế.
Hạ Đế hít sâu, không nói một lời, chỉ nở nụ cười.
Thái Thượng Huyền Cơ chợt ngẩn ra.
Hình như đã nghĩ ra gì đó, đưa mắt nhìn sang bên trái.
Phòng bên trái, là phòng của Tô Trường Ngự.
Mới vừa gặp được Tô Trường Ngự, Đại Hạ đã nhận được phúc trạch này, đây không phải là ứng với lời đồn trong truyền thuyết đó sao?
Thái Thượng Huyền Cơ vô thức cảm thấy, Tô Trường Ngự chính là Thập hoàng tử của Hạ Đế, ông ta không cần bất cứ chứng cớ nào khác nữa.
Phúc trạch như này, là vạn năm khó gặp, áng văn tuyệt thế, ngưng tụ vận nước của vương triều, ngày thường dù có bảo những đại nho kia viết văn, cũng không viết ra nổi áng văn tuyệt thế.
Nhưng hôm nay, vừa gặp được Tô Trường Ngự, phúc trạch này đã xuất hiện.
Còn dám phủ định đây không phải là Thập hoàng tử sao?
Thái Thượng Huyền Cơ hiểu đế tâm, biết Hạ Đế đang nghĩ cái gì, nhưng ông ta càng hiểu rằng, mình không thể tham dự vào, cũng tuyệt đối không thể chủ động tham dự vào.
Nếu không, sẽ có ngày gặp phải phiền toái lớn.
Lúc này.
Cống viện Ngụy quốc.
Văn cung sau lưng Diệp Bình đã hoàn toàn hiện rõ, âm thanh từ trong Văn cung lãng đãng bay ra, tỏa khắp bốn phương, từng đạo đại nho chi hồn, cũng thi nhau bay vào trong Văn cung.
Trong thiên địa, một luồng tài khí khổng lồ chui vào trong người Diệp Bình.
Lúc này, Diệp Bình cảm nhận được có một sức mạnh vô hình, sức mạnh này chính là sức mạnh ngôn ngữ.
Nho đạo nhất mạch, không phải tu luyện linh khí, mà là tu luyện tài khí, viết thơ vẽ tranh đều vì tài khí.
Thiên địa đã cho phép Diệp Bình, Văn cung hiển lộ, thể hiện ý rằng đây là thiên địa đại nho.
Nói cách khác, Diệp Bình đã là đại nho được thiên địa cho phép, nắm giữ sức mạnh ngôn ngữ, mỗi một lời nói một hành động, đều có thể thấu tới tai trời.
Nho đạo khí khủng bố tràn ngập quanh người hắn, ba đại nho trong Cống viện thấy vậy, vội vã xá Diệp Bình một cái, vô cùng cung kính nói.
“Chúng ta ra mắt tiên sinh.”
Ba người bọn họ cộng lại cũng gần một ngàn tuổi, nhưng khi đối mặt với Diệp Bình, không hề dám khinh thường, mà đối đãi như đối với một bậc đại nho.
Cái gọi là thiên địa đại nho, chính là đại nho được thiên địa cho phép, có địa vị cao cả, nếu bước thêm một bước nữa, thì chính là á thánh, thánh của giới văn nhân.
Đi lên một bước nữa, sẽ thành bán thánh, được vương triều lập tượng, qua ngàn ngàn vạn vạn năm, văn nhân vẫn phải cung kính lễ bái, cho dù giang sơn có đổi chủ, thì chủ mới cũng vẫn phải tôn trọng bán thánh.
Bước tới một bước cuối cùng, sẽ thành Văn Thánh, bậc tồn tại này, mỗi lời lẽ cử chỉ, đều có thể điều động sức lực thiên địa, dù yêu ma mi có mạnh, chỉ cần một lời, cũng có thể điều khiển thiên địa lực, giết chết mi.
Diệp Bình một phát trở thành thiên địa đại nho, bước đầu nắm giữ sức mạnh ngôn ngữ, hiện giờ mà đối mặt với giáo đồ Ma Thần Giáo, hắn hoàn toàn không cần phải dùng tới kim luân độ hóa, mà chỉ cần một câu nói, đã có thể xóa sổ tất cả tà ma oai đạo.
Đây là điểm đáng sợ của đại nho, cũng là sự cường thế của văn đạo nhất mạch.
Nhưng muốn trở thành thiên địa đại nho, còn khó hơn cả lên trời, còn khó hơn cả đi tu luyện tới Độ Kiếp cảnh.
Ngụy quốc từ trên xuống dưới, chỉ có bảy đại nho, nhưng không có một ai là thiên địa đại nho, mười nước cộng lại, cũng chỉ có một thiên địa đại nho, ở trong Hàn Mặc thư viện.
Thiên địa đại nho, thượng đạt thiên thính (tấu tới tai trời), năng lực đứng đầu nhất, chính là có thể nói vua, có thể mắng hoàng đế ngu ngốc vô đạo, điều khiển thiên địa lực, đánh giảm kỳ vận một nước, ngay cả đế vương của Đại Hạ vương triều cũng phải lễ nhượng ba phần, chính là mạnh như vậy đó.
Nên Diệp Bình một bước thành tựu thiên địa đại nho, làm sao không khiến ba đại nho này đỏ con mắt?
Nhưng trong thực tế, bài văn Diệp Bình làm, là văn khuyên thế gian, khuyên can văn nhân thiên hạ, vì nó là áng văn tuyệt thế, nên càng về sau thì càng kinh khủng.
Thiên địa đại nho, muốn tiến thêm một bước, cần phải có cực nhiều tài khí văn nhân quỳ lễ.
Áng văn tuyệt thế này của Diệp Bình, có thể truyền lưu trăm ngàn đời, hơn nữa bản thân bài văn sẽ hấp dẫn vô số văn nhân tìm đọc, nếu có văn nhân từ bài văn này hiểu ra một ý cảnh khác biệt nào, thì cũng được coi là công lao của Diệp Bình.
Nên sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, Diệp Bình tất sẽ thành á thánh, bán thánh thì hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể.
Song muốn trở thành Văn Thánh, thì rất khó.
Thánh nhân thật sự, là phải lập học, khai sáng ra lưu phái mới, chứ chỉ một bài văn, thì hầu như không thể nào thành Thánh.
Tất cả ánh sáng tắt dần.
Tất cả dị tượng dần biến mất.
Cống viện Ngụy quốc trở nên hết sức an tĩnh.
Diệp Bình mở mắt.
Hắn mới vừa ngộ đạo.
Giờ ngộ đạo đã xong, đương nhiên các dị tượng đều không còn nữa.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, nhất là thấy ba đại nho hành lễ với mình, Diệp Bình vội vàng đáp lễ.
“Ra mắt ba vị tiên sinh.”
Tuy là thiên địa đại nho, nhưng Diệp Bình là người biết tôn trọng người khác.
“Diệp tiên sinh, ngài nói quá lời, ba người bọn ta, đọc vạn quyển sách, viết vạn cuốn chương, mà không thể làm ra áng văn tuyệt thế, tiên sinh tài cao, mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đã làm ra được áng văn tuyệt thế, thật làm bọn ta xấu hổ.”
Ba người cười khổ không thôi, cho rằng mình không kham nổi hai chữ ‘tiên sinh’ này.
“Ba vị tiên sinh mới là nói quá lời, ba vị là đại nho Ngụy quốc, trụ cột của văn nhân thiên hạ, tại hạ chỉ là viết ra được một bài thôi, không thể bằng ba vị.”
Diệp Bình khiêm tốn, hắn không hề cảm thấy là mình ghê gớm. Dù gì cái bài văn này cũng không phải là do hắn sáng tác ra, vẫn phải có chút tự biết mình chứ.
“Tiên sinh không cần biện hộ, không xứng chính là không xứng, nhưng mà tiên sinh, bọn ta có thể xem bài văn của ngài hay không?”
Ba đại nho cười khổ, họ đâu có cần tranh giành chút danh tiếng này, họ chỉ nóng lòng muốn đọc bài văn của Diệp Bình thôi.
“Mời ba tiên sinh xem, vãn bối còn có việc, xin cáo từ trước.”
Viết văn xong rồi, Diệp Bình cũng không định ở lại chỗ này nữa, chợ phiên mười nước mới là thứ mà hắn quan tâm.
Văn chương tuy tốt, tiếc là mình đã không còn đi con đường này.
“Tiên sinh đi thong thả.”
Ba đại nho cực kỳ khách sáo, vội đi tới chỗ bàn sách, tranh nhau xem bài văn.
Ba người là đại nho, có thể đọc được áng văn tuyệt thế.
Lúc này, Tể tướng Ngụy quốc, và quốc vương Ngụy quốc cũng đã chạy tới, họ cũng muốn xem bài văn, nhưng thấy có đại nho đang ở đây, nên không dám giành.
Nửa giờ sau.
Ba đại nho từ từ, trịnh trọng đặt bài văn như đặt trân bảo lên bàn.
“Áng văn tuyệt thế, quả thật là áng văn tuyệt thế.”
“Này sao gọi đại nho được, gọi hắn là bán thánh mới là xứng đáng.”
“Áng văn này, nhất định sẽ truyền lưu ngàn đời, chắc không lâu nữa, sẽ phải gọi người ta là Diệp bán thánh rồi.”
Ba người cảm khái, giọng nói đầy rung động.
Tất cả tu sĩ trong Cống viện cũng rung động.