Dịch: Tiểu Băng
Trong đám người vây xem.
Ánh mắt Ngụy Lâm tỏa ý cười.
Lúc đầu, y không biết rốt cuộc Tư Không Kiếm Thiên đã phát hiện ra mình hay chưa, nên y chợt nghĩ ra một cách.
Thả ngũ oán cổ độc ra, loại khí độc này không màu không vị, là khí độc chế ra từ việc thu thập oán hận của con người.
Một khi bị hít vào trong cơ thể, trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì khác thường, nhưng dần dần nó sẽ làm sâu sắc oán hận và phẫn nộ trong lòng, chỉ cần chưa tới một nén nhang, những tu sĩ này sẽ trở nên hung tàn thích giết chóc, giết cho tới khi mệt mỏi kiệt lực mà chết, hiệu quả của khí độc mới biến mất.
Ngụy Lâm không xác định được rốt cuộc Tư Không Kiếm Thiên có phát hiện ra mình hay không, nên gã mới dùng chiêu này, một khi đã thả ngũ oán cổ độc ra rồi, với tu vi của Tư Không Kiếm Thiên, tất nhiên hắn sẽ là người đầu tiên cảm ứng được.
Một khi Tư Không Kiếm Thiên cảm ứng được cổ độc, như vậy nếu người đầu tiên hắn nhìn là mình, vậy chứng minh hắn đã phát hiện thân phận của mình, còn nếu Tư Không Kiếm Thiên không nhìn mình trước, vậy thì có nghĩa Tư Không Kiếm Thiên không phát hiện ra thân phận của mình.
Nếu thế, Ngụy Lâm sẽ thu hồi ngũ oán cổ độc, và kết quả lúc này, đã làm Ngụy Lâm rất hài lòng.
Tuy hành tung bị lộ, nhưng y không bị rơi vào trong trạng thái bị động, nói cách khác, chờ tới khi đại hội kiếm đạo chấm dứt, đám người này tản đi, e là Tư Không Kiếm Thiên mới đi giết mình.
Bây giờ y đã phóng ngũ oán cổ độc ra, vậy kẻ bị động chính là Tư Không Kiếm Thiên.
Trên lôi đài.
Tư Không Kiếm Thiên chau mày, sắc mặt tỏ rõ vẻ khó chịu.
Vì hắn biết mình đã bị lừa, đã để lộ sơ hở, từ chủ động biến thành bị động, như vậy rất không ổn, nếu xảy ra chuyện hắn sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, tới lúc đó chỉ e không phải là phiền toái nhỏ.
Mọi người đều nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Tư Không Kiếm Thiên.
Trong thoáng chốc, càng tưởng mình đã xác định đúng thân phận thật sự của Tô Trường Ngự.
Nhưng ngay lúc này, bất chợt, Tư Không Kiếm Thiên lên tiếng.
“Trần Chính, sơ tán mọi người, theo ta đi phục ma.”
Âm thanh vang lên, truyền khắp cả Thanh Châu Cổ Thành.
Hắn không thể do dự nữa, hắn đã rơi vào bị động, vậy chẳng bằng giết cho thống khoái, tuy hắn biết làm như vậy, nhất định sẽ tổn thương tới người vô tội, nhưng Tư Không Kiếm Thiên cũng biết, nếu không chủ động xuất kích, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Thanh Châu thành chủ Trần Chính đang ngồi trên ghế trưởng lão vốn đã đang chờ sẵn, để phối hợp với Tư Không Kiếm Thiên.
Nên vừa nghe thấy tiếng hắn, ông ta lập tức hét lớn.
“Truyền pháp lệnh, kích hoạt trận pháp bảo vệ thành, phục ma!”
Trần Chính vừa quát.
Sắc mặt Ngụy Lâm lập tức trở nên hết sức khó coi.
Y không ngờ Tư Không Kiếm Thiên lại dám ra tay.
Không sợ gã cá chết lưới rách sao?
Ngụy Lâm nghiến răng, hầu như không chút do dự, bóc hẳn lá bùa trên hồ lô phỉ thúy.
Phụt phụt phụt phụt!
Trong nháy mắt, hồ lô phỉ thúy phình to ra gấp mấy trăm lần, sau đó phun ra rất nhiều khói đặc màu đen.
Đây là khí ngũ oán cổ độc, vốn dĩ khí ngũ oán cổ độc là không màu không vị, nhưng khí ngũ oán cổ độc do hồ lô phỉ thúy phun ra nồng đậm quá, nên tạo thành màu đen.
“Mau tản ra, ngừng thở, hắn là đệ tử Ma Thần Giáo, đây là ngũ oán cổ độc khí, mau chạy tới khu vực an toàn, phong bế linh mạch, nếu không khó giữ được tánh mạng.”
Tư Không Kiếm Thiên lại lên tiếng.
Giờ khắc này, tu sĩ vây xem lập tức nhanh chóng chạy trốn.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, đang êm đang đẹp tự nhiên thoáng một cái lại biến thành như vậy.
Nhưng ngũ oán cổ độc khí đã bao phủ cả đại hội kiếm đạo, như mây đen áp thành, cực kì đáng sợ.
“Đi mau!”
Trên lôi đài, Tư Không Kiếm Thiên trực tiếp ra tay, đẩy Tô Trường Ngự đang ở trên đài đi. Tuy Tô Trường Ngự cực thích giả trâu bò, nhưng không ảnh hưởng tới việc Tư Không Kiếm Thiên cứu người.
Vì từ lúc này trở đi, mỗi một cái mạng đều là hắn chịu trách nhiệm.
“Chạy mau.”
“Cứu mạng, ta còn chưa muốn chết ở chỗ này.”
“Ngũ oán cổ độc? Sao thứ đồ chơi này lại xuất hiện?”
“Ma Thần Giáo? Không phải đã chết tuyệt hết rồi sao? Sao lại tái hiện nhân gian?”
“Thôi rồi, thôi rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi!”
“Đừng có đạp ta, cứu mạng, đừng có đạp.”
“Phốc!”
“Mau chạy ra ngoài thành.”
Đám người tứ tán, mạnh ai nấy chạy, nhưng vì số lượng đông quá, nên lập tức xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau. Có tu sĩ muốn dùng phi kiếm chạy trốn, nhưng trước mắt toàn là màu đen, căn bản không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, tông thẳng vào người ngự kiếm khác, ngã xuống đất ngất đi.
Tất cả trưởng lão ở đại hội đều xuất Pháp Khí ra, chống cự ngũ oán cổ độc.
Ngụy Lâm cắn đầu lưỡi, phun một búng máu vào hồ lô phỉ thúy lên, hét lớn: “Đệ tử Thánh giáo, theo ta xông lên!”
Tiếng gã vang dội cả tòa cổ thành, thậm chí vọng cả ra ngoài cổ thành.
Hồ lô phỉ thúy phun ra ngũ oán cổ độc càng nồng đậm hơn, cứ như có trận lửa lớn, khói đen cuồn cuộn như địa ngục trần gian.
Ngũ oán cổ độc, là thu thập năm loại cảm xúc tiêu cực giận, hận, oán, sầu, phiền luyện chế thành, phương pháp tinh luyện cực kỳ khủng bố, nhốt sinh linh lại, sau đó dùng các loại phương pháp, làm đối phương muốn sống không được, muốn chết không xong, từ đó sinh ra tức giận, hận ý, oán ý, sầu ý, phiền ý ngập trời.
Từ trong hồ lô phỉ thúy vọng ra những tiếng kêu rên thống khổ, đủ loại hình ảnh hiện ra trong khói đen, hơn mười vạn oan hồn đang chịu mọi cực hình.
Rút gân lột da, rán chiên lăn lộn, ngũ mã phanh thây, vạn xà cắn xé.
Cảnh tượng ấy, như địa ngục nhân gian, khiến không ít tu sĩ sợ tới mức ngất ngay tại chỗ.
Là thủ đoạn của tà tu, tàn nhẫn vô tình.
“Giết!”
Tư Không Kiếm Thiên hét lớn một tiếng, hắn khoát tay, kiếm khí tung hoành, hóa thành từng luồng kiếm khí màu vàng, đâm xuyên qua khói đen.
Phừng!
Hồ lô phỉ thúy lại phun ra cực nhiều khói đen, chặn đòn công kích của Tư Không Kiếm Thiên.
Đúng lúc này, mấy trăm bóng người giết vào Thanh Châu Cổ Thành.
Những hắc y nhân này cực kì hung tàn, vả lại ra tay tàn nhẫn, có một số tu sĩ khống chế phi kiếm chạy trốn, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã đầu mình chia lìa.
Tại hiện trường Đại hội kiếm đạo.
Diệp Bình đầy kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn thật không ngờ, một cuộc đại hội kiếm đạo đang yên lành chỉ trong nháy mắt lại trở nên như vậy, điều này làm hắn không thể nào hiểu được.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, cứ như một giây trước vẫn còn làm việc bình thường, một giây sau đã có người phá cửa vào, làm người ta hơi khó tiếp nhận.
Tô Trường Ngự ngây người.
Chẳng lẽ vì mình giả trâu bò dữ quá?
Nên mới dẫn tới hậu quả lớn như thế này?
Đừng mà, cần gì phải vậy?
Cùng lắm thì lần sau ta không giả bộ nữa.
“Sư phụ, Đại sư bá, còn thất thần làm gì, chạy mau, nếu còn không chạy, không còn cơ hội chạy đâu.”
Người tỉnh lại đầu tiên là Lý Ngọc.
Y túm chặt lấy tay Tô Trường Ngự và Diệp Bình, mặc kệ Tô Trường Ngự có phải là tuyệt thế cao nhân hay không, chạy trước rồi nói.
Với tư cách là một Thái Tử hợp cách, từ nhỏ tới lớn Lý Ngọc đã được quán thâu tư tưởng là, còn sống mới là vương đạo, từ xưa tới nay đã có bao nhiêu Đông cung Thái Tử chết oan chết uổng, nên mới luyện ra được cái tính này cho Lý Ngọc.
Gặp chuyện không quyết định được, chạy trước tính sau.
“Thái Tử! Phiền toái lớn rồi, Hắc Vân Các truyền tin tới, xung quanh Thanh Châu xuất hiện rất nhiều đệ tử Ma Thần Giáo, thậm chí Ma Thần Giáo bảy mươi hai Địa Sát cũng đã tới, mau tranh thủ thời gian chạy.”
Ngay khi Lý Ngọc vừa kéo Diệp Bình và Tô Trường Ngự chạy trốn, thị vệ đi theo hắn vội vã chạy tới bẩm báo.
“Cái gì? Bảy mươi hai Địa Sát cũng tới? Vậy thì thôi rồi!”
Sắc mặt Lý Ngọc trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân là Tấn quốc Thái Tử, đương nhiên gã biết bảy mươi hai Địa Sát là tồn tại gì.
“Nhưng Thái Tử yên tâm, bệ hạ đã bố trí ba nghìn thiết huyết kỵ binh, thuộc hạ đã dùng binh phù của Đông cung điều tới ba trăm người chuyên để hộ tống điện hạ, hơn nữa mục tiêu lần này của Ma Thần Giáo là săn giết thiên tài, chứ không phải ra tay với Thái Tử ngài, nên nếu chúng ta tranh thủ được thời gian, vẫn có thể tránh thoát.”
Người kia vội nói.
Nghe vậy.
Lý Ngọc, Diệp Bình, Tô Trường Ngự đều thở phào.
Ám sát thiên tài? Vậy đâu có liên quan gì tới mình.
Nhất là Tô Trường Ngự, hắn vô cùng mừng rỡ.
Nhưng điều làm hai người kinh ngạc là, Lý Ngọc là Thái Tử, vậy mà khi gặp cảnh sinh tử tồn vong, lại mặc kệ mình có phải là Thái Tử hay không, chỉ lo bỏ chạy, còn sống mới là vương đạo.
“Vậy còn nói nhảm cái gì, đi nhanh lên.”
Lý Ngọc vội mở miệng.
“Tuân chỉ, Thái Tử điện hạ, hai vị đại nhân, đây là Tĩnh Tâm Đan, có thể khắc chế ngũ oán cổ độc, mau nuốt vào, nếu để trúng độc, không tưởng nổi hậu quả đâu.”
Người kia không nhiều lời, đưa ba người rời khỏi đại hội kiếm đạo.
Ngũ oán cổ độc đã tỏa ra khắp đại hội kiếm đạo, nếu không có gì bất ngờ, chưa tới nửa canh giờ, cả tòa cổ thành sẽ bị ngũ oán cổ độc khí bao phủ.
Tới lúc đó chính là một trận đại nạn.
Thanh Châu Cổ Thành có mấy ngàn vạn dân chúng, hơn mười vạn tu sĩ tụ tập, một khi xảy ra sự cố, cả mười nước đều sẽ chấn động.
Ba người không nói nhảm, nuốt Tĩnh Tâm Đan, đi theo thị vệ bỏ chạy, tụ hợp với quân thiết kỵ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mọi người đã gặp xui xẻo, có mấy bóng đen xuất hiện.
“Thái tử điện hạ, chạy mau, chỗ này để ta bọc hậu.”
Thị vệ dẫn đường lập tức ra tay, tranh thủ thời gian cho ba người Lý Ngọc chạy.
“Thái Tử?”
“ Thái Tử Tấn quốc?”
“Bắt sống Thái Tử.”
Mấy bóng đen khựng lại. Vốn bọn họ còn đang suy nghĩ mấy người kia có phải là thiên tài hay không, nhưng khi nghe xưng hô Thái Tử, lập tức phấn khởi.
Nếu giết được Thái Tử, vậy nhất định là công lao cực lớn.
“Ngươi tên là gì? Để ta về nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi.”
Lý Ngọc biến sắc, giận muốn phun máu.
Nhưng Lý Ngọc không nói gì, kéo tay Diệp Bình và Tô Trường Ngự chạy vào trong ngõ nhỏ.
Tô Trường Ngự đang theo hai người chạy như điên chợt lên tiếng.
“Tiểu sư đệ, tí nữa dù có gặp nguy hiểm gì, cứ mặc kệ sư huynh mà chạy trước, tranh thủ thời gian chạy ra khỏi Thanh Châu Cổ Thành, chạy càng xa càng tốt.”
“Dù có ai đuổi theo, dù ai đi tìm đệ, đệ vẫn phải chạy, nhất định không được ngớ ngẩn, không được để mình gặp chuyện không may, nếu chúng ta bị tách ra, đệ phải bảo đảm an nguy của mình trước, sau đó quay về Thanh Vân Đạo tông, nhất định không được để xảy ra sai lầm nào hết, biết chưa?”
Tô Trường Ngự luống cuống, hắn thật sự luống cuống, may là, con người hắn càng sợ thì lòng càng trấn định, nên trong lúc này, Tô Trường Ngự vẫn phân được lại cái nào chủ yếu cái nào thứ yếu, không ngừng dặn Diệp Bình, bảo hắn nếu gặp phải nguy hiểm thì phải lo chạy trước.
Hắn sợ mình gặp phải bất trắc!
Nhưng hắn còn sợ Diệp Bình gặp phải bất trắc hơn.
Mịa nó, bọn tà tu này sớm không tới, muộn không tới, sao lại tới vào ngay lúc này cơ chứ?
“Được, nhưng sư huynh, nếu đánh thắng được thì sao?”
Diệp Bình lập tức ghi nhớ lời dặn của Tô Trường Ngự, nhưng hắn không nhịn được hỏi Tô Trường Ngự, nếu đánh thắng thì sao?
“Đánh thắng được cũng phải bỏ chạy, sư đệ nhớ kỹ, đa phần người chết đuối đều là người biết bơi. Đánh thắng được một người, không có nghĩa ngươi đánh thắng được người sau đó, nếu thật sự không đường chạy, thì mới ra tay, biết chưa?”
“Còn nữa, dù có gặp phải nguy hiểm gì, có thể chạy được là phải chạy, không được ham chiến, không được nghĩ tới chuyện cứu người, cảnh giới của đệ quá thấp, ra tay cứu người chính là chịu chết, biết chưa?”
Tô Trường Ngự dặn đi dặn lại Diệp Bình, dù sao còn sống mới là vương đạo.
“Vậy còn sư huynh?”
Diệp Bình không nhịn được hỏi.
“Ta? Không cần lo cho sư huynh của đệ. Đám tạp chủng Ma Thần Giáo trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.”
“Nhưng sư huynh lo nếu các ngươi ở bên cạnh, sẽ khiến ta phân tâm, nên mới chạy cùng với các ngươi.”
“Sư đệ, nhớ kỹ, nếu chúng ta tách ra, phải quay về tông môn, không được nán ở lại, giữ được tính mạng làm chủ, hiểu không?”
Đã tới lúc này, mà Tô Trường Ngự vẫn không chịu bỏ giả trâu bò.
“Ta hiểu rồi, Đại sư huynh, gặp lại ở tông môn.”
“Đại sư bá, ta đã hiểu, lần sau gặp lại.”
Tô Trường Ngự vừa nói dứt lời, Diệp Bình và Lý Ngọc liền tách ra chạy theo hai hướng.
Làm Tô Trường Ngự sững sờ.
Đang chạy ngon lành, sao tách ra chi vậy? =))
Còn nữa, các ngươi bảo hiểu là hiểu cái gì?
Lần sau gặp lại? Vì sao phải lần sau mới gặp? Chạy cùng với nhau không được sao?
Nhưng sau một khắc
Tô Trường Ngự nhìn phía trước, hắn ngây người.
Vì trước mắt hắn... Đứng hơn mười hắc y nhân.
Tình cảnh lập tức an tĩnh lại.
Ách...
Ách...
Ách...
Giờ khắc này, đầu óc Tô Trường Ngự trống rỗng.