Dịch: Tiểu Băng
Ở trong đầu.
Trận phù đồ tỏa ánh sáng.
Trong nháy mắt, ba ngàn sáu trăm trận phù hiện lên.
Những trận phù này như những hạt giống, được một lớp màng mỏng gì đó bọc quanh, một màu xám xịt.
Trận phù bay lơ lửng bên trong trận đồ.
Thiên, địa, nhật, nguyệt, sơn, xuyên, thảo, mộc, tinh, thần, huyết, sát, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ…
Đủ loại trận phù xuất hiện, nhưng cái hấp dẫn ánh mắt Diệp Bình nhất là cái có hai chữ ‘ thời gian ’.
“Chính là nó!”
Diệp Bình kích động, không nói một lời thừa nào, dùng ý niệm kết nối với trận phù thời gian.
Trong nháy mắt, trận phù thời gian chậm rãi xuất hiện trước mặt Diệp Bình.
Hai luồng sáng chiếu vào trận phù thời gian.
Trong nháy mắt, lớp màng mỏng tiêu tán, thay vào đó là ánh sáng chói ngời rực rỡ.
Quang mang lóa mắt, làm che mờ những trận phù khác.
Các trận phù quay trở về trong trận đồ, chỉ còn một mình trận phù thời gian là còn ở lại trong đầu Diệp Bình.
Một lượng tin tức khổng lồ hiện ra trong đầu hắn.
Là thông tin về trận đồ thời gian.
Tự bản thân trận phù thời gian có đại trận thời gian của nó, giải quyết được nỗi phiền hiện giờ của Diệp Bình.
Hai canh giờ sau.
Diệp Bình tỉnh lại từ trong giác ngộ.
Hắn nở nụ cười, cả người cực kỳ hưng phấn.
Hắn đã ngộ ra trận đồ thời gian.
Trận phù thời gian tặng cho hắn hai loại trận đồ.
Một loại là trì hoãn thời gian, một loại là gia tốc thời gian.
Gia tốc thời gian, là ở trong trận một ngày bằng ở ngoài trận mấy ngày.
Trì hoãn thời gian, là ở trong trận mấy ngày, bằng ở ngoài trận một ngày, có thể dùng để thúc dược liệu mọc nhanh, hoặc để gia tốc thời gian trị thương thế.
Diệp Bình tạm thời chưa dùng được gia tốc thời gian, nhưng hắn biết môn đạo pháp này rất có ích với mình, chỉ là hiện giờ chưa dùng tới mà thôi.
Còn trì hoãn thời gian, chính là thứ Diệp Bình đang cần nhất.
Một ngày chỉ có mười hai canh giờ.
Lĩnh ngộ kiếm đạo, đan đạo, rồi bây giờ còn có thêm trận đạo, đòi hỏi cần phải có rất nhiều thời gian.
Nhưng tu hành vẫn là cái quan trọng nhất, phải bỏ nhiều thời gian nhất dành cho tu hành.
Tuy rằng trong cơ thể đã đả thông được hai cái Chúc Long tiên khiếu, có thể tự động tu hành, nhưng nếu có thể tiếp tục đả thông được thêm, thì tốc độ tu hành sẽ tăng lên rất lớn.
Nhờ hai cái Chúc Long tiên khiếu, từ luyện khí tầng ba lên luyện khí tầng bốn mà chỉ mất có mười mấy canh giờ.
Nếu tiếp tục đả tọa tu hành, đả thông được thêm tiên khiếu, không chừng chỉ cần sáu canh giờ là có thể đột phá được rồi.
Bây giờ thì tuyệt rồi, có được trận phù thời gian, ít nhất có thể giải quyết sự bối rối vì thiếu thời gian hiện giờ.
Hưng phấn xong.
Diệp Bình lập tức dùng linh khí, khắc ra thời gian đại trận.
Trong nháy mắt, lấy hắn làm trung tâm, thời gian trong phạm vi khu vực nửa thước xung quanh hắn bắt đầu chậm lại.
Diệp Bình có thể nhận ra rất rõ, rằng thời gian đã chậm hẳn đi.
Nhưng đây chỉ là cảm giác khi ở trong trận pháp, ở bên ngoài không bị ảnh hưởng gì.
Diệp Bình không đi tu hành, mà im lặng quan sát thời gian trôi qua.
Hai canh giờ sau.
Diệp Bình vung tay, trận pháp tiêu tán.
Hắn nhìn sắc trời, nhanh chóng tính ra được đại trận thời gian đã làm chậm thời gian cho hắn được bao lâu.
Hắn ở trong trận hai canh giờ.
Nhưng mà ở ngoài trận chỉ trôi qua có một canh giờ.
Có nghĩa là, nếu hắn ở trong trận một ngày, thì hắn sẽ có được tới hai mươi bốn canh giờ.
Nhưng Diệp Bình biết, tốc độ tu hành sẽ không vì thời gian trì hoãn mà tăng nhanh.
Đúng thế. Trận pháp thời gian chỉ có thể trì hoãn thời gian, chứ không thể thay đổi linh khí vật chất.
Hiệu quả mình tu luyện trong trận pháp một ngày, cũng chỉ bằng tu luyện ngoài trận pháp một ngày mà thôi, chẳng có gì khác cả.
Nhưng nếu mình ngộ đạo trong trận pháp một ngày, thì hiệu quả đạt được sẽ hoàn toàn khác với việc ngộ đạo ngoài trận pháp một ngày!
Nói một cách đơn giản.
Trận pháp thời gian mình bố trí chỉ thích hợp để ngộ.
Nhưng vậy là đã đủ.
Mỗi ngày bỏ ra sáu canh giờ đi ngộ đạo, sẽ bằng ngộ đạo mười hai canh giờ.
Còn lại sáu canh giờ sẽ dùng để tu hành, hoàn toàn không ảnh hưởng tới kế hoạch của mình.
Hơn nữa khi tu vi của mình tăng tiến, khả năng trì hoãn thời gian của trận pháp thời gian sẽ ngày càng mạnh.
Ở trong trận một năm, bằng ở ngoài trận một ngày cũng không thành vấn đề.
Khuyết điểm duy nhất chính là, cần phải tiêu tốn rất nhiều linh khí để duy trì trận pháp.
Hai cái Chúc Long tiên khiếu miễn cưỡng cũng làm được, nhưng nếu muốn tăng tỉ lệ thời gian, thì chút linh khí đó là không đủ.
Linh khí!
Linh khí!
Linh khí!
Nói tới nói lui, vẫn là liên quan tới linh khí.
Rèn luyện Thái Cổ Thần Ma thể cần phải có linh khí.
Ba ngàn sáu trăm vô thượng tiên khiếu cần phải có linh khí.
Pháp luyện khí vô thượng cần phải có linh khí.
Luyện đan cần phải có linh khí.
Trận pháp cần phải có linh khí.
Cũng may phương pháp kiếm đạo đại sư huynh truyền cho không đòi hỏi linh khí.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình chợt hiểu ra, vì sao trong thứ tự pháp tài lữ địa, chữ tài lại được đặt ở vị trí thứ hai.
Nếu không có đủ linh khí.
Thì dù ngươi có học được tâm pháp vô thượng, vậy thì sao?
Tu hành với tốc độ rùa bò?
Bỏ năm trăm năm hoặc một ngàn năm? Chờ thần công đại thành mới trở ra?
Tu tiên kiểu này thì còn có ý nghĩa gì nữa.
“Được, chờ sau này xuống núi, phải nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền, mới không bị lãng phí.”
Diệp Bình thầm nghĩ.
Tuy bị thiếu hụt linh khí, nhưng Diệp Bình cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, chứ không hề oán giận. Dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một người mới, chỉ cần ở trong tông môn học cho thật tốt, sau này xuống núi còn lo gì không có thành tựu!
Nghĩ thế, Diệp Bình tiếp tục bố trí đại trận, bắt đầu tiếp tục ngộ kiếm.
Thiên Hà kiếm pháp vẫn còn chưa ngưng tụ được kiếm thế.
Đã sắp được nửa tháng rồi, nếu để đại sư huynh biết, chắc sẽ nói mình lười biếng.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình tiếp tục bắt đầu ngộ.
Cứ như thế, mấy ngày trôi qua.
Tiên Võ kỷ nguyên, ngày hai mươi tháng tư.
Thanh Vân sơn mạch.
Ba bóng người phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
Tô Trường Ngự vô cùng khoái trá, tay cầm một thanh phi kiếm, không ngừng ngắm nghía.
Thái Hoa đạo nhân nét mặt bình tĩnh, bước đi trong núi, không nói một lời.
Hứa Lạc Trần thì cả người thất hồn lạc phách.
Chuyến xuống núi lần này, Hứa Lạc Trần đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Năm vạn lượng.
Năm vạn lượng hoàng kim.
Một bức tranh của tiểu sư đệ bán được tới năm vạn lượng hoàng kim!
Khi biết được sự thật này, lòng Hứa Lạc Trần đau như đao cắt.
Thái Hoa đạo nhân với Tô Trường Ngự không đánh y nữa.
Nhưng chính Hứa Lạc Trần lại tự tát mình mười mấy cái.
Bởi vì bức tranh vẽ y chả đáng lấy một đồng.
Chưởng quỹ Thập Lượng Kim khi nhìn thấy bức họa đó thì mắt đỏ cả lên, lẩm bẩm đòi giết chết y.
Nếu không phải y che mặt, chắc đã không phải chết vì bị Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự đánh, mà chết vì bị chưởng quỹ đánh.
Một bức họa vốn giá trị vạn kim mà qua tay y đã biến thành phế phẩm.
Một vạn kim.
Một vạn kim.
Hứa Lạc Trần đã từng tưởng tượng cảnh cuộc sống của mình khi có một trăm lượng hoàng kim.
Một trăm lượng hoàng kim, Hứa Lạc Trần ngẩn ra cả mấy canh giờ mới bình tĩnh lại được.
Một vạn lượng hoàng kim là cái khái niệm gì?
Không phải mình sẽ lên đời luôn sao!
Mua cho mình một cái đan lô, mua cho sư huynh một thanh phi kiếm, phát dương quang đại, tái lập huy hoàng?
Đáng tiếc, tất cả đã bị mình làm hỏng.
Y rất là khó chịu.
Hứa Lạc Trần thất hồn lạc phách cả mấy ngày, tới lúc này trong đầu vẫn còn ngơ ngẩn.
Nhưng mà, ngay lúc này.
Một nhóm người bỗng nhiên xuất hiện.
Trong chớp mắt, Tô Trường Ngự giấu ngay phi kiếm đi. Thanh phi kiếm này có thể phóng to ra, cũng có thể thu nhỏ lại chỉ bằng cỡ bàn tay.
Thái Hoa đạo nhân cũng từ trong suy tư tỉnh lại.
Vẻ cảnh giác nhìn qua phía cách đó không xa.
Khi nhìn thấy rõ những người kia, nét mặt Thái Hoa đạo nhân sầm xuống.
“Ai da, đây chả phải Thái Hoa đạo hữu sao? Đúng là có duyên ha.”
Cách đó không xa.
Một nhóm người xuất hiện.
Đi đầu là một lão giả, dẫn theo bảy tám thiếu niên tuổi chừng đầu hai mươi, đang đi trong đường núi.
Những người này đều mặc áo bào trắng, là đệ tử của một tông môn khác.
“Bạch Linh Tông.”
Tô Trường Ngự khẽ nhíu mày, hắn đứng cạnh Thái Hoa đạo nhân, nét mặt cao ngạo nhìn đám người kia.
Lúc này, dù Hứa Lạc Trần có vẻ không vui, nhưng sau khi nhìn thấy đám đệ tử Bạch Linh Tông, thì cũng cố ép mình phải tươi tỉnh lại.
“Trùng hợp ghê, không ngờ ở trong cái nơi sơn dã này mà cũng gặp được Trần chưởng môn.”
Thái Hoa đạo nhân cười khẽ, chỉ nghe qua giọng điệu, cũng biết quan hệ của hai người chẳng hề tốt đẹp gì.
“Ha ha ha ha, chủ yếu còn là ngự kiếm phiền quá, thỉnh thoảng cũng muốn thể nghiệm cảm giác cuộc sống của một tu sĩ bình thường thôi.”
“Thái Hoa đạo nhân, sao ngươi vẫn còn ở nơi này vậy? Không tới thành Ngân Hạnh bọn ta tham gia đại hội kiếm đạo?”
Trần chưởng môn của Bạch Linh Tông cười to, nét mặt đầy đắc ý.
Thái Hoa đạo nhân còn chưa kịp mở miệng.
Trần chưởng môn đã lại nói tiếp.
“Nga, ta quên, Thanh Vân đạo tông các ngươi vẫn còn chưa có tấn cấp tam phẩm, có muốn tham gia đại hội kiếm đạo ở thành Ngân Hạnh cũng không được.”
“Nhưng mà cũng không sao đâu, cố gắng phấn đấu thêm tám năm mười năm nữa, thế nào cũng sẽ tấn cấp được lên tam phẩm. Đương nhiên nếu như Trường Ngự có thể nâng cao kiếm thuật của mình lên thêm một chút, đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, tiến vào một trăm thứ hạng đầu, thì có thể tấn cấp tam phẩm sớm hơn đó.”
“Trường Ngự à, không phải sư bá nói gì ngươi, có vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy để làm cái gì hả? Cũng đâu thể làm cơm ăn, lo học kiếm đạo cho chăm vào, nếu không vào được một trăm hạng đầu, ít nhất cũng phải vào được ba trăm hạng đầu chứ đúng không? Nếu không chả phải làm mất hết mặt mũi sư phụ ngươi hay sao? Năm đó dù gì sư phụ ngươi cũng được coi là tuấn kiệt kiếm đạo nổi danh của giới kiếm đạo Thanh Châu chúng ta đó! “
Trần chưởng môn dùng một giọng điệu quái gở giáo dục Tô Trường Ngự, tiện đà còn trào phúng cả Thái Hoa đạo nhân.
Tô Trường Ngự khẽ nhíu mày, nhưng hắn không hề cãi lại, cũng không nói gì thêm, một là bởi vì đối phương nói không sai, hai là vì tính hắn vốn không thích cãi nhau với ai cả.
Nhưng Tô Trường Ngự không nói lời nào, không có nghĩa là Thái Hoa đạo nhân cũng không nói.
“Trần chưởng môn nói rất đúng, nhưng mà Trần chưởng môn cũng phải cố gắng thật nhiều nha, đừng có giống như lần trước nữa, tự tin mười phần, nhưng mà cả môn phái chả có lấy một người nào vào được năm trăm hạng đầu cả. Trường Ngự tuy cũng chỉ bình thường, nhưng mà ít nhất cũng tiến vào một trăm hạng đầu á.”
Thái Hoa đạo nhân khẽ cười, chọc lại.
Trần chưởng môn nghe vậy, cười váng lên.
“Thái Hoa đạo hữu nói đúng lắm, nhưng mà lần này Bạch Linh Tông chúng ta rất là may mắn, thu được một đệ tử có tư chất cực tốt, chỉ mất có ba năm, đã lĩnh ngộ ra được Xuân Lôi kiếm thế, ăn đứt Thanh Vân đạo tông các ngươi nha.”
“A, đúng rồi, ta nghe nói Thái Hoa đạo hữu nhận một tên đệ tử chả biết ở đâu ra phải không? Thái Hoa đạo hữu à, nghe lời đạo huynh đi, đẳng cấp tu sĩ chúng ta, dù có chết đói, cũng không thể hố người ta chứ?”
“Ha ha ha ha, thôi, thôi được rồi, Thái Hoa đạo hữu, canh giờ cũng không còn sớm, ta không tiếp tục hàn huyên với ngươi nữa, chờ đệ tử tông ta tiến vào một trăm hạng đầu, nhất định sẽ phát hạ thiếp, đến lúc đó mời ngươi tới uống rượu mừng.”
Trần chưởng môn câu nào câu nấy sắc lẹm, hoàn toàn không cho Thái Hoa đạo nhân một chút cơ hội nào, châm chọc xong là bỏ đi ngay, đám đệ tử đi theo cũng cười vang ha hả.
Làm ba thầy trò vừa buồn vừa giận.
“Hừ, nếu không phải Bạch Linh Tông bọn chúng gặp may, chọn được một ngọn núi có linh mạch, Thanh Vân đạo tông chúng ta sẽ thua kém chúng sao!? Đúng là đồ tiểu nhân đắc chí! Đắc chí!”
Thái Hoa đạo nhân phất tay áo, tức giận mắng, rồi tiếp tục đi về Thanh Vân đạo tông.
Tô Trường Ngự vẫn im không nói, cũng không nhìn phi kiếm nữa, dáng vẻ trong lòng có tâm sự, bước theo sau Thái Hoa đạo nhân.
Hứa Lạc Trần còn đơn giản hơn, tiếp tục chìm vào trạng thái thất hồn lạc phách, đi như mộng du về phía Thanh Vân đạo tông.
Một đường lên tới đỉnh núi.
Tô Trường Ngự chợt lên tiếng.
“Sư phụ, con muốn báo danh tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu.”
Thanh âm vang lên, giọng vô cùng kiên định.
Thái Hoa đạo nhân ngẩn người ngay tức khắc.
Ông nhìn Tô Trường Ngự, im lặng một hồi lâu mới hỏi.
“Chỉ bằng con?”