Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường Ngự hơi bối rối.
Hắn tưởng Thái Thượng Huyền Cơ đưa tới bảo vật bình thường.
Không dè, lại là quần áo.
Còn là quần áo trân quý như vậy.
A... thế này… thế này… ai mà chịu nổi!
Tô Trường Ngự ho khan một cái, nói với đám người.
“À, cho ta hỏi, các ngươi mới bảo, nếu ta không chịu nhận, thì các ngươi sẽ bị phạt phải không?”
Tô Trường Ngự hỏi.
Đám người kia gật đầu, dù không biết hắn hỏi để làm gì.
Nhưng vẫn vội vã trả lời.
“Phải, Tô đại nhân, nếu ngài không nhận những lễ vật này, bọn ta quả thật không thể báo cáo lên được.”
Đám người nói, rất rầu rĩ.
“Được rồi, trời xanh có đức hiếu sinh, vả lại các ngươi đi đường cũng khổ cực, nếu ta không nhận đống đồ này, sẽ hại các ngươi về bị trách phạt, như thế lại là ta không đúng.”
“Để đồ lại, các ngươi đi về đi.”
Tô Trường Ngự bình tĩnh nói.
Đám người kia nghe mà mừng hết lớn. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi về lãnh phạt, ai dè Tô Trường Ngự lại đột nhiên đổi ý, thật là vui mừng.
“Tô đại nhân, vậy ngài kiểm lại đi ạ, tổng cộng ba mươi hai rương, Huyền Cơ đại nhân nói, trong đó mười hai cái là của ngài, hai mươi cái còn lại, là chuẩn bị cho các sư đệ muội của ngài.”
Đối phương nói, làm Tô Trường Ngự kinh ngạc.
Không ngờ Thái Thượng Huyền Cơ còn giúp chuẩn bị cho cả đám sư đệ muội của mình nữa, đúng là... chu đáo quá.
“Được rồi, các ngươi trở về đi.”
Kiểm điểm xong, Tô Trường Ngự gật đầu, cho đám người kia về.
Đám người kia xá hắn một cái, vội vàng đi ngay.
Bọn họ đi rồi, Tô Trường Ngự nhìn ba mươi hai cái rương, lại rơi vào trầm mặc.
Hắn thấy hơi khó chịu, cảm thấy mình không có cốt khí.
Chỉ mấy bộ quần áo đã mua được mình rồi, đúng là không ra sao cả.
Nhưng khó chịu kệ khó chịu, hắn vẫn vội vã mở những cái rương ra xem.
Quả nhiên, trong mỗi rương đều là một loại quần áo, không bộ nào giống bộ nào, chẳng những khác kiểu, mà chất lượng bộ nào cũng cao vời vợi.
Chất liệu vải lẫn kỹ thuật may đều hơn bộ hắn đang mặc không biết bao nhiêu lần.
Làm Tô Trường Ngự hết sức kích động.
Hắn hơi thắc mắc, đống đồ này đều là đồ do cung đình làm ra, rốt cuộc Thái Thượng Huyền Cơ có lai lịch thế nào?
Mà ngay cả y phục chế tác đặc biệt của cung đình cũng lấy được? Chẳng lẽ là đại quan?
Tô Trường Ngự còn đang ngẫm nghĩ, Thái Hoa đạo nhân xuất hiện.
“Trường Ngự, sao có nhiều rương thế?”
Thái Hoa đạo nhân đi tới, thắc mắc nhìn đống rương trên đất.
“Chưởng môn, là lão Huyền đưa tới.”
Đại Húc đáp thay cho Tô Trường Ngự.
“Lão Huyền?”
Thái Hoa đạo nhân cau mày.
“Trường Ngự, ta không có ý gì đâu, nhưng từ rày về sau, nếu ông ta đưa đồ, ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, không phải thứ gì cũng nhận được đâu.”
“Thanh Vân đạo tông chúng ta, dù nghèo khổ, nhưng cũng không đến nỗi cái gì cũng lấy.”
“Có cho bao nhiêu vàng bạc châu báu đi nữa, cũng không bồi thường được đâu.”
Thái Hoa đạo nhân thở dài, nói với Tô Trường Ngự.
Ông cũng cho rằng Thái Thượng Huyền Cơ là phụ thân của Tô Trường Ngự.
Nên, đồ Thái Thượng Huyền Cơ đưa tới, chính là một loại bồi thường, nhưng mà bồi thường như này, thì được cái gì?
Nhưng Đại Húc đã lại lên tiếng.
“Chưởng môn, không phải vàng bạc châu báu, là quần áo.”
Đại Húc không biết chuyện ẩn giấu bên trong, hắn cũng có chút tò mò thắc mắc, nhưng vẫn trả lời Thái Hoa đạo nhân.
“Quần áo? Ta còn tưởng đưa cái gì, Trường Ngự, sư phụ biết ngươi thích quần áo, nhưng mấy bộ quần áo thôi mà cũng mua được ngươi sao? Nếu ngươi thích, vi sư ngay lập tức đưa ngươi xuống núi, đi mua mấy món.”
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, khịt mũi coi thường.
“Chưởng môn, không phải, quần áo này nhìn có vẻ đắt lắm, cả chất liệu vải lẫn đường may đều rất đẹp.”
Đại Húc tiếp tục trả lời, hắn cũng mới vừa kiểm tra mấy cái rương này. Dù hắn chả biết gì về quần áo, nhưng cũng nhìn ra được những bộ áo này cái nào cũng được làm bằng tơ, không phải là đồ bình thường.
“Đắt lắm? Đắt lắm là bao nhiêu? Mấy trăm lượng hoàng kim? Hay là mấy ngàn lượng hoàng kim?”
Thái Hoa đạo nhân khinh bỉ, đi tới chỗ Tô Trường Ngự, nhìn mớ rương kia.
“Chế phẩm của cung đình, mỗi cái ít nhất cũng phải triệu linh thạch.”
Tô Trường Ngự lên tiếng. Thật ra, hắn cũng không biết giá cả thật của những món đồ này.
Nên nói đại.
Thái Hoa đạo nhân ngẩn ra.
Hả?
Ý gì?
Triệu linh thạch?
Một bộ quần áo giá một triệu linh thạch?
Thái Hoa đạo nhân sững người, có cảm giác mình quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Ông bật lại rất nhanh.
“Có của ta không?”
Đại Húc: “...”
Tô Trường Ngự: “...”
Ban đêm.
Bầu trời đen như mực.
Trời tối mịt mù.
Trên sườn núi Thanh Vân.
Tô Trường Ngự mặc bộ đồ mới, một chiếc trường bào thêu hình rồng và mây, màu xanh biếc, ở bên thêu hình rồng bằng chỉ vàng, dưới gấu thêu rồng vàng và mây trắng.
Bộ trường bào này, mặc lên người ai, cũng có thể khiến mọi người phải ngắm nhìn.
Mặc lên người Tô Trường Ngự, càng làm tô thêm vẻ hơn người của Tô Trường Ngự.
Hắn đứng trên sườn núi.
Sao trên trời như cũng di chuyển vây quanh hắn, hắn quá anh tuấn, khí chất không gì sánh kịp, làm ai cũng phải rung động.
Chỉ liếc nhìn một cái, là không nữ nhân nào quên đi được.
Trong lòng Tô Trường Ngự khá nặng nề.
Hắn vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về chuyện thân phận của mình. Thật ra, hắn không tin lắm lời của sư phụ nói, vì hắn đã quá rõ bản lãnh tính quẻ của sư phụ mình.
Không ngờ lần này, mọi việc lại giống y chang lời sư phụ.
Điều làm hắn thấy khó ở hơn, là rõ ràng hắn đã từ chối, thế mà khi nhìn thấy mớ quần áo này, hắn vẫn không dằn lòng được.
Mình đúng là một người nam nhân không quyết đoán.
Chắc đây là khuyết điểm duy nhất của mình.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, Tô Trường Ngự hiểu ra, mình nhất định phải kết thúc việc này.
Đúng, mình nhất định phải kết thúc việc này.
Mình đã nhận quà của Thái Thượng Huyền Cơ, có nghĩa Thái Thượng Huyền Cơ có khi sẽ còn đưa tới nữa, tới lúc ấy sẽ khó rõ.
Nên, Tô Trường Ngự quyết định.
Hắn phải đi Đại Hạ vương triều, tìm Thái Thượng Huyền Cơ.
Quyết định xong, Tô Trường Ngự xoay người rời khỏi sườn núi, đi tới đại điện, tìm Thái Hoa đạo nhân.
Trong đại điện, Thái Hoa đạo nhân đang ngắm nghía bộ trường bào trên người, mặt mày hớn hở.
Thấy Tô Trường Ngự, ông vội dẹp ngay ánh mắt yêu thích đó của mình, quay qua nhìn hắn.
“Trường Ngự, thế nào?”
Thái Hoa đạo nhân hỏi hắn.
“Sư phụ, đồ nhi suy nghĩ rất lâu, quyết định sẽ tới Đại Hạ vương triều.”
Tô Trường Ngự nói.
Thái Hoa đạo nhân không ngạc nhiên lắm, bình thản hỏi.
“Đã nghĩ kĩ chưa?”
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
“Sư phụ, đồ nhi đã nghĩ kĩ, hiểu rõ cả rồi.”
“Phải tới Đại Hạ vương triều, hỏi cho rõ.”
Tô Trường Ngự gật đầu, hắn đã hiểu ra, mình nhất định phải tới Đại Hạ vương triều, hỏi một lần cho rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Nếu không, hắn sẽ mãi không yên lòng được.
Thái Hoa đạo nhân gật đầu.
“Được rồi. Vậy ngươi đi đi, dù thế nào, vi sư cũng ủng hộ ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân gật đầu đồng ý.
Tô Trường Ngự chợt hỏi.
“Ủng hộ thật?”
Tô Trường Ngự hỏi.
“Đương nhiên, ngươi là đại đồ nhi của ta, vi sư đương nhiên ủng hộ.”
Thái Hoa đạo nhân không hiểu, sao Tô Trường Ngự lại hỏi ông như thế.
“Vậy sư phụ cho ta lộ phí đi Đại Hạ vương triều đi.”
Tô Trường Ngự nói.
Đây mới là lý do hắn tới đây.
“Lộ phí?”
Thái Hoa đạo nhân biến sắc.
“Ngươi cũng có ngân lượng mà? Sao lại phải lấy tiền của vi sư?”
Đối với Thái Hoa đạo nhân, chuyện gì cũng dễ nói, chỉ có chuyện ngân lượng, là hơi khó chút thôi.
“Sư phụ, chút ngân lượng như thế thì đủ làm gì? Lần này ta đi là tới Đại Hạ quốc, không phải Tấn quốc, ít nhất người cũng phải cho ta mấy vạn lượng hoàng kim chứ.”
Tô Trường Ngự mở miệng, hắn đúng là cũng có ít ngân lượng, từ hồi Diệp Bình tới Thanh Vân đạo tông, cuộc sống của cả tông môn đã tăng lên không ít.
Ngày xưa mỗi người chả bói ra nổi mười lượng bạc, còn bây giờ, ai cũng có mấy chục lượng hoàng kim.
Nhưng mà đi Đại Hạ quốc đô tốn nhiều tiền lắm.
“Mấy vạn lượng hoàng kim? Trường Ngự, ngươi cắt cổ đấy hả? Ngươi nhìn ta giống người có nhiều ngân lượng như vậy không?”
Thái Hoa đạo nhân bối rối.
Mấy vạn lượng hoàng kim là bao nhiêu? Dù Diệp Bình đã giúp tình hình kinh tế của Thanh Vân đạo tông tăng mạnh, nhưng mà ông mới vừa nâng cấp toàn diện Thanh Vân đạo tông mà, làm sao còn nhiều ngân lượng được.
“Mấy vạn lượng là ít nhất rồi. Sư phụ, ta cũng không thể lúc nào cũng ngự kiếm phi hành được đúng không?”
“Truyền tống trận không tốn tiền à? Ăn uống còn tiết kiệm được, nhưng chi phí dùng truyền tống trận không có ít đâu.”
Tô Trường Ngự hơi buồn bực.
Chỉ cần nhắc tới tiền, là vẻ mặt sư phụ thay đổi liền à.
Nhưng mà hắn nói cũng có lý. Ăn uống đúng là có thể tiết kiệm được, chứ phí đi truyền tống trận thì không tiết kiệm được.
“Mười ngàn lượng hoàng kim thôi, đó là số tiền nhiều nhất sư phụ bỏ ra được đấy. Truyền tống từ Tấn quốc quốc đô tới Đại Hạ quốc đô chỉ tốn có tám ngàn lượng hoàng kim thôi, chả lẽ ngươi không ngự kiếm phi hành nổi từ đây tới quốc đô?”
“Ngươi ngự kiếm bay thẳng tới đó đi.”
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, một chiêu tất sát, mười ngàn lượng hoàng kim, chính là vừa sát giá.
Mấy vạn lượng hoàng kim á, ông không có đâu.
“Mười ngàn? Thế đường về thì sao?”
Tô Trường Ngự hỏi.
“Đi về? Đi về thì bảo người kia đưa. Quần áo cả triệu linh thạch còn đưa được, còn để ý mười ngàn lượng hoàng kim hả?”
Thái Hoa đạo nhân dõng dạc.
Nói có lý lắm à nha. Một cái áo cả triệu linh thạch còn đưa được, không lý nào lại tính toán để ý mười ngàn lượng hoàng kim cả.
“Vậy cũng được, đưa tiền.”
Tô Trường Ngự chẳng buồn nói nữa. Từ nhỏ đã quen nghèo rồi, giờ mới có được mười ngàn lượng hoàng kim, cũng không xê xích gì nhiều.
“Trường Ngự, ngươi phải nhớ, không phải vi sư keo kiệt, cũng không phải vi sư không đưa ra được, mà cái chính là tài sản của Thanh Vân đạo tông chúng ta chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Ngươi nghĩ thử đi, phụ thân của ngươi, gia tài vạn quán, dù đưa cho ngươi quần áo giá trị cả triệu linh thạch, nhưng nhiêu đó đối với ông ta chỉ là một cọng lông trâu.”
“Nhưng mười ngàn lượng đối với vi sư, chính là tất cả tài sản ta có, mức độ nặng nhẹ ra sao, trong lòng ngươi phải hiểu.”
Thái Hoa đạo nhân vừa đưa tiền, vừa bỏ thuốc Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự cũng biết đạo lý này, thật ra hắn cũng chẳng nghĩ gì cả, dù không có tiền, hắn cũng chẳng sao, có quần áo mặc là được rồi.
“Được rồi, sư phụ, đương nhiên đồ nhi biết mà.”
Tô Trường Ngự gật đầu, nhận mười tờ tiền giấy, mỗi tờ trị giá một ngàn lượng hoàng kim.
Lấy tiền xong, Tô Trường Ngự bỏ đi, không chút lề mề.
Thái Hoa đạo nhân nói với theo.
“Khoan đã, Trường Ngự, vi sư còn chút chuyện muốn nhắc ngươi.”
“Nếu mọi chuyện đúng như vi sư đã đoán, thì ngươi phải suy nghĩ thật kĩ, đừng có phá hoại gia đình nhà người ta.”
“Ngươi xuất hiện, có thể sẽ làm ảnh hưởng tới người ta đó.”
“Còn nữa, rốt cuộc thì ông ta cũng là phụ thân ngươi, hiểu không?”
Lời của Thái Hoa đạo nhân làm Tô Trường Ngự hơi ngẩn ra.
Hắn hiểu ý của Thái Hoa đạo nhân, gật đầu.
“Sư phụ, ta biết rồi.”
Nói xong, Tô Trường Ngự xoay người rời đi.
Không lâu sau, hắn bắt đầu rời khỏi núi Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân đứng trên sườn núi, thở phào.
Tuyệt vời.
Cuối cùng cũng tống Tô Trường Ngự đi được rồi.
Nếu không Thanh Vân đạo tông sẽ gặp hỏa hoạn.
Rất tốt.
Vô cùng tốt.
Cứ thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt.
Đã tới hôm sau.
Trời mới vừa sáng.
Trong Bạch Vân cổ thành.
Hứa Lạc Trần mở mắt.
Đầy vẻ tự tin.
Đi tới chỗ tổ chức khảo hạch luyện đan.
Hứa Lạc Trần cực kì chắc chắn về kì kiểm tra lần này.
Nếu đổi quan chủ khảo thành người khác, hắn sẽ không tự tin như vậy.
Nhưng quan chủ khảo là sư đệ của mình, Hứa Lạc Trần cực kì tự tin, mình sẽ vượt qua khảo hạch.
Khu vực khảo hạch luyện đan của Bạch Vân cổ thành.
Nằm ở góc tây nam của cổ thành, trong một khu đất trống rất rộng.
Nơi này đã được bày sẵn khá nhiều lò luyện đan.
Bạch Vân cổ thành chuẩn bị sẵn một trăm lẻ tám lò luyện đan, dành cho những tu sĩ không có tiền mua lò luyện.
Nếu ai tự mang lò theo, thì có thể tìm một chỗ đất trống để dùng.
Lúc này.
Khu khảo hạch, đã đầy ắp người.
Tu sĩ dự thi, chừng ba bốn trăm người, đa số người ở đây là tu sĩ tới vây xem.
“Hứa huynh, Hứa huynh!”
“Lạc Trần ca, lời hôm qua ngươi nói có phải thật không? “
“Hứa huynh, sao trông ngươi tự tin thế? Có phải ngươi lén bọn ta đi tìm tiểu sư đệ mình không?”
“Hứa huynh, ngươi giúp bọn ta, năn nỉ tiểu sư đệ ngươi một chút dùm bọn ta đi. Nếu vượt qua được lần khảo hạch này, bọn ta sẽ mời ngươi uống trà mới, loại trà mới nhất luôn, được không?”
Hứa Lạc Trần vừa xuất hiện, mấy chục người lập tức bu quanh y.
Ai nấy kích động, khẩn cầu Hứa Lạc Trần giúp đỡ. Đọc truyện sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách.
Họ vẫn lo sợ, vẫn còn rất nghi ngờ lời Hứa Lạc Trần nói ngày hôm qua.
“Chư vị, các ngươi cứ tin ta, làm theo ý ta đã nói, đảm bảo các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra.”
Hứa Lạc Trần nhiệt tình đáp.
“Được rồi, còn nửa giờ nữa là bắt đầu, chuẩn bị trước một chút đi, nếu các ngươi không qua được thật, ta sẽ lại đi tìm tiểu sư đệ, được chưa?”
Thấy còn có nửa giờ nữa là sẽ bắt đầu, Hứa Lạc Trần không muốn làm mất thời gian thêm nữa, bèn nói.
Đến lúc này, đám người mới chịu bỏ qua cho Hứa Lạc Trần.
“Được, Hứa huynh.”
“Hứa huynh, mời.”
Lấy được lời hứa này của y, bọn họ đều thở phào.
Sau đó, trong trường thi.
Hứa Lạc Trần vung tay lên.
Một luồng sáng chói lòa bừng lên, chọc mù mắt mọi người.