Dịch: Tiểu Băng
Hôm sau.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình ngồi ở sau núi, nghe Đại Húc vô cùng kích động kể lại chuyện ở trong bí cảnh.
“Thượng tiên, ngươi không biết đâu, lúc đó, các vị cao nhân mạnh mẽ lắm.”
“Nói thật, cả đời Đại Húc ta chưa từng bội phục một người nào, đại sư huynh của ngài quả thật là mạnh siêu đẳng.”
“Gặp phải nguy cơ, Đại Húc ta suýt nữa tè cả ra quần, thế mà đại sư huynh ngài mặt không đổi sắc.”
“Cả sư phụ của ngài nữa, Thái Hoa đạo nhân, nhìn cứ tưởng xem bói bậy bạ, mà thật ra lại là ngược lại, phản trung tìm chính, đúng là cao nhân.”
Đại Húc nói tới nước miếng văng khắp nơi, kể lại mọi chuyện trong Thất Vương bí cảnh cho Diệp Bình nghe.
Trong Thất Vương bí cảnh có mấy cửa ải, cửa ải nào Đại Húc cũng kể vô cùng rung động, đồng thời còn thêm mắm dặm muối, khiến Diệp Bình bị thu hút.
Diệp Bình thấy hơi hối hận, càng tự hận mình lẽ ra lúc ấy không nên đi tham gia cái thi đấu mười nước trời đánh kia.
Nếu không tham gia thì bí cảnh lần này mình cũng có phần rồi.
Diệp Bình đau lòng quá, hắn ngồi trên sườn núi, vô cùng đau buồn.
Ngay lúc này.
Nhiệt độ xung quanh, hình như hơi lạnh xuống.
Diệp Bình và Đại Húc cảm nhận được khí tức kia ngay tức khắc.
Hai người cùng quay qua nhìn.
Một bóng người xuất hiện trong mắt họ.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự đứng trên một thanh tiên kiếm trắng muốt, tiên kiếm tỏa ra khí trắng, tuyết sương nhàn nhạt vờn quanh, bao quanh Tô Trường Ngự, kết hợp với hôm nay Tô Trường Ngự cũng mặc một bộ trường bào trắng như tuyết.
Kiếm tiên!
Tuyệt thế kiếm tiên!
Không phải là sự tưởng tượng của mọi người về một kiếm tiên hoàn mỹ đâu, mà là kiếm tiên thật sự.
Tô Trường Ngự đứng trên Sương Bạch, không chỉ chung quanh hắn, mà cả không gian xung quanh đều như có sương tuyết, khiến mọi người không khỏi ngây ra.
Diệp Bình ngây ra, Đại Húc cũng ngây ra.
“Ba triệu kiếm tiên trên trời.”
“Thấy ta cũng phải cúi đầu rũ mắt.”
Tiếng nói bình thản của Tô Trường Ngự vang lên, xuất trần mà kì ảo.
Ánh mắt hắn hết sức bình thản, kết hợp với những lời này, dù có là kiếm tiên tuyệt thế nhìn thấy, cũng phải xấu hổ vạn phần.
Cổ kiếm tiên ở cách đó không xa lặng lẽ nhìn Tô Trường Ngự, từ khi ở Thanh Vân Đạo Tông, tâm cảnh của ông đã dần dần thay đổi, không còn cái cảm giác siêu nhiên ở trên cao như trước đây.
Nhìn hình dáng Tô Trường Ngự lúc này, Cổ kiếm tiên chợt nghĩ nếu Tô Trường Ngự ra ngoài tự nhận mình là Cổ kiếm tiên, chắc là sẽ có người tin.
“Ra mắt đại sư huynh.”
Diệp Bình hồi thần, nhìn Tô Trường Ngự, chắp tay xá một cái.
Đại Húc cũng tỉnh táo lại, nhưng hắn không cần chắp tay, vì hiện giờ hắn là khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Đạo Tông.
Nếu tính theo bối phận, thì còn cao hơn Tô Trường Ngự một chút.
“Đại Húc trưởng lão, ta có chuyện tìm tiểu sư đệ.”
Tô Trường Ngự mở miệng.
Hắn có chuyện muốn nói với Diệp Bình, Đại Húc ở bên cạnh thì không tốt lắm.
Vì những thứ hắn dạy cho Diệp Bình, người ngoài mà nghe sẽ cảm thấy rất cổ quái.
“Được, vậy ta đi trước.”
Đại Húc gật đầu, vô cùng thức thời bỏ đi.
Đại Húc đi rồi, Tô Trường Ngự mới hỏi.
“Tiểu sư đệ, đệ lĩnh ngộ được kiếm ý ở Tấn quốc học phủ chưa?”
Tô Trường Ngự bình thản hỏi.
“Hồi sư huynh, sư đệ tư chất ngu độn, không lĩnh ngộ được.”
Diệp Bình nghiêm túc trả lời.
Tô Trường Ngự thở phào.
Chỉ sợ Diệp Bình nói mình lĩnh ngộ ra rồi.
“Trong dự liệu.”
Tô Trường Ngự mở miệng, nói giống như đã đoán trước được rồi.
Sau đó hắn tiếp tục mở miệng.
“Tiểu sư đệ, trước lúc lên núi, sư huynh đã nói với đệ, sẽ lập một bộ huấn luyện mới cho đệ.”
“Nhưng mà...”
Nói tới chỗ này, Tô Trường Ngự ngừng lại.
Cố tình ngừng, để cho Diệp Bình tò mò.
“Nhưng sao vậy, Đại sư huynh?”
Diệp Bình đầy hiếu kỳ nói.
“Nhưng mà, lần này đại sư huynh sẽ không khách khí với đệ nữa, ta sẽ truyền thụ cho đệ kiếm đạo chân chính.”
“Người được ông trời giao cho gánh vác nhiều trước tiên đều phải vất vả, cực khổ, đệ có chịu được không?”
Tô Trường Ngự hỏi.
Diệp Bình đáp ngay, không chút do dự.
“Đại sư huynh, đệ chịu được.”
Còn tưởng đại sư huynh muốn nói cái gì, chỉ vậy thôi à?
Chỉ là chịu khổ?
Diệp Bình hắn trừ không chịu thiệt, cái gì cũng chịu được, chịu khổ thì có là gì?
Hơn nữa có chịu được khổ cực, thì mới là người trên người.
Cái khổ này, Diệp Bình chấp nhận.
Phật tổ có tới cũng vô ích.
“Được.”
Tô Trường Ngự gật đầu hài lòng.
“Đã như vậy, thì sư huynh cũng yên lòng truyền thụ cho đệ, kiếm đạo chân chính.”
Tô Trường Ngự hết sức hài lòng.
Diệp Bình nghe vậy, thì hưng phấn.
Nữa rồi, nữa rồi, cái loại cảm giác khó tả đó, lại tới rồi.
Diệp Bình hít sâu, hắn rất kích động, rất dâng trào.
Kiếm đạo chân chính!
Hắn vô cùng mong đợi.
Tô Trường Ngự gật gù.
Thật ra thì, nửa năm nay, hắn đã có một số nhận thức mới về kiếm đạo.
Đừng thấy mấy hôm nay Tô Trường Ngự có vẻ chẳng làm gì.
Thật ra, hắn vẫn luôn không ngừng đi khiêu chiến quần hùng.
Vì sao có nhiều lần, rõ ràng là Tô Trường Ngự có truyền tống trận mà không dùng lại đi bộ?
Tưởng là chỉ để khoe quần áo thật à?
Hay là để tiết kiệm tiền?
Từ khi lấy được Dưỡng Kiếm Thuật, Tô Trường Ngự đã không ngừng đánh bại quần hùng trong tư tưởng.
Đếm đếm ra, hắn đã đánh bại mấy chục ngàn tu sĩ rồi.
Có người mạnh, cũng có người yếu.
Nên Tô Trường Ngự cảm thấy mình đã kha khá rồi.
Nếu không, hắn đâu có nghĩ tới việc đi chỉ điểm Diệp Bình.
“Mời sư huynh chỉ điểm.”
Diệp Bình nhìn Tô Trường Ngự, vẻ đầy mong đợi.
Tô Trường Ngự gật đầu, bước xuống khỏi Sương Bạch phi kiếm, nói với Diệp Bình.
“Sư đệ, đệ có nhớ ban đầu sư huynh đã từng hỏi đệ một câu không?”
Tô Trường Ngự hỏi.
“Nhớ, hôm đó sư huynh hỏi đệ, kiếm đạo là gì.”
Diệp Bình đáp ngay tức khắc.
“Đúng vậy, hôm nay sư huynh hỏi đệ một lần nữa, kiếm đạo là gì?”
Tô Trường Ngự bình thản hỏi.
Không phải hắn muốn đổi ý, mà là đã có cảm ngộ mới.
Diệp Bình im lặng.
Kiếm đạo là gì?
Đây là lần thứ hai Tô Trường Ngự hỏi mình.
Như vậy rõ ràng, câu trả lời nhất định không phải giống lần thứ nhất.
Diệp Bình hít sâu.
Suy nghĩ.
Như thế nào là kiếm đạo.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình ngồi trên sườn núi, im lặng suy nghĩ.
Kiếm đạo là gì.
Hắn không hiểu biết sâu về kiếm đạo, chỉ hiểu được theo quan điểm của mình mà thôi.
Chừng nửa canh giờ sau.
Diệp Bình vẫn không nghĩ ra câu trả lời.
Trên sườn núi.
Tô Trường Ngự hối hận vì đã rời khỏi Sương Bạch phi kiếm.
Hắn đã đứng được nửa giờ, chân tê dại cả, biết thế đã không hỏi lung tung này kia.
Sao lần nào tiểu sư đệ suy nghĩ cũng tốn nhiều thời gian vậy?
Sau không trả lời nhanh nhanh một tí?
Dù sao cũng là sai mà, nói nhanh một tí chẳng tốt hơn à
Khó chịu.
“Đại sư huynh, thứ cho sư đệ tư chất ngu độn, ta không nghĩ ra.”
Diệp Bình mở miệng, hắn thật sự là chưa hiểu được ý cảnh tầng thứ hai của kiếm đạo.
Tô Trường Ngự đáp ngay.
“Tiểu sư đệ, đệ phải nhớ kĩ những lời này của sư huynh.”
Hắn hơi dừng lại một chút.
“Kiếm đạo vô thượng thật sự, chia ra ba tầng cảnh giới.”
Tô Trường Ngự bắt đầu chế tác.
Nói cho chính xác, không phải là nói phét hoàn toàn, mà là nói theo cách hiểu của Tô Trường Ngự.
Diệp Bình nghe mà kích động.
Kiếm đạo vô thượng.
Đây là cái gì cơ chứ?
Thành tựu mạnh nhất của đại sư huynh?
Diệp Bình rửa tai lắng nghe, vô cùng nghiêm túc chờ Tô Trường Ngự nói tiếp.
“Tiểu sư đệ, cảnh giới thứ nhất của kiếm đạo vô thượng, vạn kiếm phá vạn pháp.”
Tô Trường Ngự nói rất chậm, giọng rất bình thản, nhưng lại chẳng khác gì tiếng chuông, khiến người ta như được khai sáng.
“Đại sư huynh, như thế nào là vạn kiếm phá vạn pháp?”
Diệp Bình hỏi.
“Vạn kiếm phá vạn pháp, chẳng qua là một kiểu hình dung, tu luyện vạn kiếm để đối ứng với vạn pháp.”
“Sau khi một kiếm tu lĩnh ngộ ra kiếm ý, có nghĩa đã bắt đầu bước vào cảnh giới thứ nhất của kiếm đạo vô thượng.”
“Lấy vạn kiếm phá vạn pháp, tiểu sư đệ, hiện giờ đệ vẫn còn chưa ngộ ra kiếm ý.”
“Nên yêu cầu đầu tiên đại sư huynh đối với đệ, chính là ngưng tụ ra kiếm ý.”
Tô Trường Ngự nói.
Bảo Diệp Bình rằng, hắn cần phải lĩnh ngộ ra kiếm ý.
Nghe nhắc tới kiếm ý, Diệp Bình thở dài.
Hắn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý ở Tấn quốc học phủ.
Nói thật, nếu không phải cần trở về tông môn gấp, Diệp Bình muốn đi Tấn quốc học phủ trước.
Hắn rất khao khát kiếm ý vô thượng ở Tấn quốc học phủ.
“Đại sư huynh, kiếm ý vô thượng ở Tấn quốc học phủ thật sự là lĩnh ngộ quá khó, sư huynh muốn đệ tới Tấn quốc học phủ sao?”
Diệp Bình hỏi.
Tô Trường Ngự lắc đầu, nhìn Diệp Bình.
“Tiểu sư đệ, đệ vẫn chưa hiểu.”
Lời Tô Trường Ngự làm Diệp Bình càng thêm bối rối.
Hắn cau mày, trầm tư.
Càng nghĩ càng thấy lời nói này có huyền cơ.
Nhưng mà nhất thời không nghĩ ra được, cuối cùng, không nhịn được hỏi.
“Đại sư huynh, có thể nói rõ hơn chút được không?”
Diệp Bình không nhịn được hỏi.
Tô Trường Ngự ngẩn ra.
Ấy, lời kịch không đúng.
Bình thường không phải là ngươi tự động não suy diễn ra à?
Sao lần này lại bảo ta giải thích?
Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy? Đi ra ngoài một chuyến là đổi tính hả?
Tô Trường Ngự bối rối, hắn có biết gì đâu.
Nói cái gì chứ? Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi bảo ta nói rõ thế nào?
Tô Trường Ngự trầm mặc, không biết phải trả lời làm sao.
Nhưng mà, đối phó người khác, Tô Trường Ngự không làm được.
Chứ đối phó Diệp Bình, Tô Trường Ngự dư sức.
“Tiểu sư đệ, diệu pháp không thể nói rõ ra, phải dựa vào tự mình lĩnh ngộ.”
“Bây giờ, đệ đi lĩnh ngộ, buông kiếm.”
“Sau đó trong lĩnh ngộ, cầm kiếm.”
“Không được nghỉ ngơi, không được ăn.”
“Chừng nào đệ lĩnh ngộ ra, thì tới tìm ta.”
Tô Trường Ngự đáp.
Cứ nói đại cái gì đó trước đã, chờ mình nghĩ ra câu trả lời, rồi nói cho Diệp Bình nghe sau.
Tuyệt vời.
Hoàn mỹ.
Tô Trường Ngự vui vẻ.
“Dạ, sư đệ hiểu rồi.”
Diệp Bình gật đầu.
Mặc dù hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn cứ đồng ý trước đã rồi tính sau.
Nói tóm lại.
Những thứ đại sư huynh dạy mình.
Nhất định là không sai.
“Ừ.”
Tô Trường Ngự gật đầu, điều khiển phi kiếm rời đi.
Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn hơi thắc mắc.
Diệp Bình dựa vào câu nói bậy bạ kia của mình, có thể lĩnh ngộ ra được cái gì?
Mà suy nghĩ lại, Tô Trường Ngự lắc đầu.
Với cái câu đó á?
Có mà lĩnh ngộ được cái lông.
Hắn không tin, với câu nói bậy bạ ấy mà Diệp Bình cũng lĩnh ngộ ra được cái gì đó.
Cứ thế.
Trên sườn núi.
Diệp Bình bắt đầu lĩnh ngộ buông kiếm cùng cầm kiếm rồi.