Dịch: Tiểu Băng
***
Hạ Đế nhìn Tô Trường Ngự càng thêm thuận mắt.
Nhìn hắn, rồi nghĩ lại Thái tử kia của mình.
Cả ngày chỉ biết lôi kéo văn võ bá quan, lôi kéo đám văn võ bá quan đó có ích lợi gì không?
Quả thật là buồn cười, đám văn võ bá quan kia có thể bảo vệ ngôi vị hoàng đế được à?
Bất kể là ai làm hoàng đế, đám quan lại kia cũng là bề tôi của Đại Hạ, mà loại bề tôi này, luôn là những kẻ gió thổi chiều nào nghiêng chiều ấy, không tới phút cuối, thì không chịu tiến lên.
Đây chính là tầm quan trọng của bày bố cục.
Ngươi lôi kéo được một Cổ kiếm tiên, còn mạnh hơn là lôi kéo tất cả văn quan võ tướng của Đại Hạ vương triều.
Đã không biết bao nhiêu lần ông ám chỉ cho Thái tử, bảo hắn phải biết nhìn ra xa một chút.
Kết quả thế nào? Vẫn chỉ biết suốt ngày lôi kéo người này lôi kéo người kia của Đại Hạ vương triều.
Khó khăn lắm mới gây dựng được quan hệ với Đại Trạch vương triều, lại đi dùng tư thế nhờ vả bọn họ, hy vọng bọn họ giúp hắn trở thành hoàng đế.
Quả thật là buồn cười.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Đế lại nổi lên tức giận.
Đường đường là trữ quân của Đại Hạ vương triều.
Đường đường là Thái tử của Đại Hạ vương triều.
Vậy mà chỉ vì để trở thành hoàng đế, lại chủ động đi lấy lòng Đại Trạch vương triều.
Quả thật là làm nhục quốc thể.
Nhìn lại Tô Trường Ngự, đường đường Cổ kiếm tiên mà còn là đệ tử của nó, đây mới là phong thái của một Thái tử Đại Hạ chứ!
Nhưng dù trong lòng nghĩ cái gì, ngoài mặt Hạ Đế vẫn không hề thay đổi.
Thấy Cổ kiếm tiên chắp tay chào.
Hạ Đế cũng hiếm khi chắp tay đáp lễ, dù ông là đế vương Đại Hạ, nhưng thân phận của Cổ kiếm tiên không thua gì ông, đáp lễ cũng là chuyện bình thường.
“Đã như vậy, bọn ta xin cáo biệt.”
Thái Thượng Huyền Cơ đã bình thường trở lại, nói với mọi người.
Bọn họ phải đi, không thể nấn ná thêm được nữa. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
“Được, lên đường thuận lợi”
“Đi thong thả, không tiễn.”
“Lần sau lại tới.”
Thái Hoa đạo nhân, Tô Trường Ngự, đám Đại Húc đều lao nhao từ biệt, cười vui vẻ tiễn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ.
Hai người không biến mất tại chỗ, mà đi bộ xuống dưới núi.
Trong Thanh Vân sơn mạch.
Hai người im lặng không nói, Hạ Đế đi trước, Thái Thượng Huyền Cơ theo sát sau lưng.
Hạ Đế vừa mới định mở miệng.
Một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
Là một nữ nhân, mặc đồ trắng, vẻ ngoài tuyệt đẹp, như một ngọn núi băng.
“Là nàng!”
Đến khi nhìn rõ dung mạo nữ nhân, Hạ Đế không khỏi giật mình.
Thái Thượng Huyền Cơ vẫn chưa nhận ra, nhưng ông đã cảm nhận được ngay rằng, nữ nhân này bất phàm.
“Hạ Đế?”
Nữ nhân kia đi tới, tay cầm một cái hồ lô, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Hạ Đế, uống một hớp rượu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nàng mở miệng, gọi thẳng thân phận của Hạ Đế.
“Không ngờ, ngươi lại ở chỗ này.”
Hạ Đế lên tiếng, ông thật sự là kinh ngạc.
“Đây là tông môn của ta, đương nhiên ta ở đây, sao Hạ Đế lại tới nơi hẻm hóc như này thế?”
Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Nàng rất thắc mắc nha.
Đúng vậy, người này, chính là Đại sư tỷ Thanh Vân Đạo Tông, Tiêu Mộ Tuyết.
“Tông môn của ngươi? Tô Trường Ngự là sư huynh ngươi?”
Hạ Đế cũng giật mình.
“Nói thế cũng được.”
Tiêu Mộ Tuyết không trả lời thẳng, đáp qua loa.
Hạ Đế đã kinh hãi thật sự.
“Hạ Đế, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Mộ Tuyết hỏi lại, dù giọng nàng cung kính, nhưng vẫn có chút vẻ không tôn trọng cho lắm.
“Tình cờ mà thôi.”
Hạ Đế trả lời cũng hết sức cho có.
“Tình cờ? Thế Hạ Đế đã phát hiện ra gì chưa?”
Trong mắt Tiêu Mộ Tuyết mang ý cười.
“Phát hiện? Phát hiện cái gì? Ngươi phát hiện được cái gì?”
Hạ Đế đã trở lại bình thường, chắc là nhờ chuyện Cổ kiếm tiên, nên giờ khi xảy ra chuyện tương tự, dù ông vẫn thấy khiếp sợ, nhưng cũng không quá lắm nữa.
“Tạm thời chưa phát hiện cái gì, nhưng mà đường đường ngay cả Hạ Đế cũng tự mình tới chỗ này, thì vài suy đoán hẳn là sự thật.”
“Đợi điều tra cẩn thận rồi, sẽ cho người báo cho ngài.”
“Có điều, trong triều hiện giờ nhiều việc vậy, mà Hạ Đế lại còn có hứng thú đi du sơn ngoạn thủy, thật không sợ bị vạch tội à?”
Tiêu Mộ Tuyết mở miệng.
Thái Thượng Huyền Cơ nghe vậy, thì bối rối.
Vạch tội?
Ai dám vạch tội?
Người này còn dám uy hiếp cả Hạ Đế?
Phải biết là, toàn bộ Đại Hạ vương triều, trừ thiên địa đại nho có quyền vạch tội quân vương, cũng chỉ có một nơi là có quyền vạch tội thôi.
Ông bối rối, không biết nữ nhân này là ai.
“Ta về ngay đây, vạch tội hay không cũng không sao cả.”
“Được rồi, nếu có phát hiện gì, phải báo cho trẫm trước.”
Hạ Đế nói xong, cứ thế bỏ đi, không thèm nhìn Tiêu Mộ Tuyết nữa.
Thái Thượng Huyền Cơ đi theo sau, đương nhiên thấy sợ hết hồn hết vía.
Không phải vì người nữ nhân này.
Mà là vì cái tông môn quỷ dị này.
Ngươi bảo tông môn này mạnh, thì đa phần đều là phế vật, đám đệ tử đó trừ cái tên gọi là Diệp Bình, thì tên nào cũng là phế vật.
Thế mà, một tông môn hạng bét như vậy, lại có một kiếm tu đệ nhất thiên hạ và một đại nhân vật dám nói ra hai chữ vạch tội với Hạ Đế.
Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ gì?
Tông môn lánh đời?
Thái Thượng Huyền Cơ cực kì bối rối.
Hoàn toàn không hiểu được.
Ông cúi đầu, đi theo Hạ Đế, rời khỏi nơi này.
Hồi lâu sau.
Ông thật sự không nhịn được nữa, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, tuy thần biết, có một số việc thần không được hỏi tới, nhưng thần vẫn thấy tò mò, nữ nhân kia rốt cuộc là ai?”
Thái Thượng Huyền Cơ thật sự là rất rất tò mò.
Nếu không, ông đã không đi hỏi Hạ Đế.
Là Tể tướng, ông biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Ngươi không đoán ra được?”
Giọng Hạ Đế rất bình thản, nghe không ra vui giận.
“Là... Giám Thiên Viện?”
Thái Thượng Huyền Cơ đoán được một chút.
Dám nói hai chữ vạch tội, trừ đại nho viện, toàn bộ Đại Hạ vương triều, chỉ có Giám Thiên Viện mà thôi.
Nhưng Giám Thiên Viện không thuộc cơ cấu của Đại Hạ vương triều.
Nó là cơ cấu của cả tu tiên giới.
Giám Thiên Viện, chính là đơn vị thay thế thiên đạo, giám sát thế gian, mỗi một vương triều đều phải thiết lập Giám Thiên Viện.
Việc Giám Thiên Viện làm, chính là những việc lớn của cả thiên hạ.
Nói thí dụ như ở đâu có đại yêu đại ma làm hại nhân gian, hay ở đâu có tai nạn gì đó mà không đoán trước được.
Thì đều cần Giám Thiên Viện ra tay.
Năm đại vương triều, có năm Giám Thiên Viện, không liên thông với nhau, nhưng bên trên Giám Thiên Viện có một tổng viện.
Có thể điều khiển năm đại Giám Thiên Viện, xử lý công việc, những việc này không phải là việc của riêng một quốc gia nào.
Mà là việc liên quan tới lê dân bách tính, liên quan tới tu sĩ thiên hạ.
Nên Giám Thiên Viện có quyền lực vạch tội đế vương.
Vì đế vương chỉ cần giơ một tay lên, chỉ cần động một ý niệm là có thể khiến cho lê dân thiên hạ sống không bằng chết.
Nên chức trách chính của Giám Thiên Viện, chính là phụ trách trông coi thiên hạ.
Đương nhiên có thể vạch tội quân vương.
Nhưng đã dùng tới quyền vạch tội, vậy đương nhiên phải là chuyện rất lớn.
Vì nếu đó không phải là chuyện rất lớn, thì không thể vạch tội quân vương.
Quân vương có quyền thoải mái làm bậy tới một mức độ nhất định, ví dụ muốn có bao nhiêu phi tử thì tha hồ có bấy nhiêu, muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng thụ thế ấy, chỉ cần không gieo họa cho trăm họ và tu sĩ trong thiên hạ, thì chẳng có chuyện gì cả.
Vì vậy, Thái Thượng Huyền Cơ mới nghĩ tới Giám Thiên Viện.
Vì Tiêu Mộ Tuyết quá trẻ tuổi để làm một thiên địa đại nho.
“Ừ.”
Hạ Đế gật đầu.
Thái Thượng Huyền Cơ hít sâu, hỏi tiếp.
“Vị đại nhân đó, là cấp bậc gì của Giám Thiên Viện?”
Ông hỏi.
Lần này, Hạ Đế không trả lời.
“Thần biết sai rồi.”
Thái Thượng Huyền Cơ hiểu ngay, ông không có quyền được biết thân phận của Tiêu Mộ Tuyết.
Nên ông không hỏi tiếp nữa.
Ông hiểu, Hạ Đế cho ông biết Tiêu Mộ Tuyết là người ở đâu đã là quá lắm rồi.
Nếu ông còn hỏi nữa, thì khỏi làm Tể tướng luôn cũng được.
Thái Thượng Huyền Cơ im lặng.
Hạ Đế đi phía trước, trong mắt đầy nụ cười.
Đệ tử của nó là Cổ kiếm tiên, kiếm tiên đệ nhất thiên hạ.
Sư muội của nó là đại nhân vật của Giám Thiên Viện, nắm quyền lực cực to.
Chỉ cần hai người này thôi, đã hơn hẳn Thái tử khổ cực vất vả cố gắng mấy chục năm rồi.
Không hổ là nhi tử của ta.
Có tư chất đế vương nha.
Có nên thay Thái tử không đây?
Vào giờ phút này, Hạ Đế khó hiểu sinh ra cái ý nghĩ này.
Không phải ông không thích Thái tử.
Mà vì Tô Trường Ngự quá ưu tú.
Ưu tú tới mức nếu không để Tô Trường Ngự lên ngôi, thiên lý khó tha.