Dịch: Tiểu Băng
***
Hoàng cung Đại Càn, lúc này đang trong giờ khắc như dầu sôi lửa bỏng.
Mọi người đang tấp nập chuẩn bị Tụ Linh đại trận.
Vào giờ phút này.
Trong vương vực, xảy ra một đại sự.
Vương vực ải thứ nhất.
Rừng rậm vô biên bát ngát, đầy sức sống.
Trên một ngọn núi cao, có một luồng thần quang phóng lên cao.
Tất cả tu sĩ trong vương vực đều bị kinh động.
Họ đều quay đầu nhìn về phía đó.
“Chuyện gì thế?”
“Cái gì vậy?”
“Sao có kỳ cảnh thế này?”
“Là chí bảo xuất thế hả?”
“A, đúng rồi, nhất định là chí bảo xuất thế.”
Tu sĩ ải thứ nhất đầy kinh ngạc.
Có người nhanh chóng đoán ra, rất có khả năng là chí bảo xuất thế.
Vô số người nhi nhau chạy về phía ngọn núi kia, mặc dù đa số họ biết mình không đủ tư cách đi dòm ngó bảo vật cuối cửa ải của vương vực.
Có một phần thiên tài quyết định không đi vào ải thứ hai, không phải là họ không có thực lực bước vào ải thứ hai.
Mà là họ muốn chờ chí bảo của ải thứ nhất.
Nếu lấy được chí bảo ải thứ nhất, đã là thành công rất lớn đối với họ.
Cho nên, khi luồng thần quang phóng lên cao, rất rất nhiều tu sĩ chạy về phía đó.
Trên núi.
Nơi tỏa ra thần quang, là một sào huyệt.
Trong sào huyệt, có một quả trứng thần màu trắng, thần quang chính là từ quả trứng này tỏa ra.
Quanh quả trứng thần, có thần quang quấn quanh, trên vỏ trứng có một ít thần văn và cực nhiều khí huyết lực.
Lượng khí huyết lực dày đặc khủng bố tạo cảm giác giống như một quả trứng chân long.
Những tu sĩ đầu tiên chạy tới.
Tức khắc họ đều nhìn thấy trứng thần, nhịp hít thở lập tức trở nên dồn dập.
“Là trứng rồng thật.”
“Khí huyết lực dày đậm như vậy, nhất định là trứng chân long.”
“Các ngươi mau nhìn, trong quả trứng có đồ.”
“Nói năng nhảm nhí, trong trứng không đồ, thì còn gọi gì là trứng?”
“Không, các ngươi nhìn kĩ đi, trong quả trứng hình như có âm thanh vọng ra đó.”
Bao nhiêu tu sĩ tụ tập nơi này, nhìn quả trứng chằm chằm, không ai chọn ẩn thân, đường hoàng ló mặt ra.
Trước mặt chí bảo mà còn ẩn thân thì có ý nghĩa gì.
Sau tiếng bàn tán, mọi người đều cẩn thận lắng nghe.
Không nói không để ý, đúng là từ bên trong quả trứng tiên, loáng thoáng hình như có tiếng thú gào.
“Đây không phải là trứng rồng thì là trứng phượng, không ngờ bây giờ mà vẫn còn long với phượng.”
“Vật này có duyên với ta nha.”
“Bần đạo chờ đây đã lâu, không ngờ cơ duyên của bần đạo đã thật sự xuất hiện, Vô Lượng Thiên Tôn.”
“A di đà phật, lão tăng đã chờ nơi này mấy trăm năm, không ngờ cuối cùng gặp được vận may của mình, thật là trời không phụ người có lòng.”
“Thôi đi! Các người có cần mặt mũi nữa hay không? Cả vị đại sư này nữa, ngươi dù gì cũng là đệ tử phật môn, sao vẫn tham như vậy?”
Mọi người cãi nhau, ai cũng đỏ mắt nhìn quả trứng tiên.
Chỉ ước gì có thể ra tay được, cướp nó về.
Cơ mà họ đều biết, ai dám ra tay đầu tiên, người đó nhất định sẽ chết.
Cùng lúc này.
Cách đó mấy trăm dặm.
Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long đang cực nhanh chạy tới.
Suốt một ngày.
Hai người đều đi tìm những kẻ địch khác, nhưng phát hiện tìm một vòng mà chẳng thấy ai, dù có giả vờ mình là người yếu, không thấy ai tới đánh lén.
Lúc này nhìn thấy luồng thần quang.
Hai người vội xông về phía ấy.
“Diệp sư huynh, chúng ta phải tranh thủ thời gian, chạy tới thật nhanh, nếu không chí bảo sẽ bị cướp mất.”
Hoàng Phủ Thiên Long vừa chạy trong hư không, tốc độ cực nhanh, vừa bảo Diệp Bình tăng tốc.
Bọn họ tìm suốt một ngày, không tìm được một kẻ địch nào.
Giờ thấy chí bảo xuất hiện, đương nhiên nóng lòng.
“Ừ.”
Diệp Bình không nói nhiều gật đầu, thi triển Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, ngay lập tức, tốc độ của hắn tăng lên gấp mấy lần, hóa thành một trận gió, biến mất tại chỗ.
Để lại Hoàng Phủ Thiên Long mặt mày ngơ ngác.
Lúc đầu hắn còn sợ tốc độ của Diệp Bình không đủ nhanh, nhưng bây giờ, sau khi Diệp Bình tăng tốc độ, hắn mới hiểu, mình mới là người chậm, là Diệp Bình nhân nhượng mình.
“Diệp sư huynh, chờ ta với.”
Hoàng Phủ Thiên Long kêu to phía sau.
Cứ như thế.
Chưa tới nửa khắc đồng hồ, hai người đã tới chân ngọn núi kia.
Còn chưa kịp chạy vào tham gia náo nhiệt, đã thấy rất nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng rào rào chạy tới.
“Là ai cướp mất vận may của bần đạo?”
“Ai dám ăn cắp cơ duyên của tại hạ?”
“Ai dám cướp trứng rồng của bần tăng?”
Rất nhiều tiếng nói vang lên.
Những bóng người biến mất trên bầu trời, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, cho thấy bảo vật đã bị ai đó lấy mất, mà bọn họ không biết đó là ai.
Xoẹt!
Một làn ánh sáng màu lam xuất hiện, một tu sĩ lấy ra một tấm gương đồng, tỏa ra tiên quang màu xanh, y thúc giục tiên quang, trong nháy mắt phong tỏa hướng tây nam.
Một bóng người nhanh chóng hiện ra.
Người này đang cầm một quả trứng tiên, bị tiên quang chiếu vào, thì cau mày.
Tất cả tu sĩ đều nhìn thấy cảnh này, lập tức đều ùa về phía tây nam.
Lôi ra đủ loại pháp khí, để đi giành giật.
Đại quân tu sĩ đông nghìn nghịt, che khuất bầu trời.
Hoàng Phủ Thiên Long nhìn cảnh ấy, không nhịn được mở miệng.
“Ta còn thắc mắc đám người này trốn ở đâu, thì ra đều là tụ ở đây, quả nhiên chỉ có chí bảo, mới lôi đám người trốn trốn núp núp này ra được.”
“Diệp sư huynh, bắt đầu làm việc.”
Hoàng Phủ Thiên Long duỗi người, chuyện chí bảo tạm thời để sang một bên, dù sao bảo vật sẽ không chạy mất.
Nhưng mười hai tiên vương cổ lệnh thì khác.
Hai người bắt buộc phải có chúng.
“Ừ.”
Diệp Bình gật đầu, chủ động công kích trước.
Khí huyết chân long xuất hiện, Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long như hai thiên thần, quét ngang đánh tới.
Oanh!
Chỉ một cái chớp mắt, Diệp Bình đã tìm được mục tiêu, Chân Long Cổ Quyền đánh tới, người kia cơ bản là không đỡ nổi, hóa thành không khí ngay tức khắc, để lại một tấm tiên vương cổ lệnh.
Hoàng Phủ Thiên Long cực kỳ mạnh mẽ, chọn một đối tượng, một quyền tiêu diệt.
Hắn với Hoàng Phủ Thiên Long đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, trong khi người đi vào vương vực, mặc dù là thiên tài, nhưng còn chưa tới thiên kiêu, nói chi là thiên kiêu trong thiên kiêu.
“Huynh đài, chí bảo ở trước mắt, mà hai người còn đi lo tiên vương cổ lệnh? Đầu óc hai ngươi có vấn đề à?”
“Đúng đó đạo hữu, ngươi cần gì phải làm vầy?”
“Hai vị đạo hữu, sao các ngươi âm hiểm thế? Bọn ta lo đi giành bảo vật, các ngươi lại chơi đánh lén?”
“Người tuổi trẻ, các ngươi không có võ đức nha.”
Nhiều người lên tiếng. Họ đều không ngờ, vào giờ phút quan trọng này, mà vẫn còn có người lo giết chóc để lấy tiên vương cổ lệnh!
Chí bảo thứ nhất đã xuất hiện, không phải mọi người nên đồng tâm hiệp lực, lấy chí bảo trước hay sao?
Cần gì còn phải giết chóc lẫn nhau? Làm thế này, để tu sĩ ngoại tộc ngay bên cạnh nhìn thấy, còn tưởng chúng ta không đoàn kết.
Tiếc là, bọn họ tức thì tức, nhưng dưới quyền của Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long, họ đều hóa thành không khí, để lại tiên vương cổ lệnh.
Dù vậy, phần lớn tu sĩ, vẫn bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội, vẫn chỉ chú ý quả trứng tiên kia, liều mạng tranh giành với nhau, lôi hết thủ đoạn của mình ra.
Có một phần nhỏ tu sĩ nhìn ra đây là cơ hội tốt, ra tay với những tu sĩ khác, để gom đủ mười hai tấm tiên vương cổ lệnh.
Đủ loại hỗn chiến bắt đầu.
Không thể không nói, khi tu sĩ tụ lại, chẳng khác gì bày thành bữa ăn cho Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long, giúp hai người thu được không ít tiên vương cổ lệnh.
Nhất là Diệp Bình, hắn ra tay sớm hơn Hoàng Phủ Thiên Long, chưa tới một nén nhang, Diệp Bình đã gom đủ mười hai tấm tiên vương cổ lệnh.
Lấy đủ tiên vương cổ lệnh, Diệp Bình quay qua nhìn Hoàng Phủ Thiên Long.
“Ngươi còn thiếu bao nhiêu tấm?”
Diệp Bình hỏi.
“Diệp sư huynh, còn thiếu hai tấm.”
Hoàng Phủ Thiên Long trả lời.
Oanh!
Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bình đã vung quyền như thần, lại có hai người hóa thành không khí, để lại hai tấm tiên vương cổ lệnh.
“Hoàng Phủ sư đệ, đi thôi, đuổi theo chí bảo.”
Diệp Bình mở miệng, gọn gàng nhanh nhẹn. Đâu phải hắn không biết chí bảo quan trọng thế nào.
Tiên vương cổ lệnh chỉ là vật cần để tiến vào ải thứ hai, nhưng chí bảo mới là đồ quan trọng.
“Ừ.”
Cầm thêm hai tấm tiên vương cổ lệnh Diệp Bình cho, Hoàng Phủ Thiên Long không suy nghĩ nhiều, hắn cũng biết lúc này, chí bảo là quan trọng nhất.
Hai người hóa thành hồng quang, biến mất tại chỗ.
Cùng đuổi theo người trộm bảo.
Phía xa, hẳn là có tới mấy chục ngàn tu sĩ, dùng đủ loại phi kiếm bảo tháp cổ chung, đuổi theo người nọ.
Trên đầu người trộm bảo kia, có một tòa cổ tháp màu đen, ngăn chặn tất cả mọi công kích. Y chạy về phía biên giới vương vực, định rời khỏi vương vực.
tốc độ Diệp Bình cực nhanh, vèo một cái đã đuổi tới sau lưng người trộm bảo, quyền lực như rồng, đánh vào lưng người kia.
Nhưng, bảo tháp kia có khả năng phòng ngự cực mạnh, hẳn là một món chí bảo, đã cản được công kích của Diệp Bình.
“Bảo tháp này mạnh thật.”
Diệp Bình rung động trong lòng.
Tòa bảo tháp này mang tới cảm giác rất là đáng sợ.
Công kích của hắn chẳng làm nó chấn động một chút nào.
“Đây là Hắc Ngục cổ tháp, Diệp sư huynh, vật này có lực phòng ngự cực mạnh, người này hẳn là người của Đại Thiên Ngục.”
Hoàng Phủ Thiên Long nhận ra lai lịch của bảo tháp.
“Có cách gì phá không?”
Diệp Bình hỏi.
“Khó lắm. Diệp sư huynh, bảo tháp này là một món đạo khí vô thượng, khó mà công kích được, nhưng loại bảo tháp này, theo lý thuyết là không thể mang vào.”
Hoàng Phủ Thiên Long nói với giọng khó hiểu.
Vương vực không chỉ hạn chế tu vi tu sĩ, mà còn hạn chế cả phạm vi của pháp bảo, đạo khí là không được mang vào nơi này, tối đa chỉ được tới bảo khí mà thôi.
Nên Hoàng Phủ Thiên Long khá là buồn bực.
Hắn nói xong, có ai đó kêu lên.
“Nó không phải là vô thượng đạo khí, nó là đồ bắt chước, chỉ có hiệu quả nhất định, không kéo dài được lâu.”
Ai đó nói.
Chợt, nam tử có tòa bảo tháp bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người ngẩn ra.
Không biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó, họ đã biết.
Trứng tiên đã vỡ.
Một luồng thần quang tỏa ra, không cách nào che giấu được.
Một tiếng thú rống vang lên.
“Chân long sắp xuất thế!”
“Chân long xuất thế.”
“Không xong, chân long xuất thế.”
Mọi người kêu lên, vì tiếng rống này, đúng là tiếng rồng ngâm.
Nhưng một khắc sau.
Một giọng nói nặng nề vang lên.
“Ta không đội trời chung với tội ác!”