Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 27: Chương 27: Chương 27: Xin chào, bà dì




Editor: Cò Lười – Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Buổi tối trước ngày nghỉ, Trang Gia Minh cầm điện thoại di động, một đêm ngủ không ngon giấc. Sáng sớm thức dậy, lại xảy ra một chuyện dở khóc dở cười, trong giờ học, đầu óc choáng váng.

Cũng may sắp đến kỳ nghỉ, tâm trí mọi người đều không yên, giáo viên thấy cũng không trách móc, không truy xét nhiều. Chớp mắt một cái, đã đến buổi chiều, học xong hai tiết là nghỉ phép rồi.

Lúc Chi Chi trở về túc xá cầm hành lý, phát hiện bà dì của mình đã tới, thảo nào lại giấc ngủ kéo dài nhưng không ngon giấc, cảm xúc lên xuống thất thường, hóa ra nguyên do nội tiết tố —— con gái thôi, mỗi tháng đều sẽ có vài ngày cảm xúc lên xuống như vậy.

Như thói quen cô rót cho mình một cốc nước đường đỏ, ngồi trên xe buýt trở về nhà thỉnh thoảng uống một ngụm, mặc dù đối với việc xoa dịu cơn đau bụng kinh không nhiều, nhưng uống nước đường mang lại cảm giác sảng khoái, giải tỏa được cảm xúc thất thường của bà dì.

Nhưng bà dì của tháng này có thể vì để nghênh đón năm 2011 sắp tới, mà quá cuồng nhiệt.

Xe buýt vừa tới thị trấn, Chi Chi liền quỳ xuống, sắc mặt chợt tái nhợt, thân thể cuộn thành con tôm, không nói được lời nào.

Dọc đường Trang Gia Minh làm công tác chuẩn bị, muốn hỏi xem rốt cuộc hôm qua cô nói có ý gì, khó khăn lắm mới quyết định bắt đầu đề tài, quay đầu lại thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, bị hù cho giật mình: “Làm sao vậy?”

“Bụng của em. . . . . .” Chi Chi khổ sở nhíu mày, “Đau.”

Trang Gia Minh: “. . . . . .” Nếu không phải ngửi thấy mùi nước đường đỏ, cậu nhất định sẽ nghĩ đến mấy vở kịch cổ trang không đáng tin cậy, mấy lời thoại này thật làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng cho dù là đau bụng kinh bình thường nhất, thiếu niên trưởng thành cũng không hề có kinh nghiệm, cẩn thận hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

Cô lắc đầu.

“Anh gọi điện cho chú tới đón em?” Trạm xe buýt còn cách nhà không xa, bình thường đi bộ chưa tới mười phút, nhưng hiện tại cậu cảm thấy cô nhất định không đi được.

“Đừng.” Chi Chi hít một hơi thật sâu, “Ba em lúc này đang bận, em đi từ từ cũng tới nơi.”

Trang Gia Minh cũng không ép buộc, ở cái tuổi này bọn họ có lòng tự trọng rất nhỏ, dù sao cũng cảm thấy rằng đã bước vào độ tuổi trưởng thành, chán ghét việc phải nhờ ba mẹ trong mọi việc —— tất nhiên sự thật là, Chi Chi có thói quen độc lập, một mình đi bệnh viện một người tiêm thuốc, có thể giấu được ba mẹ thì giấu —— sau khi cậu chọn xuống xe buýt, gọi một chiếc xe nhỏ màu đen để đưa hai người về nhà.

Những chiếc xe nhỏ màu đen ở thị trấn đều là xe ba bánh sau khi được cải tiến chạy bằng bình ắc-quy, có mái che đơn giản để che gió che mưa, nhưng đối phương không có bằng lái xe, gây nguy hiểm không an toàn. Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, Trang Gia Minh nhất định sẽ không ngồi.

Hôm nay không có cách nào khác. Cậu đỡ Chi Chi lên xe, dọc đường lo lắng, nắm chặt cánh tay của cô, chỉ sợ phanh gấp, bản thân ngã thì không sao, Chi Chi ngồi không vững bị ngã ra ngoài thì rất phiền toái.

Cũng may trình độ lái xe của tài xế cũng không tệ, đưa họ trở về nhà bình an.

Trả tiền xe, Trang Gia Minh tháo cặp sách của hai người xuống đặt vào góc tường: “Anh cõng em đi lên.”

Đau bụng kinh đều là đau từng cơn, lúc này Chi Chi cảm thấy tốt hơn một chút, vội xua tay: “Em tự làm được.”

Trang Gia Minh nhìn cô: “Em còn khách sáo với anh sao?”

Giọng điệu của cậu không hung dữ, vẻ mặt cũng rất bình thường, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sống chung với nhau, Chi Chi ngửi được hơi thở khác thường: “Ách, không phải, em thật sự có thể.”

“Tùy em.” Trang gia Minh cầm lấy cặp sách cùng hành lý của hai người, đi lên lầu cũng không quay đầu nhìn lại.

Chi Chi: “. . . . . .” Có gì phải tức giận chứ!

Trong lòng cô điên cuồng châm chọc, khí dồn đan điền, chậm rãi đi lên lầu. Mới vừa đi tới lầu hai, trên đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong chốc lát, khuôn mặt Trang Gia Minh xuất hiện trên lầu: “Đi được không?”

Chi Chi dứt khoác chọn nói dối: “Đỡ hơn một chút rồi.”

Mặt cậu căng thẳng đột nhiên chậm rãi đi xuống, bước đến nắm lấy cánh tay của cô. Sức lực của con trai rất lớn, chân Chi Chi không cần dùng sức, người đã bước lên từng bậc thang, thoáng một cái, đã đến trước cửa nhà.

Bây giờ là giờ cơm, trong nhà dĩ nhiên không có ai.

Chi Chi cởi giày, dựa lưng vào ghế sô pha: “Được rồi em nằm đây một lát.”

“Anh làm cho em một túi chườm nóng.” Đối với nhà họ Quan Trang Gia Minh biết rất rõ chỉ sau nhà mình, quen thuộc vào phòng bếp lấy bình đun nước, lại hỏi, “Túi chườm nóng ở đâu?”

“Trên giường của em.” Cô không còn hơi sức nói.

Cậu đi vào phòng ngủ của cô, tìm thấy dưới đuôi giường có một túi chườm nóng màu đỏ, nhãn hiệu viết Thượng Hải mãi mãi, rất nhiều năm. Nhìn lại ga giường, có những hoa văn được giặt đến phai màu, nhìn thấy những chiếc áo cũ kĩ từ nhỏ đến lớn, có một mảnh vải ép ở phía dưới, vừa đưa lên nhìn, là chiếc tất.

Ngắn ngủn, có đường kẻ hoa văn hai màu hồng và trắng, rất hiều lông hình tròn nổi lên.

“A!” Chi Chi lao đến với tốc độ nhanh không phù hợp với thể trạng, xông thẳng vào giành được, “Tất của em! Mẹ em mà biết thế nào cũng tịch thu? !”

“Giấu dưới ra giường, có thể không thấy được.” Trang Gia Minh nén cười, nâng cánh tay lên không đưa cho cô, “Em lại có thể cởi tất thối để trên giường.”

“Thối cái rắm, đây là thứ em mang khi ngủ.” Chi Chi trừng cậu, “Em thích vào mùa đông mang tất đi ngủ, không được sao?”Trang Gia Minh không trêu cô nữa, đem tất để xuống: “Được rồi.”

Trong phòng bếp, bình nước kêu “Ô” một tiếng.

Cậu cẩn thận ngâm túi chườm nóng, cũng không quên lật lại lau khô những giọt nước tràn ra, rồi mới đưa cho cô: “Anh muốn đi ăn cơm, em nói như thế nào?”

“Em nói với mẹ em không đi ăn, để buổi tối mang một ít thức ăn về cho em.” Chi Chi ôm túi chườm nóng, cơn đau ở bụng chợt dịu đi.

Cậu suy nghĩ: “Khoảng bảy giờ anh sẽ quay lại, vậy lúc đó anh mang đến cho em.”

“Được.”

Trang Gia Minh rời đi.

Đến nhà ông bà nội chậm mất 20 phút so với dự kiến.

Bà nội Trang vừa nhìn thấy cậu đi vào, khuôn mặt nhăn nheo bỗng chốc dãn ra, cười đến híp cả mắt: “Gia Minh tới rồi, có đói bụng không? Nhanh ngồi xuống, bà bảo người đi xới cơm, vẫn còn nóng.”

Nói xong, đi nhanh lên vào trong phòng bếp dọn thức ăn xới cơm. Trang Gia Minh đi theo giúp một tay, bị bà nội đuổi ra ngoài: “Phòng bếp nhỏ như vậy, con vào để làm gì?”

Trong miệng lẩm bẩm, động tác trên tay cũng không chậm, xới cơm cho cậu thật nhanh, còn dùng muôi cơm ấn xuống. Lại đi bưng đồ ăn trong nồi ra, mở nắp lên, khói trắng bỗng chốc tản ra, hơi nóng nhẹ nhàng.

Trang Gia Minh trông thấy, rút ra ba đôi đũa.

Bà nội Trang càng cười vui vẻ, trong miệng nói: “Không cần con làm mấy chuyện như vậy, phòng bếp không phải là nơi để đàn ông bước vào, đi ra ngoài đi.”

Cậu lựa chọn nghe ba chữ cuối, bưng cơm đi ra ngoài.

Ông nội Trang đã ngồi vào bàn cơm trước. Ông là một người đàn ông Trung Quốc điển hình, không động tay vào việc nhà, bình dầu có rơi xuống cũng không đỡ lấy, nhìn thấy cháu mình đặt đũa dọn cơm cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Hôm nay có chuyện gì sao? So với mọi khi đến muộn hơn, bà nội của cháu mỗi lần dọn đồ ăn ra lại đi hâm nóng.”

“Dạ, có chút việc.” Trang Gia Minh nói, “Về sau ông bà cứ ăn trước, không cần phải đợi cháu.”

Bà nội Trang cười híp mắt gắp thức ăn cho cậu: “Không có việc gì không có việc gì. Tết Nguyên Đán lần này được nghỉ mấy ngày?”

“Ba ngày.” Cậu nói, “Thứ Hai sẽ trở về.”

Tết Nguyên Đán năm 2011 đúng lúc rơi vào thứ bảy, trường học cũng không có nghỉ, ngày thứ 3 sẽ mở cửa quay trở lại học.

Bà nội Trang vội gật đầu: “Ngày mai ba cháu cũng nghỉ, bà sẽ nấu nhiều đồ ăn, cháu muốn ăn cái gì, nói cho bà nội, bà nội nấu cho cháu.”

Trang Gia Minh thích ăn nhất là sườn xào tương cùng canh cá trích đậu phụ, nhưng món trước người già không cắn được, món sau lại có xương. Cậu suy nghĩ, nói: “Tôm, xào bí đỏ.”

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, người già đối với con cháu hiểu rõ vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Bà nội Trang lập tức hỏi: “Nấu một con cá, cháu không phải là thích ăn cá trích sao? Trong trường học không có chứ?”

“Có, nhưng tôm thì ít.” Trang Gia Minh nói dối.

Bà nội Trang sau khi nghe liền đổi ý, nhưng lại đề nghị: “Bà thấy hôm nay ở quầy thịt bán sườn rất ngon nên mua một miếng, nấu món sườn xào tương cho cháu ăn.”

Trang Gia Minh cúi đầu nhìn chén cơm, chậm rãi nói: “Vậy nấu canh sườn đi, cháu muốn uống canh.”

“Vậy thì nấu canh sườn.” Bà nội Trang không có lập trường, lập tức thay đổi kế hoạch.

—— vậy vào ngày mai, cậu sẽ ăn tôm luộc, cá kho, canh sườn cùng bí đỏ xào.

*

Chi Chi ngủ một giấc ngắn, tỉnh dậy thì thấy Trang Gia Minh mang món trứng hấp của mẹ Quan về. Món trứng vàng cam đông đặc, chấm với nước tương ngon tuyệt, trên mặt ngoài trơn mịn rắc tôm khô cùng hành lá cắt nhỏ, đơn giản nhưng lại thơm ngon.

“Dì bảo em ăn trước đi, uống đường đỏ với nước gừng.” Cậu giơ bình giữ nhiệt, bên trong là trà gừng đã lọc.

Chi Chi đói bụng, không thể chờ đợi được nữa múc một muỗng đưa vào trong miệng: “Chà, quả nhiên bên dưới có thịt bằm, ăn rất ngon.”

Tài nghệ nấu ăn của ba Quan cũng không tệ, được rèn luyện qua khẩu vị ăn của cô, dù là món trứng hấp đơn giản, cũng phải có tôm khô cùng thịt bằm, có mùi thơm của thịt, nếu không ăn sẽ không ngon.

Bình thường ba Quan cùng mẹ Quan chê cô phiền phức, chỉ đơn giản hấp trứng là xong, nhưng dự đoán có lẽ thân thể cô hôm nay có chút không khỏe, mới làm món ăn đầy đủ vị.

Bát trứng hấp rất nhanh đã thấy đáy.

Trang Gia Minh vẫn luôn đợi cho đến khi cô ăn xong, nét mặt chậm rãi, mới hỏi: “Cái gì gọi là đã quá muộn.”

Cậu hỏi đột ngột, Chi Chi nhất thời trở tay không kịp, nấc lên trong cổ họng, nửa ngày mới phun ra: “Hả. . . . . . Gì?”

“Tối hôm qua.” Hắn gắt gao hỏi tới, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mắt của Chi Chi chuyển động, giả vờ ngây ngốc: “Thì, cũng không phải là có ý gì. Lúc anh gọi điện thoại đến cho em, cũng không phải là chuyện lớn gì, tự em chọn công việc phía sau hậu trường, lại nói sẽ có chút chua xót, hơn nữa thành công của buổi biểu diễn cũng là thành công của em.”

Trang Gia Minh nửa tin nửa ngờ, khóe môi mím chặt: “Em bây giờ có rất nhiều việc không chịu nói với anh, anh đã làm mất lòng em chuyện gì?”

Chi Chi có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng cậu sẽ vướng mắc loại chuyện như vậy —— nhiều người như Trang Gia Minh, cũng sẽ lo lắng bạn bè phớt lờ không để ý tới tôi, có phải hay không ta gây ra rắc rối gì? Nhưng nghĩ lại, đây mới là bản chất của con người.

Vòng tròn học sinh rất nhỏ, chỉ có bạn bè trong lớp cùng cha mẹ và người thân, ở trong mắt người lớn không có gì to tát, nhưng đối với bọn họ lại rất nghiêm trọng. Cô mang chuyện đêm qua đổ hết tội cho bà dì, có lẽ hôm đó cậu đã để ý.

“Anh không có làm em mất lòng gì cả, chỉ là. . . . . .” Cô cân nhắc, bất đắc dĩ nói, “Chúng ta đều không còn là trẻ con.”

Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, khi còn bé cái gì cũng có thể nói với cậu, khi buồn dựa vào cậu khóc. Nhưng bây giờ, bọn họ đều đã trưởng thành, con trai cùng con gái, ngoài chuyện yêu đương, lấy một phương thức khác để ở với nhau, nếu không, cuối cùng càng lúc càng xa.

Trang Gia Minh ngây ngẩn cả người.

Chi Chi nắm cái muỗng inox, cạo lá hành cắt nhỏ trên thành chén, lầm bầm: “Anh cũng giống như vậy, lúc trước trong giờ tự học anh cùng Hàn Tông nói cái gì, em hỏi thì nói không có việc gì, chúng ta cũng vậy kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Như vậy làm sao lại giống nhau?” Cậu bật thốt lên.

Cô hỏi ngược lại: “Như nào lại không giống nhau?”

Tất nhiên là không giống nhau! Lỗ tai Trang Gia Minh bắt đầu nóng lên.

Sáng sớm hôm nay, cậu bởi vì ngủ không ngon giấc, đã dậy từ rất sớm, nhớ lại tối hôm qua trở về đã muộn, trước khi tắt đèn không kịp giặt quần áo, định tranh thủ thêm 10 phút để giặt quần và tất. Dù sao mang về nhà cũng tự mình giặt, không khác nhau là mấy.

Sau đó, cậu bị cả túc xá trêu chọc, cũng không có nói cụ thể cái gì, tóm lại nội dung của câu chuyện không thể nói cho con gái nghe.

Làm sao giải thích điều này cho Chi Chi đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.