Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 5: Chương 5: Bữa tiệc




Tối đó, Lý Dương Kiêu đối với tủ quần áo ít ỏi của mình, hơi do dự: Nên chính thức một chút hay tùy ý một chút? Phong cách hay giản dị?

Vì tránh cảnh xấu hổ, Lý Dương Kiêu nghĩ ngợi một chút, tìm câu từ thích hợp rồi gửi tin nhắn cho Trì Minh Nghiêu: “Trì thiếu, bữa tiệc ngày mai đại khái theo phong cách nào? Tôi có cần mặc vest không?” Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu ngồi trên giường, chờ Trì Minh Nghiêu trả lời.

Trì Minh Nghiêu đang bàn việc hợp tác với mọi người trong bữa tiệc tối, sau khi nhận được tin nhắn, anh lơ đễnh trả lời: “Mặc đại đi.” Sau đó liền phớt lờ Lý Dương Kiêu.

Chờ khi tiệc tan, Trì Minh Nghiêu về nhà nằm trên giường, lại đột nhiên nhớ ra chuyện này: Ăn mặc quá tùy tiện, lỡ bữa tối ngày mai không lọt vào mắt ai thì sao? Vì vậy, anh gửi tin nhắn thoại: “Cũng đừng quá tùy tiện, mặc vừa người chút, tốt nhất là nhìn hơi non nớt.”

Sau khi Lý Dương Kiêu nhận được tin nhắn này, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa. Ngày nay, tiểu thịt tươi đang được ưa chuộng, tuổi tác đã trở thành một lợi thế tuyệt đối. Cậu còn tự giễu mà suy nghĩ một chút, nếu sau này thực sự có thể nổi, có lẽ cậu sẽ được xếp vào hàng ngũ hoa đào nở muộn mất.

Trì Minh Nghiêu đang nằm trên giường hút thuốc, sau khi suy nghĩ lung tung, anh gửi thêm một tin nhắn: “Ðịa chỉ của cậu ở đâu? Ngày mai tôi đến đón.”

- --Từ Diễm à Từ Diễm, ân tình này, tôi cũng chỉ giúp được đến đây thôi.

Chạng vạng ngày hôm sau, Lý Dương Kiêu chỉnh trang bản thân xong xuôi, đứng ở ven đường đợi Trì Minh Nghiêu.

Lý Dương Kiêu ra sớm 20 phút, đợi một lúc thì cảm thấy hơi chán. Cậu cũng thuộc nhóm người hút thuốc nhiều, nhưng lại sợ bây giờ hút sẽ ám mùi lên người, làm mất hình tượng, đành nhịn xuống.

Thực sự quá nhàm chán, làm nội tâm Lý Dương Kiêu lại bắt đầu tưởng tượng: cậu tưởng tượng rằng sau khi nổi tiếng, cũng lái một chiếc siêu xe, cũng muốn giống như Trì Minh Nghiêu ngày đó, trong ánh hoàng hôn, một thân áo khoác tối màu, hơi bất cần mà dựa vào xe hút thuốc.

Nghĩ đến đây, cậu không kìm nén được tò mò, Trì Minh Nghiêu sẽ lái loại xe gì đến đây? Nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Từ Diễm trên bàn ăn lần trước, hẳn là so với Cayenne còn cao cấp hơn đúng không? Ferrari? Land Rover? Bentley? Rolls-Royce Phantom?...Hoặc có thể là Bugatti đi?

Lý Dương Kiêu không thể không nhìn về phía xa, đợi một chiếc xe hơi sang trọng với ánh sáng xanh chói lọi xuyên qua ánh hoàng hôn và lái về phía mình – thất thần đến mức cậu thậm chí còn không nhận ra một chiếc xe vừa đỗ trước mặt mình.

Khi Trì Minh Nghiêu đậu xe bên đường, đúng lúc nhìn thấy Lý Dương Kiêu đang mong chờ, vì thế nhịn không được mà độc miệng một phen: “Này, cậu đang nhìn cái gì vậy? Chờ người trong lòng lái siêu xe dưới ánh hoàng hôn tới đón cậu chắc?”

“A?” Lý Dương Kiêu rốt cục hoàn hồn, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu cau mày nhìn cậu với vẻ mặt không kiên nhẫn, nên vội vàng xin lỗi, “Vừa rồi có hơi thất thần, xin lỗi...”

“Mau lên xe đi.” Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu sang một bên, ra hiệu cho cậu ngồi ở vị trí phụ lái.

Khi Lý Dương Kiêu đi vòng qua đầu xe, nhịn không được mà liếc logo xe một phát- đó không phải là những nhãn hiệu xe sang đã xuất hiện trong tưởng tượng của cậu, mà là Volkswagen. Thương hiệu cao cấp của Volkswagen phải không nhỉ? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lý Dương Kiêu.

Ánh mắt này tình cờ bị Trì Minh Nghiêu nhìn thấy, vì vậy ngay lúc Lý Dương Kiêu đóng cửa xe lại, anh nói: “Muốn chụp ảnh sao? Muốn thì nhanh chút.”

“Hả?” Lý Dương Kiêu quay lại nhìn anh, hiển nhiên chưa load được ý tứ câu nói đó.

“Tôi tưởng ngồi ở siêu xe chụp ảnh là sở thích của mấy người các cậu? Trì Minh Nghiêu liếc mắt nhìn cậu, “Như thế nào? Hay là này xe vẫn chưa đủ tư cách chụp ảnh?”

Lý Dương Kiêu lập tức hiểu ý anh, thì ra cậu đã bị Trì Minh Nghiêu dán cho cái mác xếp vào cùng hàng với loại người nào đó. Cậu cụp mắt xuống, thắt dây an toàn, cười cười: “Chụp qua rất nhiều, còn kém xa chiếc xe này.”

Trì Minh Nghiêu khẽ cười một tiếng, xoay xuống xe chìa khóa, khởi động xe.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện.

Bữa tiệc được diễn ra trên tầng cao nhất của một hộp đêm cao cấp. Khi Lý Dương Kiêu theo sau Trì Minh Nghiêu bước vào, đại khái đã có mấy chục người đang đứng trong sảnh tiệc, túm năm tụm ba uống rượu và cười đùa với nhau.

Trì Minh Nghiêu bước thẳng đến quầy bar ở trung tâm đại sảnh, nơi bày ngay ngắn một dãy rượu vang đỏ đắt tiền, ít nhất cũng có tới mấy trăm chai. Một người phục vụ bưng vài ly rượu tới, Trì Minh Nghiêu cầm một ly đưa cho Lý Dương Kiêu: “Uống tự nhiên.” Sau khi Lý Dương Kiêu nhận lấy, Trì Minh Nghiêu tự mình cầm thêm một ly nữa, sau đó dựa vào quầy bar nhìn xung quanh, xem bữa tiệc hôm nay có những ai đến.

“Lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người” Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu về phía Lý Dương Kiêu, thì thầm, “đều là người có rất nhiều tài nguyên trong tay, nếu cậu cảm thấy hứng thú với người nào, thì tự tiến lên nói chuyện. Không cần quan tâm tới tôi.”

“Tự mình tôi sao?” Lý Dương Kiêu mở to mắt và chỉ vào chính mình.

“Không sao đâu”, Trì Minh Nghiêu nở một nụ cười hiếm hoi, “thả lỏng đi“.

Lý Dương Kiêu cầm ly và nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cách đó không xa, có một vài người nhìn lại Lý Dương Kiêu, sau đó tụ tập lại thì thầm gì đó, rồi một vài người khác cũng nhìn về phía cậu. Lý Dương Kiêu cảm thấy hơi khó chịu nên quay lưng lại, xoay chai rượu đỏ để nhìn vài từ tiếng Anh.

Trì Minh Nghiêu nhìn xung quanh, tìm kiếm một vài người quen. Thành thật mà nói, anh không thường xuyên tham gia những buổi tụ tập như vậy, nên đại đa số anh chỉ thấy quen mặt, còn về việc ai có tài lực phù hợp với Lý Dương Kiêu, anh thực sự không nắm rõ, vì thế trước tiên định tìm một người quen làm mối.

Tuy nhiên, Trì Minh Nghiêu đã sớm cảm thấy có điều gì đó không ổn, càng ngày càng có nhiều người nhìn Lý Dương Kiêu. Một số người chỉ liếc nhìn một cách tình cờ, trong khi những người khác thường xuyên quay lại, như thể đang cố gắng xác nhận điều gì đó.

Không đời nào? Ðược chú ý đến thế sao? Trì Minh Nghiêu không khỏi liếc nhìn Lý Dương Kiêu đang quay lưng lại: mặt mũi sáng sủa, dáng người chuẩn, eo thon chân dài, nhưng cũng không cần tới mức thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người ở đây chứ!?

Vào lúc này, có một người đi về phía Trì Minh Nghiêu – là một trong những người bạn của anh, Tào Diệp. Người nọ ôm vai Trì Minh Nghiêu ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Minh Nghiêu, cậu đây là có ý gì? Bộ cậu muốn công khai làm trái ý của tên Trần Thụy đó sao?”

Trì Minh Nghiêu bày ra vẻ mặt nghi vấn. Tào Diệp lấy di động ra, mở một nhóm WeChat, bấm vào nhật ký trò chuyện, vuốt lên vài lần để tìm một bức ảnh, sau đó đưa điện thoại cho Trì Minh Nghiêu, đồng thời chỉ vào Lý Dương Kiêu đang quay lưng, nói:“ Ðây là cậu ta đúng không?”

Cuối cùng Trì Minh Nghiêu cũng biết tại sao anh lại thấy Lý Dương Kiêu rất quen từ cái nhìn đầu tiên, anh nhìn bức ảnh này trước đó! Anh nhanh chóng kéo Tào Diệp sang một bên: “Mẹ kiếp, chuyện gì vậy? Cậu ấy cùng Trần Thụy ngủ rồi?”

“Lý Dương Kiêu, là tên của cậu ấy sao?” Tào Diệp liếc mắt, hít một hơi, “Trước đây Trần Thụy tuyên bố muốn phong sát cậu ấy còn gì? Ý cậu là sao? Không biết chuyện gì ư?”

“Cậu xàm quá đi, nếu tôi biết, sao tôi có thể dẫn cậu ấy tới đây” Trì Minh Nghiêu cầm điếu thuốc mà Tào Diệp đưa cho, “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao tôi không biết có chuyện như vậy?”

“Nửa năm trước chăng? Không nhớ rõ nữa.” Tào Diệp nhìn phía Lý Dương Kiêu, cười một chút,“cậu ta cũng gan lắm đấy, lúc đó đã nói đồng ý, khiến Trần Thụy tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, đến lúc hắn bước ra khỏi phòng tắm, mẹ nó, người đã đi đâu mất?!”

“Sao biết chi tiết thế? Trần Thụy tự mình kể?”

“Miêu Vũ sau đó lén lút kể đấy, tối hôm đó”, Tào Diệp ghé sát tai Trì Minh Nghiêu, hạ giọng nói,“ Trần Thụy định rủ hắn chơi 3P. “

Trì Minh Nghiêu cau mày, theo bản năng anh cảm thấy có hơi buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.