Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 70: Chương 70: Chân tâm




“Có lẽ là.....” Lý Dương Kiêu thấp giọng nói, “thích hơn một chút.”

“Làm sao có thể” Trì Minh Nghiêu cười nói, “xem ra cách thể hiện tình cảm của anh quá kiềm chế rồi.”

“Là cái cây kia sao?” Lý Dương Kiêu hất hàm về phía trước, vừa nhìn thấy cái cây này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc kích động khó diễn tả, “cuối cùng cũng tới rồi.”

Có lẽ vì đường núi quá hiểm trở nên ngọn đồi này chưa được khai quật, bầu không khí tĩnh lặng trái ngược hẳn với dòng người và xe cộ tấp nập trong thành phố. Lúc này dưới ánh đèn pha, cái cây kia cao chừng bảy tám mét đứng lẻ loi dưới ánh trăng, lá cây màu xanh nhạt khẽ lay động trong gió.

Lý Dương Kiêu dùng xe, tắt đèn, mở cửa cùng Trì Minh Nghiêu xuống xe.

Tháng 9 đã đi qua, tiếng ve kêu bất tri bất giác biến mất không dấu vết. Vùng ngoại thành trăng sáng sao thưa, một mảnh yên tĩnh.

Lý Dương Kiêu đi tới dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn: “Ðây là cây gì vậy, bạch quả sao?”

Trì Minh Nghiêu đi tới, nắm tay cậu, giữ chặt: “Ừm, bạch quả.”

“Quê em trồng rất nhiều, trước đây đạp xe đi học, một đường đi qua đều là cây bạch quả.” Lý Dương Kiêu lôi kéo Trì Minh Nghiêu đi về phía trước mấy bước, vỗ vỗ thân cây nói: “Có thể kết quả không nhỉ?”

“Hiện tại mới trồng được 10 năm, muốn kết quả, phải đợi thêm mười năm nữa rồi.”

“Lâu như vậy sao....Mười năm qua, anh có thường xuyên đến đây xem cây không?”

“Thường thì cách một khoảng thời gian sẽ tới nhìn”, Trì Minh Nghiêu nói, “dù là lúc đi du học, khi trở về cũng luôn nhớ tới đây xem.”

“Một mình anh tới sao?” Lý Dương Kiêu dựa lưng vào thân cây hỏi.

“Trước kia là một mình,“ Trì Minh Nghiêu bước đến gần cậu, chóp mũi chạm vào chóp mũi cậu, đưa mắt nhìn môi cậu, nói, “về sau...em sẽ tới cùng anh chứ!?”

Lý Dương Kiêu nhịn không được mà động khóe môi, gật đầu nói: “Ừm.”

Môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quýt, mang theo hơi thở ấm áp ướt át, hai người nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng. Bên tai là lá cây bạch quả lay động phát ra âm thanh xào xạc, ánh trăng xuyên qua lá cây rậm rạp tạo thành những đốm sáng nhỏ vụn, lấm tấm vương trên vai cùng tóc hai người.

Hai người dựa vào cây ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, cách đó mười mét là vách núi sâu thẳm không thấy đáy, phía trên là bầu trời trăng sao xa xôi lại huyền bí.

“Nếu thật sự có thể quay ngược thời gian thì tốt rồi,“ Lý Dương Kiêu cười nói, “là có thể xuyên về 10 năm trước nhìn anh lúc đó.”

“Về sẽ tìm lại ảnh chụp cho em xem, kỳ thực cũng không có gì hay để xem, chỉ là một thằng nhóc đầu gấu ngày nào cũng gây rối và không chịu nghe lời dạy dỗ mà thôi.”

Lý Dương Kiêu bị ba từ “nhóc đầu gấu” chọc cười ra tiếng, Trì Minh Nghiêu nhìn cậu, không hiểu mà hỏi: “Sao lại cười, không phải rất bình thường sao? Em lúc ấy rất ngoan?”

Lý Dương Kiêu lắc đầu, ngưng cười, nhớ lại: “Thời điểm 16 tuổi...cũng tạm, chỉ là không quá vui vẻ để ý tới người khác.”

“Vì sao?”

“Lúc ấy mới vừa biết tính hướng của mình khác với mọi người, rất sợ có người sẽ phát hiện ra. Ở một thành phố nhỏ, chưa được va chạm sự đời, cho nên cảm thấy đó là một việc vô cùng lớn.” Nhất là, lúc ấy Lý Dương Kiêu đã rất được chú ý, bất luận đi tới góc nào của trường học, đều sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, cái này làm cho cậu càng sợ bị người nào đó phát hiện ra bí mật của mình.

“Vậy hẳn là để anh ngồi lên cỗ máy thời gian đến gặp em mới đúng,“ Trì Minh Nghiêu cười nói, “nói với em rằng, Kiêu Kiêu đừng sợ, tương lai sẽ gặp được người bạn trai cực kỳ tốt, em chỉ cần kiên trì chời đợi là được rồi, không cần bận tâm đến cái tên Tống Sưởng kia làm gì.”

Lý Dương Kiêu cũng cười, đứng lên: “Anh còn để ý nha, sớm biết đã không thèm nói anh nghe rồi.”

“Em không nói thì anh sẽ không biết chắc?”

“Hừm...anh để bụng Tống Sưởng như thế”, Lý Dương Kiêu dừng một chút, lấy hết dũng khí nói tiếp, “chắc cũng ghim Trần Thụy lắm nhỉ.”

Không khí lập tức trở nên rất an tĩnh, Lý Dương Kiêu lại thấp thỏm muốn chạy trốn, cậu không biết Trì Minh Nghiêu sẽ nói cái gì. Lẽ ra trong một đêm lãng mạn và bầu không khí như này, cậu căn bản không nên nhắc tới sự việc phá hư bầu không khí như thế chứ.

- - Đúng vậy, rõ ràng về sau còn nhiều thời gian, chờ bọn họ ở chung lâu rồi, tình cảm đậm sâu, thời điểm không thể rời bỏ lẫn nhau, nhắc lại chuyện này, chẳng phải là nắm chắc hơn một chút hay sao? Cậu hà tất gấp như vậy muốn cởi bỏ khúc mắc này, ép mình thì cũng thôi đi, lại còn ép cả Trì Minh Nghiêu nữa?

Nhưng cậu hết lần này tới lần khác không khống chế được chính mình, tựa như nếu không cởi bỏ được khúc mắc này, thì không có cách nào để bình thản mà sống chung với Trì Minh Nghiêu được.

Trì Minh Nghiêu tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ, một lát sau mới nói: “Có gì phải ngại, hoàn cảnh bức bách, động cơ không phải xuất từ bản thân, kết quả chẳng phải em cũng không đồng ý sao. Huống chi, không có sự kiện kia, có thể chúng ta còn không gặp được nhau đâu.”

Ngữ khí của anh nhàn nhạt, lại vô tình để lộ ra một tia chân thành, khiến cho Lý Dương Kiêu có chút kinh ngạc xen lẫn xúc động. Cậu cho rằng Trì Minh Nghiêu sẽ rất để ý, thời gian ở chung lâu như vậy, đủ để cảm nhận được tính chiếm hữu mạnh mẽ của Trì Minh Nghiêu. Nhưng hiện tại Trì Minh Nghiêu đưa ra lý do đầy đủ cho việc vì sao anh không thèm để ý đến việc đó – không phải vì anh không quan tâm, mà là vì Trì Minh Nghiêu nguyện ý đặt mình vào tình huống lúc đó- bằng lòng lý giải cảm xúc của Lý Dương Kiêu.

Bản thân Lý Dương Kiêu vốn dĩ không thể vượt qua rào cản này, nhưng hiện tại Trì Minh Nghiêu bằng lòng nắm tay cậu, không chỉ tự mình sải bước vượt qua, còn đứng bên cạnh nói với cậu, đừng sợ, thực ra không có gì cả, cho cậu thấy rằng anh đã đến rồi, cậu phải dũng cảm lên. Bởi vì, cậu là người duy nhất còn thừa lại cứ nhìn mãi vào rào cản mà do dự tiến về phía trước.

Lý Dương Kiêu trầm mặc một lát mới nói: “sẽ gặp mà thôi.”

“Hửm?” Trì Minh Nghiêu nhìn cậu.

“Cứ coi như không trải qua những chuyện kia, em cũng sẽ gặp được anh giống như vậy, hơn nữa.....còn là em ở một phiên bản tốt hơn.” Lý Dương Kiêu nhìn bóng cây cách đó không xa, nói, “không chật vật như vậy, cũng sẽ không khó coi, quá khứ trong sạch, tiền đồ thật tốt, dùng một vị thế bình đẳng đứng ở trước mặt anh, hẳn là anh sẽ thích em của lúc đó hơn.” Những lời này đã mắc ở cổ họng quá lâu rồi, bây giờ nói ra được, Lý Dương Kiêu nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trì Minh Nghiêu đưa tay lên đỉnh đầu Lý Dương Kiêu, xoa xoa tóc của cậu, nói: “không có khả năng thích hơn.”

Lý Dương Kiêu quay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt Trì Minh Nghiêu trong đêm tối lấp lánh như ánh sao trời.

“Bởi vì hiện tại đã thích nhất rồi.”

Trong chốc lát, Lý Dương Kiêu cảm thán mình có tài đức gì mà có thể gặp được người ôn nhu bao dung cậu đến như vậy. Cậu cảm thấy tất cả bất hạnh cùng vận rủi lúc trước, dường như đều là vì chờ đợi giờ khắc này may mắn đến với cậu.

Ở cái tuổi 26 tuổi, Lý Dương Kiêu đã từng vụng về, từng giả dối lại hay gặp xui xẻo, một năm này chính là khoảng thời gian cậu rơi nước mắt nhiều nhất, suýt chút nữa dạo quỷ môn quan một lượt, vốn dĩ cho rằng mình đã bước chân vào ngõ cụt rồi, lại không ngờ đấy mới chính là khởi đầu.

Trì Minh Nghiêu đối với cậu quá ôn nhu, ôn nhu đến làm cho cậu có chút thụ sủng nhược kinh, cậu thậm chí trong nháy mắt mất đi sự tự tin về bản thân, không đúng lúc mà nói ra đủ loại khuyết điểm của bản thân: “em, thực ra em không tốt như thế đâu.....Có đôi khi cảm thấy rất tự ti, có lúc lại vô cùng tự phụ. Thích đóng phim, nhưng lại thường xuyên không kiên định, em đã hối hận cỡ phải 100 lần rồi đó! Cũng không biết vì sao có thể kiên trì được đến giờ, nhiều lúc ngẫm lại đều cảm thấy không thể hiểu được.”

Trì Minh Nghiêu ôm bả vai cậu, hôn lên tóc cậu mà nói: “vậy em cảm thấy anh như thế nào?”

Lý Dương Kiêu bị hỏi khó, cậu đã từng oán giận Trì Minh Nghiêu vì rất nhiều khuyết điểm, tự đại, chuyên chế, trẻ con...... Nhưng bây giờ nhớ lại, từng khuyết điểm vậy mà lại trở nên đáng yêu.

“Anh đương nhiên rất tốt.” Lý Dương Kiêu nhẹ giọng nói.

“Thì em cũng tốt như vậy, nếu không....Sao anh có thể thích em đến thế?”

Lý Dương Kiêu mỉm cười, đáp lại: “Ừm.”

Bọn họ ở trong bóng đêm tĩnh mịch tựa đầu vào nhau, giống như hai động vật nhỏ tranh nhau lộ ra cái bụng mềm mại, hận không thể lấy ra tất cả yêu thích trong lòng đưa đến đáy mắi đối phương, sợ đối phương nhìn không thấy chân tâm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.