Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 26: Chương 26: Chương 25




Trì Minh Nghiêu bê nước đi vào, dừng trước cửa. Lý Dương Kiêu để trần thân trên ngồi trên nắp toilet, thấy Trì Minh Nghiêu đi tới, liền đứng dậy. Trì Minh Nghiêu thấm ướt khăn lông, cầm trên tay nói: “Xoay người đi.”

Lý Dương Kiêu quay lưng lại, hơi ngửa cổ nói: “Tôi gần đây sao gặp nhiều đen đủi thế nhỉ.”

Trì Minh Nghiêu đặt khăn lông lên lưng cậu, nói: “Ngoại trừ cái này còn có cái gì khác nữa à?”

Lý Dương Kiêu vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, bị Trì Minh Nghiêu hỏi như vậy, nhất thời cũng không thể nói ra được. Cậu suy nghĩ một chút, hình như chính là bắt đầu từ lần chạm đuôi xe đó, gặp được Trì Minh Nghiêu, biết được mình bị phong sát, rồi bốc đồng tiến hành một cuộc giao dịch, sau đó phát sốt, từ trên ống thép ngã xuống, giao dịch còn tính số lần ngủ, quả thực mỗi một chuyện đều có liên quan đến Trì Minh Nghiêu, ngoại trừ chuyện hôm nay.

Cậu lắc đầu nói: “Cũng không có gì.”

Trì Minh Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, ngay sau đó hỏi: “Cậu cảm thấy gặp được tôi xem như may mắn hay là đen đủi?”

Lý Dương Kiêu đương nhiên không thể trực tiếp nói là đen đủi được, trên thực tế cậu cũng cảm thấy gặp được Trì Minh Nghiêu không thể tính là đen đủi gì. Trì Minh Nghiêu phần lớn thời gian đối với cậu rất tốt, tuy rằng ngay cả chính cậu đôi khi cũng không nói rõ, đây có phải là một loại biểu hiện của bệnh Stockholm hay không.

Cậu cúi đầu hỏi: “Anh cảm thấy sao?”

Trì Minh Nghiêu ra vẻ đương nhiên mà nói: “Tất nhiên là vận may rồi.”

Lý Dương Kiêu cười một chút, cậu cảm thấy giọng điệu nói lời này của Trì Minh Nghiêu có chút ấu trĩ.

Mấy phút tiếp theo, hai người cũng không nói chuyện, Trì Minh Nghiêu cầm khăn ướt từ gáy Lý Dương Kiêu, lau sát xuống dưới.

Lý Dương Kiêu tương đối gầy, đường nét cả người không mềm mại như nữ giới, mà là kiểu khỏe khoắn của con trai, hai bả vai nhô ra đặc biệt xinh ðẹp, tựa như có thể mọc thêm cánh bất cứ lúc nào, Trì Minh Nghiêu lại nhớ tới bộ phim lần trước anh xem, hình như là “Xa xôi”, chính là tấm lưng này, trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng, bởi vì đổ mồ hôi mà lóe ra ánh sáng yếu ớt như ẩn như hiện, chủ nhân tấm lưng khi đó như đang đắm chìm trong một hồi tình dục điên cuồng, cái loại thở dốc mang theo âm thanh mũi, hơi nặng nề nhưng rất quyến rũ.

Anh nhìn Lý Dương Kiêu trước mặt, vẻ mặt cậu có vẻ rất thoải mái, không hề căng thẳng chút nào. Nhưng mà căng thẳng không phải sẽ vui hơn sao?

Trì Minh Nghiêu cảm thấy mình nên làm gì đó để Lý Dương Kiêu trở nên căng thẳng.

Vì vậy anh duỗi tay còn lại ra, dùng ngón trỏ móc vào cạp quần của Lý Dýõng Kiêu, nói: “Phía dưới hình như cũng hơi ướt.”

Lý Dương Kiêu nhanh chóng quay đầu, hỏi: “Thật sao? Ở đâu?”

Trì Minh Nghiêu không nói gì, chỉ cười.

Lý Dương Kiêu lúc này mới phản ứng lại câu vừa rồi đại khái là Trì Minh Nghiêu trêu chọc mình, sau đó cậu lập tức ý thức được tư thế hiện tại của bọn họ có bao nhiêu ái muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.